Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vừa nghe không thấy Lưu Ảnh đâu, liền đoán được tình huống có vẻ không ổn, thằng nhóc này mê sắc đẹp, hẳn là sẽ bị mỹ nữ kia dụ đi. Sợ người ta tranh giành nên còn bí mật lén lút, đây chính là từ may mắn biến thành xui xẻo. Nếu nữ sinh kia thật sự là Ghost, cô tuyệt đối sẽ giết người diệt khẩu, nêu được xưng là sát thủ mạnh nhất, vậy làm thịt thằng nhóc không hề phòng bị kia là một chuyện không hề tốn sức.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chạy ra sân vận động, việc cấp bách nhất là làm sao để tìm được Lưu Ảnh. Bạch Ngọc Đường lấy điện thoại ra gọi cho Tưởng Bình, hỏi có tìm được tư liệu theo dõi ở gần sân bóng rổ không. Tưởng Bình tìm, có thấy, nhưng quay không thấy người, nữ sinh kia rất xảo quyệt, tránh thoát tất cả camera.
“Quả nhiên không phải hạng người dễ xơi.” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, “Miêu nhi, đoán chút đi!”
“Đoán cái gì?” Triển Chiêu nhướn mày.
Bạch Ngọc Đường sốt ruột, “Hay dùng siêu năng lực của cậu, tìm xem thằng nhóc kia đang ở đâu?”
Triển Chiêu suy nghĩ, “Trường học là một yên tĩnh nhất, sau khi xử lý thi thể, đem thi thể…”
“Quẳng vào những nơi tối đen sẽ không bị ai phát hiện?” Bạch Ngọc Đường bắt đầu nêu ví dụ, “Sân thượng? Hay mấy lùm cây…” Nói xong, hắn lấy điện thoại ra gọi cho Tưởng Bình, “Tìm trên sân thượng, nhìn xem có thấy một nam sinh tên là Lưu Ảnh không, xem những nơi hắn đã từng tới.”
Tưởng Bình bắt đầu tìm, rất nhanh trả lời, trên sân thượng không có ai cả.
“Chúng ta đi đâu tìm trước?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu.
Triển Chiêu đứng tại chỗ, xuất thần.
“Miêu nhi?” Bạch Ngọc Đường kêu hắn một tiếng.
“Ân?” Triển Chiêu phục hồi tinh thần, hỏi lại Bạch Ngọc Đường, “Nếu Ghost đã che giấu lâu như vậy, tại sao lại vì một trái bóng mà để lộ sơ hở? Chẳng lẽ cô ta thích bóng đá?”
Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt, một sát thủ xuất sắc, bởi vì sơ xuất hoặc không khống chế được mà đá bay một trái banh, cái này có chút hợp lý.
“Hơn nữa vừa lúc bay vào lớp của Triệu Tuyết Diễm…” Trong lòng Bạch Ngọc Đường khẽ động, “Có khi nào là cố ý?”
“Triệu Tuyết Diễm vừa rồi nghe Lưu Ảnh nói người đá trái banh là một cô gái, cô ta liền bỏ đi, nếu thật sự là sát thủ, mục đích ẩn núp trong trường học cũng giống như chúng ta, chính là tìm Ghost, vậy cô ta hẳn là đã hành động.” Triển Chiêu nhíu mày, “Mục đích kế tiếp của cô ta chính là muốn giết đối phương, mà nam sinh kia…”
“Nam sinh kia bất luận thế nào cũng là tai họa ngầm, cần phải thanh trừ, mặc kệ là Triệu Tuyết Diễm hay Ghost, bọn họ đều sẽ giết người diệt khẩu.” Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, “Có một chỗ bình thường có thể không có ai tới, hơn nữa… cho dù có tiếng vang truyền ra, cũng sẽ không khiến người ta nghi ngờ, kể cả tiếng súng…”
Hai người đồng thời liếc mắt nhìn nhau — Sân tập bắn!
“Vừa rồi cậu có để ý thấy phía sau sân tập là một khu rừng nhỏ không?” Bạch Ngọc Đường nhanh chóng hướng ra sân tập bắn, vừa đi vừa nói với Triển Chiêu, “Trong môn xạ kích có hoạt động thực chiến với huấn luyện dã ngoại.”
“Thủ tiêu xong, tìm một cây treo thi thể lên, bất cứ lúc nào cũng có thể xử lý, phía sau cánh rừng là đường cao tốc, thần không biết quỷ không hay.” Triển Chiêu nhíu mày, “Tiểu Mã ca có ở gần sân tập bắn không?”
“Chạy qua đó trước đã.” Bạch Ngọc Đường chạy nhanh về phía sân tập bắn, gọi điện cho Mã Hán nhưng hắn lại không nghe.
“Kì lạ, sao lại không nghe máy?” Bạch Ngọc Đường hơi nhíu mày, “Không giống tác phong của Mã Hán.”
Bạch Ngọc Đường lập tức gọi cho Triệu Hổ, sân thể dục ngay bên cạnh sân tập bắn, Bạch Ngọc Đường nói tình hình cho hắn biết, bảo hai người đang tới, kêu hắn đi tìm Mã Hán.
Triệu Hổ cúp điện thoại, lập tức phóng về văn phòng.
Cửa không khóa, bên trong không có ai, Triệu Hổ bước vào, khẽ nhíu mày… Di động còn ở trên bàn, trà vẫn còn nóng. Sờ sờ tách trà, Triệu Hổ cảm thấy không hợp lý, Mã Hán hình như đi rất gấp, tại sao di động cũng không mang theo?
Triệu Hổ cầm di động lên, mở ra xem… Buồn bực, Mã Hán cài mật mã.
Triệu Hổ nghĩ nghĩ, gọi điện cho Triển Chiêu.
“Thế nào?” Triển Chiêu đang chạy phía sau Bạch Ngọc Đường, ngày thường rất ít vận động nên kết quả là giờ chạy như hết hơi.
Triệu Hổ không kịp thuyết minh tình hình, “Điện thoại của Tiểu Mã ca khóa mật mã, mật mã có 6 số…”
Triển Chiêu tạm dừng ba giây, “234567.”
Khóe miệng Triệu Hổ khẽ rút, không nghĩ ra sao lại đoán được? Nhưng vẫn bấm thử… kết quả mở được.
Triệu Hổ cảm thấy lạnh lạnh sống lưng.
“Xem tin nhắn của hắn.” Không đợi Triệu Hổ đáp, Triển Chiêu đã giục.
“Đang xem.” Triệu Hổ mở hộp thư, phát hiện có một tin vừa gửi cách đây 5 phút, “Ghost xuất hiện, đang vào rừng sau sân tập bắn.”
Triệu Hổ nhíu mày, “Người gửi là Eleven.”
Triển Chiêu nhíu mày, “Eleven hôm nay có gọi điện cho Tiểu Mã ca không?”
Triệu Hổ mở lịch sử cuộc gọi, “Có…”
Triển Chiêu lập tức hiểu ra tại sao Mã Hán lại mang bộ dáng có tâm sự.
Rất nhanh, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã tới sân tập bắn.
“Tiểu Bạch.” Triển Chiêu bắt lấy Bạch Ngọc Đường, thấp giọng nói, “Eleven và Mã Hán đang ở bên trong.”
Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt, “Ở phía sau?”
“Năm phút trước Eleven gọi Tiểu Mã ca vào, cậu đoán xem là làm gì?”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Hắn đang đuổi bắt Ghost?”
“Cho dù là vậy, đó cũng không phải lý do bảo Tiểu Mã ca đâm đầu vào nguy hiểm.”
“Hú hú!”
Lúc này, hai người đang đứng gần ban công lầu hai, thấy Triệu Hổ chạy từ văn phòng ra, ngoắc ngoắc hai người.
Bạch Ngọc Đường nói với Triển Chiêu, “Cậu lên lầu với Hổ tử đi, tôi vào rừng.”
Triển Chiêu giữ chặt tay hắn, “Không cho!”
Triệu Hổ ở trên cầm vali xách tay thật dài, bên trong trống không, quơ quơ hai người, “Súng trong vali bị lấy đi rồi!”
Bạch Ngọc Đường có chút căm tức, “Hắn ra tay thật sao? Tại sao không nói với tôi một tiếng?”
Triển Chiêu cảm thấy hành động của Mã Hán có chút khác thường, chẳng lẽ có lý do gì đó?
Lúc này, trong rừng truyền ra tiếng bước chân.
Triển Chiêu bọn họ theo bản năng nhìn vào rừng, còn nghe thấy tiếng cười, trong chốc lát, có hai nữ sinh bước ra.
“Chết khát mất, bọn họ chả biết mệt gì cả.”
“Tớ thấy ảnh bị ông thầy mới tới kích thích rồi.”
“Đúng vậy, nhưng mà hắn có bản lĩnh, tớ bắn chả chuẩn gì hết.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sửng sốt, hai nữ sinh kia là Lưu Manh và Trần Lộ, bọn họ đang cầm súng mô phỏng bước ra.
Bạch Ngọc Đường kinh ngạc, nhưng hai nữ sinh kia khi thấy hai người còn kinh ngạc hơn, y như gặp quỷ, “Á? Bọn họ cũng gọi hai người tới chơi thực chiến?”
“Đồ trang bị đâu?” Trần Lộ thấy hai người đi tay không tới, “Tay không làm sao mà đánh, hay là dùng của mình đi?”
Bạch Ngọc Đường cầm súng nhìn nhìn, phát hiện là súng mô phỏng dạng viên nang mềm. Loại súng này thường dùng ấy trò chơi chiến đấu, vì không đả thương người, biến đạn cứng thành đạn mềm, dạng này là vật liệu đặc biệt, sau khi bắn trúng sẽ rớt xuống, giống như chất dẻo cao su, không đau cũng không bẩn… Nhưng cây súng quả là mô phỏng, rất nhẹ.
“Trong rừng còn có ai nữa?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Ách… Anh mình, Chu Dật bọn họ đều ở trỏng.” Trần Lộ thấy vẻ mặt Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường khẩn trương, có chút khó hiểu.
“Mọi người bắt đầu chơi từ lúc nào?” Triển Chiêu sốt ruột.
“Nửa tiếng trước…” Lưu Manh nói.
Bạch Ngọc Đường vươn tay chỉ cánh cửa, “Không thấy bảng cấm vào sao?”
Trần Lộ sợ tới mức mắt đỏ lên, Lưu Manh kéo cô ra sau, trừng mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, “Hung dữ như vậy làm gì? Chúng tôi ngoại trừ lúc đi học thì không được vào, trộm vào là chúng tôi sai, nhưng chúng tôi chỉ xài súng mô phỏng thôi. Lúc nãy Chu Dật bọn họ cũng hỏi thầy rồi, thấy kiểm tra xong bảo không có vấn đề, cho nên cho chúng tôi chơi chút xíu.”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu liếc mắt nhìn nhau, khó trách Mã Hán lại vội vã chạy đi, trong rừng có Triệu Tuyết Diễm, Ghost còn có Eleven, tổng cộng có ba sát thủ… Mấy sinh viên kia trên người không có đánh dấu, súng mô phỏng nhìn không khác gì súng thật, lỡ không thể nhường nhịn, chẳng lẽ sẽ phải giết hết ư? Mã Hán tất nhiên phải mau mau chạy đi cứu.
“Bên trong tổng cộng có bao nhiêu người?” Triển Chiêu hỏi Lưu Manh.
“Có bốn người, Trần Hi, Chu Dật, còn hai tên ăn theo Chu Dật nữa, tôi không biết tên…”
Bạch Ngọc Đường gật đầu nhìn Triển Chiêu, ý bảo hắn dẫn hai nữ sinh đi xa một chút, hắn vào giúp Mã Hán.
“Ngọc Đường, cậu phải cẩn thận.” Triển Chiêu lo lắng.
Bạch Ngọc Đường gật đầu, cầm súng vào rừng.
“Ai, tôi cũng đi.” Lưu Manh tuy rằng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng mà xem ra muốn vào gọi mọi người về.
Bạch Ngọc Đường xoay đầu lại, “Tránh xa chỗ này ra một chút.” Nói xong, xoay người vào rừng, ngữ khí vô cùng nghiêm khắc.
Lưu Manh đứng tại chỗ cảm thấy rất oan uổng, khoanh tay nói với Triển Chiêu, “Người này tính tình tệ quá, cho nên tôi ghét nhất là loại nam sinh này!”
Triển Chiêu cười gượng hai tiếng, nhưng mà vẫn đang lo lắng cho nên cũng lười trả lời.
Chính lúc này, điện thoại reo lên, hắn bắt máy, bên kia truyền tới thanh âm u ám của Triệu Tước, “Ta là ma…”
Khóe miệng Triển Chiêu khẽ rút, ông nội này chắc lại quậy phá rồi, phải cúp máy.
“Tình hình sao rồi?” Triệu Tước thay đổi giọng điệu, hỏi hắn.
“Còn có thể thế nào, nguy cấp chứ sao!” Triển Chiêu bất mãn, trong lòng nói, Bạch Ngọc Đường với Mã Hán ở bên trong mà xảy ra chuyện gì, hắn sẽ xử đẹp Triệu Tước, người khởi xướng chuyện này.
“Không cần sợ.” Triệu Tước lại âm trầm nói, “Cứu viện tới rồi.”
“Cứu viện gì?” Triển Chiêu sửng sốt.
“Cứu viện cho hai cái tên không biết sợ kia…”
“Hai tên…” Triển Chiêu không nói gì, ý chỉ Eleven?
Triệu Tước hạ giọng nói, “Về cỗ thi thể kia, có muốn biết là ai không?”
Triển Chiêu thình lình nghe một câu như vậy, có chút không theo kịp, hắn vẫn còn rối rắm ở mảng cứu viện. Chính lúc này, bên trong truyền ra tiếng súng.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
“Tiếng súng?” Triệu Tước cũng nghe thấy, nhưng chưa kịp hỏi, Triển Chiêu đã cúp điện thoại.
“Tiếng gì vậy?” Trần Lộ hỏi Lưu Manh.
Lưu Manh cũng luống cuống, “Súng mô phỏng đâu thể bắn ra tiếng này…”
“Lên lầu đi!” Triển Chiêu thấy Triệu Hổ đứng trên cao, có thể đã nhìn thấy tình hình trong rừng, đuổi hai nữ sinh đã trắng bệch lên lầu.
“Triển…” Triệu Hổ thiếu chút nữ phun ra hai từ tiến sĩ, nhưng vừa thấy hai nữ sinh, hắn liền nhíu mày.
Triển Chiêu vươn tay chỉ vào văn phòng, “Vào trong ngồi, không gọi thì đừng ra.”
“Tại sao tôi phải nghe lời cậu?” Lưu Manh so với Trần Lộ khó quản hơn nhiều lắm, vì thế Triển Chiêu đành phải vỗ nhẹ lên bả vai cô, thấp giọng nói bên tai.
Lưu Manh liền rơi vào trạng thái khờ dại, ngoan ngoãn kéo Trần Lộ vào trong, đóng cửa lại, ngồi xuống không hề nhúc nhích.
Triển Chiêu ra hành lang, hỏi Triệu Hổ, “Tình hình thế nào?”
“Cánh rừng hơi dày, nhưng hình như lúc nãy em có nhìn thấy.” Triệu Hổ lấy ra máy định vị mà Triệu Tước đưa, “Tiểu Mã ca vẫn đeo vòng, bây giờ anh ấy đang ở giữa rừng, đội trưởng đang ở gần ảnh.”
Triển Chiêu thấy thần sắc của Triệu Hổ có chút quái dị, liền hỏi, “Sao vậy?”
“Khoảng ba phút rồi, Tiểu Mã ca không hề di chuyển.” Triệu Hổ có chút lo lắng nói.
“Đây là tốt hay xấu?” Triển Chiêu biết, so với bất kì ai, Triệu Hổ vẫn luôn là người hiểu Mã Hán nhất.
“Tiểu Mã ca chỉ đứng im bất động trong hai tình huống.” Triệu Hổ nói, “Một là khi nổ súng, hai là bị trúng đạn.”
Triển Chiêu nhíu mày, tính tới bây giờ chỉ nghe một tiếng súng, có thể thấy, không phải tình huống tốt.
“Nhưng mà em cảm thấy hẳn là không có việc gì.” Triệu Hổ vươn tay chỉ màn hình, Bạch Ngọc Đường đã tới chỗ Mã Hán, hơn nữa Mã Hán đã di chuyển.
Hai người thở phào nhẹ nhõm.
“Yên tâm, bọn họ ở cùng một chỗ sẽ không sao.” Triển Chiêu nói, sau đó lại lầm bầm, “Huống chi, tôi còn nghe nói là có cứu viện.”
“Cứu viện?” Triệu Hổ nhìn Triển Chiêu, hình như nhớ ra gì đó, “Đúng rồi tiến sĩ Triển, sao anh biết mật mã điện thoại của Tiểu Mã ca?”
Triển Chiêu lúc đầu có chút sửng sốt, sau đó bật cười, “Ha hả.”
“Nói em nghe chút đi!”
“Chiếu theo tính cách của Mã Hán, hầu như sẽ không thiết lập mật mã cho di động của mình, cho nên…” Triển Chiêu hỏi, “Ai sẽ quan tâm tới di động của hắn?”
Triệu Hổ bĩu môi, “Trần Giai Di!”
“Chẳng phải sao, yêu Giai Di tương đương 2+1, vì thế mật mã của Mã Hán là yêu Giai Di Giai Di Giai Di Giai Di Giai Di…” Triển Chiêu nhún vai.
Triệu Hổ giật giật mí mắt, “Cho nên chính là 234567?”
Triển Chiêu gật đầu, “Đúng vậy, yêu chính là +1 liền ok!”
Triệu Hổ lui ra sau vài bước, “Vậy… mật mã di động của em là gì?”
Triển Chiêu chớp mắt, “Di động của cậu không có mật mã, nhưng mật mã hòm thư với QQ là 5S5S52S.”
Triệu Hổ há miệng, “Sao anh biết?!”
Triển Chiêu vỗ vỗ bả vai hắn, “Tôi đẹp tôi đẹp tôi đẹp nhất, Hổ Tử, tôi biết!”
Triệu Hổ nện tường, “Em phải đổi mật mã!”
Triển Chiêu nhắc nhở, “Cậu có phải muốn sửa thành 2ZC8D?”
Triệu Hổ thầm hít một hơi, há to miệng. Triển Chiêu sờ đầu hắn, khả năng “Triển Chiêu đoán không được” không hề tồn tại, chấp nhận số phận đi!
Triệu Hổ vẻ mặt cầu xin, kéo dài giọng, “Anh ~ là ~ quỷ ~ a ~”
Triển Chiêu mỉm cười xoay đầu đi, nói đùa với Triệu Hổ vài câu, tâm tình khẩn trương đã giảm đi một chút, nhìn rừng cây trước mặt, Triển Chiêu lần đầu tiên có cảm giác vô lực, không giúp được gì, sát thủ cực mạnh và sát thủ siêu đẳng đang tập kích ở bên trong, nhưng mà, Triển Chiêu rất tin tưởng Bạch Ngọc Đường và Mã Hán, hai người nhất định sẽ bình an…
Triển Chiêu còn chưa cầu nguyện xong, chợt nghe một tiếng “Đoàng” nữa vang lên.
Triển Chiêu ngây người, nhìn Triệu Hổ, “Sao lại vang như vậy?”
Triệu Hổ nhíu mi, thấp giọng nói, “Không phải một tiếng súng.”
Triển Chiêu không hiểu, “Có ý gì?”
“Bốn hoặc năm tiếng súng cùng vang.” Triệu Hổ nói xong, nhìn về phía xa, lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, “Kì lạ, có một tiếng súng, khoảng cách tựa hồ rất xa… rất xa.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...