S.C.I. Mê Án Tập

“Gặp qua ở đâu sếp?” Mọi người nhất loạt xoay đầu nhìn Bao Chửng.

Bao Chửng xoa xoa ót, “Không nhớ nữa.”

“Bao cục, để cháu thôi miên nha?” Triển Chiêu chân thành nói, “Một chút cũng không đau đâu, thật đấy!”

Bao Chửng ném cho Triển Chiêu nửa con mắt, thực ra ông cũng nhớ được mang máng, “Mới gặp mấy ngày trước.”

“Mới mấy ngày trước?” Mọi người hiếu kỳ, Công Tôn cũng nói, “Còn tưởng sếp và lão Dương trước đây cùng quen biết y………….”

“Đúng rồi!” Bao Chửng vỗ tay một cái khiến tất cả giật nảy.

“Hai ngày trước tôi thấy bọn họ giáp mặt với nhau.” Bao Chửng nói, “Hôm đó tôi hẹn lão Dương cùng đi ăn khuya, ông ấy dạo này có chút hoài niệm, còn nằng nặc kéo tôi tới tận chợ đêm ở phụ cận đại học y nữa kia. Cái loại chợ đêm xung quanh trường học này thực náo nhiệt, lúc bọn tôi còn đang ăn cơm thì lão Dương nhìn thấy bóng dáng của một ai đó liền kích động chạy theo.”

Mọi người kinh ngạc.

Công Tôn mở to hai mắt, “Lão Dương chạy bộ á? Bao cục, ngài chẳng tốt bụng chút nào, sao không giúp ông ấy đuổi bắt người kia, tim lão Dương không được tốt lắm.”

“Chờ cho đến khi tôi đuổi tới thì ông ấy lại bảo là nhận sai người.” Bao Chửng nhún vai, chỉ vào màn hình, “Hiện tại lù lù trước mắt thì tôi mới nhớ ra thôi. Người đó tóc râu đều trắng, dáng vẻ lại rất gầy, nhìn không rõ có phải người ngoại quốc hay không.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn sang nhau.

“Em hình như cũng từng gặp qua y.” Bạch Trì bỗng nhiên lên tiếng.

Tất cả trợn mắt chiếu thẳng laze vào tiểu Trì Trì, “Nhóc cũng từng đi ăn đêm với lão Dương?”

Bạch Trì lúc lắc cái đầu, “Không ….. không ……. Nhưng mà em dám chắc là mình đã từng gặp qua người này rồi.”

Công Tôn dúi đầu cậu nhóc, “Có thể là do tập trung quá nên sinh ra ảo giác không?”

“Ừm………” Bạch Trì do dự.

Tất cả nhìn lại cũng bất giác cảm thấy quả đúng là có chút quen quen, rồi ra sức lắc lắc đầu, tâm nói, có lẽ nào cuốn băng này có phép thôi miên thật.

“Ha hả.”

Lúc này, Triển Chiêu bỗng nhiên nở nụ cười, “Không phải bị thôi miên đâu, chúng ta thực sự đều đã từng gặp qua ông ấy.”

Mọi người kinh ngạc nhìn Triển Chiêu.

Bạch Ngọc Đường dường như cũng phát hiện ra vấn đề liền kêu Tương Bình mở đoạn băng video ngày đó Tề Nhạc ‘dạy dỗ’ Tần Thiên ở bãi đậu xe.


Xem được một hồi, ai nấy đều bừng tỉnh – Đã nói là nhìn rất quen rồi còn gì! Thì ra người nọ chính là ông lão quét rác bị Tần Thiên giận chó đánh mèo a!

Triển Chiêu hỏi Bạch Cẩm Đường, “Đại ca, ông ấy là công nhân vệ sinh của công ty anh sao?”

Bạch Cẩm Đường nhún vai, “Anh không biết, phải hỏi bên nhân sự chứ.”

Tương Bình thực hiện so sánh hai đoạn video bằng hình chiếu lập thể, có kết quả liền ngẩng mặt lên nói với Bạch Ngọc Đường, “Cùng một người!”

“Đây là nhân vật có hiềm nghi rất lớn.” Bao Chửng nói, “Phát lệnh truy nã hắn, kêu bọn Ngải Hổ phái người đến khu vực phụ cần tìm kiếm đi, tìm thấy lập tức bắt giữ áp giải về.”

Tương Bình gật đầu nhận lệnh.

“Tần Thiên động tay động chân với ông lão hẳn là có lý do!” Bạch Ngọc Đường nhíu mày ngẫm nghĩ, hỏi Triển Chiêu, “Có còn nhớ hôm chúng ta gặp Sầm Dịch ở văn phòng của đại ca không………”

Triển Chiêu hơi nhíu mày, “Ừ! Hắn có đọc một lời thoại! Trốn không thoát chính là trốn nữa cũng không thoát!”

Vai diễn bác sĩ của Sầm Dịch coi bộ ở vào trạng thái quá mức bi quan, ‘trốn không thoát’ này là trốn không thoát nổi trách nhiệm buộc phải gánh vác hay là không chống chọi được nữa mà bỏ trốn nhưng rồi vẫn bị cuốn trở về.

“Kỳ thật các anh có cảm thấy rằng có một số tình tiết khiến cho người xem cảm thấy rất đau xót không?” Bạch Trì bỗng nhiên cảm khái, “Hai nhân vật chính vốn thuộc về dạng người sống rất hời hợt, họ không hề có một tín niệm nào để vin vào rồi cố gắng sống sót, hoàn toàn là do may mắn vẫn còn ở bên. Mặt khác, người người nhà nhà đều đã bị cương thi hại chết, tứ cố vô thân.”

“Nó ám chỉ gì sao?” Bao Chửng hỏi, “Thường thường đều là vậy mà, càng không muốn chết thì càng dễ tử, cứ không sợ chết thì thường sẽ sống sót đến cuối cùng, đánh trận cũng như vậy cả thôi.”

Toàn thể SCI lâm vào cảm khái, tua đi tua lại cả chục lần vẫn không nhìn ra được có manh mối gì cất dấu trong đoạn phim kia.

Một lúc lâu sau, mọi người cùng chung ngận định, ngoại trừ biểu cảm trên gương mặt của Sầm Dịch và Tần Thiên có chút quái gở thì căn bản những thứ khác vốn rất bình thường.

Triển Chiêu chọt chọt Bạch Ngọc Đường, “Không phải tôi hoa mắt chứ?”

Bạch Ngọc Đường ngoái đầu lại nhìn vào mắt Triển Chiêu, mấy giây sau còn nghiêm túc giơ ra dấu chữ V, rồi hỏi, “Đây là mấy?”

Triển Chiêu đập cho con chuột một đập, “Cậu mới cần đếm hai ba ấy!”

Bạch Ngọc Đường thu tay lại, trở về bộ dáng đứng đắn, hỏi, “Phát hiện cái gì?”

Triển Chiêu chỉ vào biểu tình của Tần Thiên và Sầm Dịch ở trên màn hình, “Tôi không hiểu diễn xuất nhưng cái đoạn này có phải không nên cười hay không a?”

Bạch Cẩm Đường tuy không rõ SCI đang tra cái vụ án gì chỉ là căn cứ vào góc độ của một người thưởng thức điện ảnh y cũng gật đầu, “Đúng là rất lạ.”

“Nói thật, tuy Sầm Dịch và Tần Thiên được đánh giá rất cao trong bộ phim này ai cũng nói họ diễn rất khá.” Bạch Trì chà xát cánh tay, “Nhưng mà em cảm thấy lúc họ diễn cũng là lúc họ lên cơn thần kinh.”

“Bối cảnh phim, thuộc thể loại kinh dị……….Có tố chất thần kinh cũng coi như là một loại năng lực diễn xuất đi.” Bao Chửng vuốt cằm nhíu mày.


“Cả hai dường như đang cười nhạo mấy câu thoại.” Triển Chiêu lẩm bẩm, “Có quan hệ gì với ông lão kia đâu.”

Tất cả cũng chung một suy nghĩ.

“Đúng rồi.” Triển Chiêu hỏi Triệu Hổ, “Tề Nhạc đâu? Tìm cô nhóc hỏi chuyện của ông lão thử coi, Tần Thiên không phải là vừa đánh mắng vừa đuổi theo người nọ sao? Hắn mắng cái gì nhỉ?”

“Nhạc Nhạc hôm nay cùng Trần Du vào bệnh viện thăm Trần Khả Phong rồi.” Triệu Hổ trả lời, “Phỏng chừng lúc này còn chưa có về tới đâu.”

“Cũng tiện.” Công Tôn sốt ruột, “Chúng ta vào xem lão Dương đi, lòng tôi bất an lắm.”

Bạch Cẩm Đường gật gật đầu, vì để cho an toàn, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu quyết định dùng xe chống đạn của cảnh cục để chở Công Tôn đi, hơn nữa lúc này chắc hung thủ cũng đã tạm thời dừng tay gác kiếm.

Mọi người lái xe tới bệnh viện, trước cửa phòng cấp cứu có rất nhiều người đứng chờ.

Bị vây ở trong cùng là thân nhân của lão Dương, hai cô con gái ông đều khóc tới sưng cả mắt, ngoài ra còn có một đống đàn em rồi học trò xưa nay đều đến, đứng chật kín bên ngoài.

Triển Chiêu kinh ngạc nhìn sang Công Tôn – Thật sự là môn đồ trải khắp thiên hạ a!

Công Tôn gật đầu – Lại chẳng vậy! Đừng nhìn lão Dương cả ngày treo bộ dạng con mèo lười rúc đầu ở trong tầng hầm cảnh cục mà nhầm, người ta dù gì cũng là cây đại thụ trong giới pháp y kia đấy!

Đại Đinh và Tiểu Đinh túc trực ở bên, ời rất nhiều những bác sĩ giỏi tới để hội chẩn. Đại Đinh lẳng lặng qua chỗ Triển Chiêu bọn họ, nói thầm, “Vừa nãy bác sĩ có nhắn ra, tình huống đã chuyển biến tốt đẹp! Tính mạng của ông ấy an toàn rồi.”

Ai nấy nghe xong cũng đều thở ra nhẹ nhõm.

Lưu lại mọi người ở đó, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng nhau qua khu phòng bệnh gặp Tề Nhạc, Trần Du.

Cũng chính là tới buồng mà Trần Khả Phong đang nằm nghỉ dưỡng.

Lúc này, Trần Du hiện ngồi ở phía cuối giường gọt táo, Tề Nhạc thảo luận ca khúc với Trần Khả Phong.

“Mấy bữa trước không phải đã khá hơn nhiều rồi sao?” Tề Nhạc nhìn Trần Khả Phong vô tư xem bản nhạc phổ, còn Trần Du thì cầm quả táo ngẩn người, nhịn không được mà hỏi, “Sao lại tái phát?”

Trần Khả Phong nhún vai, ho khan một tiếng, “Cũng không có gì.”

“Còn không có gì.” Tề Nhạc tức khí, “Cậu mới chạm vào đàn được hai nhát thì hộc máu, dọa chết con người ta, chị cậu không phải là bác sĩ sao, một chút cũng không để tâm tới?!”

Trần Khả Phong nghe cô nói cũng chỉ thở dài, buông bản nhạc xuống, “Tay nghề của chị tôi cậu còn không biết sao.”


Trần Du ngẩng đầu, “Chị cậu không tới bệnh viện làm việc sao?”

“Dạo này nhiều chuyện xảy ra, còn tâm trí đâu mà làm việc nữa, xin nghỉ dài hạn rồi.” Trần Khả Phong nhíu mày, “Tôi cảm thấy chị ấy có tâm sự.”

Trần Du và Tề Nhạc đánh mắt qua nhau, do dự, họ muốn hỏi Trần Khả Phong chút chuyện liên quan đến Trần Khả Tình, nhưng lại sợ nói năng lung tung, lỡ như để lộ ra tin tức gì đó, phá hư kế hoạch của SCI thì xong đời.

Lúc này, di động của Trần Du vang lên.

Thấy màn hình hiển thị cuộc gọi của Lam Tây liền chạy vội ra ngoài bắt máy, “Alo?”

Để tránh cho Trần Khả Phong lại lên cơn ghen rồi chọc phá lung tung, Trần Du tựa sát ra mép ngoài hành lang, đè thấp giọng.

“Tiểu Du?” Lam Tây sau khi rời khỏi SCI cũng cùng mọi người tới cửa bệnh viện, nhưng chỉ đứng ở dưới không đi lên, vì dù sao anh hiện tại cũng nằm trong diện nghi vấn, chỗ nào cần tránh tốt nhất vẫn nên hạn chế tới lui, chẳng qua anh muốn gặp Trần Du quá, “Tôi ở dưới cổng bệnh viện, theo Bạch đội trưởng bọn họ đến đây, chừng nào em làm xong chuyện thì cùng nhau đi ăn cơm nhé?”

“Ăn cái gì?” Trần Dư cầm điện thoại cùng Lam Tây nói chuyện phiếm.

“Tùy em a, em muốn ăn cái gì………”

Bên ngoài thủ thà thủ thỉ, trong phòng Trần Khả Phong cố gắng ngó ra, nhíu mày, “Nhạc Nhạc, Tiểu Du nói chuyện với ai vậy?”

“À……….anh trai cậu ấy.” Tề Nhạc thuận miệng đáp lại một câu, kỳ thật chẳng cần đoán cô cũng biết người gọi, thực sự là Lam Tây cơ.

Trần Du đang trò chuyện với Lam Tây chợt nghe có tiếng bước chân trên hành lang từ đằng xa tiến tới. Mấy phút trước cô có nhận được tin nhắn của Bạch Ngọc Đường, báo rằng anh và Triển Chiêu sẽ qua đây, liền hướng mắt lên nhìn thử, một giây sau đó thì tay chân rụng rời, cả người chết đứng.

Tề Nhạc và Trần Khả Phong đang ở trong phòng chờ lại bất chợt nghe thấy tiếng thét sợ hãi của Trần Du.

Hai người cả kinh, ngay sau đó Trần Du xông vào khóa trái cửa, vừa thở vừa nói nhanh, “Nhạc Nhạc, mau gọi điện cho Bạch đội trưởng bọn họ!”

Tề Nhạc lúng túng làm theo, đồng thời phía ngoài cửa tiếng bước chân đã ngày một rõ ràng – “Cộp cộp cộp” – đối phương hẳn phải to khỏe tới mức nào mới có thể khiến sàn nhà rung lên như thế.

Trong đầu cấp báo cô phải chạy ra hỗ trợ, liền ném điện thoại cho Trần Khả Phong, “Cậu gọi!”

Trần Khả Phong luống cuống chân tay.

Trần Du sợ tới mức sắc mặt đã tái cả đi, di động trong tay cô còn chưa hề tắt, Lam Tây nghe được sự tình liền nhanh chóng chạy lên, còn hỏi, “Tiểu Du, làm sao vậy?!”

Trần Khả Phong ôm ngực bị băng bó đứng lên định tới phụ giúp chặn cửa.

Bất chợt, cánh cửa xô đánh “Rầm” một cái, bị đẩy ra.

Trần Du và Tề Nhạc lảo đảo ngã dụi xuống đất.

Lúc ngửa mặt lên nhìn thì nhận thấy, người kia là một nam nhân cao lớn, trên người đơn giản mặc một chiếc áo len màu đen cùng một chiếc quần bò đã bạc, chỗ đáng sợ hơn cả chính là trên gương mặt hắn có treo một vẻ quỷ dị vô cùng…………….Nói cho đúng thì không phải là do hắn đeo mặt nạ mà là trực tiếp dùng màu vẽ lên. Cũng không phải vẽ theo những khuôn mẫu thường thấy trong kinh kịch mà là khắc họa một loại mặt quỷ họ chưa từng thấy bao giờ. Màu sắc sinh động, đường nét rất đặc biệt, khiến cho người khác nhìn vào cảm giác bản thân gặp quỷ thật sự.

Người nọ tiến vào, một chút cũng không thèm để ý đến hai cô gái ngã ngay gần cửa mà chỉ chăm chăm hướng về phía Trần Khả Phong, rút dao ra ý đồ cắm thẳng vào tim người trước mắt.

Trần Khả Phong tuy rằng đang bị thương nặng nhưng bản năng muốn sống thôi thúc cậu ta túm chặt cổ tay người nọ, mặc cho cánh tay đã bị thương cũng đang đuối sức dần. Mắt thấy con dao nhỏ sắp sửa đâm tới, Trần Du và Tề Nhạc ở một bên đứng dậy cầm ghế điên cuồng đập người, còn lớn tiếng hô lên, “Cứu mạng!”


Bên trái bên phải giằng co, người vẽ mặt nọ có chút bối rối, một tay gạt đẩy Trần Du cùng Tề Nhạc, một tay dùng nhiều sức hơn nhằm sớm giết được Trần Khả Phong.

Tình thế đang tựa như mành chuông treo sợi chỉ thì một bóng trắng lao vào.

Cả ba bất giác thở hắt ra một hơi – Là Bạch Ngọc Đường.

Chỉ trong nháy mắt, anh vọt tới nhắm thẳng vào cổ người mặc đồ đen vật xuống, khiến y trở tay không kịp lảo đảo khuỵu ngã trên mặt sàn, tay theo phản xạ một chống đằng trước một vòng ra phía sau định đâm đối phương thì…..

“Rắc” một tiếng.

“A!” Người nọ kêu lên, cánh tay đã bị trật khớp.

Trần Du nghe được âm thanh này thì chau mày, nhìn nhìn Tề Nhạc, mà Trần Khả Phong cũng ngây ngẩn cả ra, mắt nhìn chăm chăm vào người mặc đồ đen đang bị Bạch Ngọc Đường chế trụ.

Triển Chiêu nhận được cái gật đầu của Bạch Ngọc Đường thì vội vàng tiến vào, chạy tới chỗ hai cô gái còn đang ngồi bệt dưới đất.

Bạch Ngọc Đường tra còng tay người nọ xong xuôi.

Tề Nhạc đi đến bên cạnh hắn lấy khăn ướt ra định lau đi khuôn mặt quỷ.

Triển Chiêu nhanh chóng cản lại.

“Từ từ Nhạc Nhạc, để anh chụp lại một tấm đã.” Nói xong lấy di động ra chụp lại bộ mặt giả quỷ, đồng thời cảm thấy dáng vẻ này rất kỳ quái a!

Tề Nhạc sau đó ra sức lau cho bằng sạch những vệt màu đen đỏ, diện mạo thật sự của người nọ cũng dần dần lộ ra.

Mọi người vừa thấy thì tránh không khỏi giật mình. Sửng sốt nửa ngày, Trần Du bật thốt lên, “Kaibin?!”

Trần Khả Phong cũng nhận ra người anh em chơi nhạc cùng với mình bấy lâu nay, “Cậu điên rồi sao?!”

Mặc dù Kaibin bị Bạch Ngọc Đường vặn trật khớp tay còn còng ngược sau đầu hiển nhiên đau đớn ẩn ẩn nhưng ánh mắt thì vẫn gắt gao nhìn thẳng vào Trần Khả Phong, trừng tới mức muốn xuất cả huyết, liều mạng giãy giụa, cổ tay lập tức bị cọ sát mà chảy máu.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, cảm thấy khí lực của người này quả là lớn hơn mức bình thường, Không đúng, lúc trước họ đã từng gặp mặt ………… Kaibin chỉ là một anh chàng ngoại quốc có vóc dáng còn lại vừa yếu ớt vừa nhát gan, chẳng lẽ khi đó cậu ta chỉ giả bộ thôi sao?

Trần Du và Tề Nhạc cũng nhìn ra điểm bất thường của cậu bạn. Trần Khả Phong hết nhìn con dao ở trên mặt đất rồi lại nhìn đến vết máu dây khắp người mình, sau đó ngơ ngác nhìn một Kaibin không chút run rẩy, nhịn không được hỏi hắn, “Cậu …….. cậu không phải có chứng sợ máu, sợ bệnh viện sao?”

Lúc này, ngoài cửa có tiếng người chạy vội vã, là Lam Tây và Triệu Hổ kích động phóng tới nơi.

Lam Tây vừa mới nghe được tiếng hét của Trần Du thì đã lao đi chẳng thèm suy nghĩ, tới cổng bệnh viện đụng trúng Triệu Hổ đi mua nước trở ra, nói sơ sơ tình huống thôi cũng đủ khiến Triệu Hổ sợ mất hồn cuống cuồng dồn hết tốc lực.

“Ừm.” Triển Chiêu nhìn chằm chằm Kaibin thật lâu, sau đó giơ ngón cái ra quệt một ít màu vẽ trên gương mặt hắn, đưa lên ngang mũi ngửi thử. Rồi thì, xoay người nói với mấy vị hộ sĩ sợ cứng người nép sát cạnh khung cửa, “Giúp tôi đến chỗ phòng cấp cứu tìm một người là pháp y Công Tôn đưa đến đây, còn có ………. Các vị có bác sĩ chuyên về Đông y chứ? Cũng mời giùm tôi luôn.”

Nhóm hộ sĩ nhìn qua nhau rồi cũng thuận theo đi gọi người.

Bạch Ngọc Đường giao Kaibin vẫn đang cố sức giãy giụa sang cho Triệu Hổ để đi tới bên cạnh Triển Chiêu, “Miêu nhi, hắn bị làm sao vậy?”

“Người điều khiển hắn cũng có thể chính là người đã giết chết Dư Tiểu Phượng.” Triển Chiêu lau đi vệt màu trên tay, “Thứ dùng để vẽ khuôn mặt này có mùi của thảo dược, trước kia tôi từng nghe nói, có những bộ tộc nguyên thủy chế ra màu vẽ từ cỏ cây, vẽ lên sẽ càng thêm dũng mãnh khi giao chiến, kỳ thật là bởi vì trong hỗn hợp đó có tinh chất gây tê của thảo dược, khiến cho cảm giác đau đớn bị lấn át đi. Mà sáp ở trên mặt thì mùi hương của thuốc màu sẽ đưa con người ta vào một loại ảo giác huyễn hoặc, phần lớn là thúc đẩy sự hung hãn điên cuồng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui