S.C.I. Mê Án Tập

“Đại bí mật?” Trần Du cùng Tề Nhạc vừa giật mình vừa tức giận nhìn Liêm Thục Lễ, “Bí mật gì?”

Liêm Thục Lễ ghé sát vào thêm một chút, “Các chị biết không, ba ba em là một tên trộm mộ!”

…..

Lời vừa nói ra tất cả mọi người đều sửng sốt.

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu —— lão không phải người làm ăn đàng hoàng sao?

Triển Chiêu nhếch khóe miệng lắc đầu —— tính toán tuổi tác của Liêm Đồng Lý một chút, có thể có gia tài lớn như vậy, vốn đầu tư ban đầu là rất quan trọng, đồ gia truyền của Liêm lão đại, không cần hỏi, không có gì tốt hơn tấm bản đồ kia … Nói đến nói đi, đều là quốc bảo a.

“Nói như vậy Liêm Đồng Lý đã vi phạm lời giáo huấn của tổ tiên?” Công Tôn ngẩng mặt, “Ừm … cũng thú vị phết đó.”

Triển Chiêu lắc đầu, “Có liên quan gì đến án giết người vừa rồi không nhỉ?”

Mọi người đầy bụng hồ nghi tiếp tục nghe.

“Ba ba em a… rất xấu xa!” Liêm Thục Lễ dù sao cũng là con gái, càng quan tâm đến phương diện tình cảm của chính mình.

Cô bé lôi kéo Tề Nhạc Trần Du, vừa khóc vừa nói ba ba cô bé không phải là người. Trần Thục Phân vốn là bạn gái của anh cả Liêm Thiển Trung, ba ba của cô lại thích, liền lập tức giành với con rồi cưới về nhà làm mẹ nhỏ. Ba anh em bọn họ quan hệ vốn rất tốt, anh cả rất hiếu thuận, hiếu thuận đến mức có phần ngu ngốc. Anh hai với cô thì khác, hai người chịu không nổi liền cùng ba ba nháo một trận … Nhưng cuối cùng bọn họ vẫn kết hôn, ngay cả con cũng sớm có, quả thực là chẳng ra làm sao.

Ở cửa mọi người nghe thấy cũng có phần xấu hổ dùm, Trần Du cùng Tề Nhạc thì rất thoả thích làm bà tám.

Triển Chiêu ho khan một tiếng, quay microphone nhắc nhở Trần Du cùng Tề Nhạc, “Nè, trước khi cô bé uống say, hỏi xem đang trộm mộ ở đâu, cái đó mới là then chốt!”

Tề Nhạc Trần Du vội lĩnh hội tinh thần, lập tức chuyển trọng tâm câu chuyện.

Liêm Thục Lễ hàm hàm hồ hồ nói, “Em chỉ biết là ba ba trên tay chỉ có một nửa đồ gia truyền, giờ đang muốn tìm một nửa còn lại. Việc buôn bán ông ấy chỉ để cho anh cả tham dự vào, em với anh hai chẳng biết gì cả! Bất quá mấy ngày nay hình như đã xảy ra chuyện nên ông ấy nóng nảy … Việc của anh hai càng làm ông ấy thêm phiền, bởi vậy ông ấy muốn tìm anh hai.”

“Anh hai em đã làm gì a?” Trần Du tò mò, “Hai cha con mà, có cái gì mà không thể hảo hảo nói chuyện a.”

“Anh hai học tâm lý học, thường ngày thích làm chút nghiên cứu, rất có tinh thần trọng nghĩa.” Liêm Thục Lễ kể ra chuyện này cũng rất bất đắc dĩ, “Anh ấy đối với hành vi của ba ba bọn họ vẫn rất không bằng lòng … Trước đó không lâu anh ấy thần thần bí bí nói với em, anh ấy phát hiện ra một đại bí mật!”

“Lại có đại bí mật?” Trần Du cùng Tề Nhạc khẩn trương hẳn, tâm nói không hổ là nhà giàu a, người một nhà còn có nhiều đại bí mật với nhau như vậy! Người đứng ngoài đương nhiên càng khẩn trương hơn, nín thở nghe.


“Bọn họ á, đang ngầm buôn bán văn vật!” Liêm Thục Lễ nói, nét mặt càng khó nhìn, “Anh hai ngoại trừ chụp được ảnh, còn trong lúc vô ý lấy được thứ gì đó rất quan trọng, anh ấy nói nó có liên quan rất lớn nên phải trốn đi.”

“Vật gì vậy?” Trong phòng ngoài phòng trăm miệng một lời

“Ách…” Liêm Thục Lễ lắc đầu, “Em không biết a.”

“Vậy em biết anh em trốn ở đâu không?” Trần Du hỏi tiếp.

Liêm Thục Lễ vẫn lắc đầu, “Bọn họ vì muốn tìm anh hai, biện pháp nào cũng đã dùng qua, dĩ nhiên còn đổ tội trộm cướp tài sản với tham ô công khoản cho anh ấy, vì vậy khi nghe thấy bọn họ tìm cảnh sát đến nhà, em liền trở về xem sao … sợ bọn họ hại anh hai. Ba em cũng muốn bắt em về, vì ông ấy cho rằng có thể từ trong miệng em biết được tung tích của anh hai.”

“Hỏi cô bé sao trốn ra được.” Bạch Ngọc Đường rất hứng thú với vụ này, bốn phía canh gác nghiêm mật thế mà.

“Là A Trung thả em đi, anh ấy với anh hai là bạn tốt… Aizz.” Liêm Thục Lễ cầm lấy ly rượu hung hăng uống xuống một ngụm rồi lau nước mắt nói, “Người khác thấy nhà em giàu có đều nói em là thiên kim tiểu thư, hưởng vinh hoa phú quý bất tận. Thế nhưng em chẳng thể sống cuộc sống như người bình thường, cả ngày phải giả ngây giả dại nếu không muốn bị nhốt vào một chỗ, các chị nói xem em sống thế còn có ý nghĩa gì chứ?”

Rượu đã phát huy tác dụng, Liêm Thục Lễ lôi kéo Tề Nhạc Trần Du khóc rống lên, không bao lâu thì gục xuống ngủ.

“Nói cả nửa ngày.”Bạch Ngọc Đường quay sang Triển Chiêu, “Đầu mối vẫn không đầy đủ.”

“Ngày mai chúng ta có thể từ những đầu mối này tiếp tục hỏi, giống như bắn tên có đích á, nhưng mà chuyện cô bé biết không nhiều lắm.” Triển Chiêu vỗ vỗ tay.

Lúc này, Bạch Ngọc Đường cho người Liêm Thục Lễ đi nghỉ ngơi, lại phái người bí mật bảo vệ cô bé.

Mọi người trở lại trước cửa phòng làm việc thì thấy Mã Hân đang đứng ở bên hàng lang nói chuyện với một người … cùng cô tán gẫu chính là Bạch Cẩm Đường.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, cảm thấy Hân Hân thật dũng cảm nha, vừa mới quen liền chủ động làm quen với Bạch Cẩm Đường, lại thông qua những tin tức bán đứng Công Tôn mà thu được không ít thứ tốt. Đem so ra, Tề Nhạc Trần Du quen biết lâu như thế cũng chưa từng dám nói chuyện với Bạch Cẩm Đường.

Công Tôn thấy Bạch Cẩm Đường một thân âu phục xám cầu kì tinh tế, miệng ngậm thuốc lá trang phục vô cùng nghiêm túc, thì đi qua vỗ vỗ vai anh, “Đi uống rượu mừng hả?”

“Buổi chiều phải cùng khách hàng đi đấu giá từ thiện.” Bạch Cẩm Đường nhún vai.

“Này.” Công Tôn đưa tay đoạt lấy điếu thuốc, “Hôm nay hút mấy điếu rồi?”

Bạch Cẩm Đường bất đắc dĩ nhìn trời, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ở gần đó nhìn qua nơi này chẳng khác nào như đang xem kịch vui.

Bạch Cẩm Đường cầm lại điếu thuốc vứt vào trong thùng rác kế bên, rồi quay sang hỏi Công Tôn, “Em đi cùng không?


“Đấu giá từ thiện này nọ chỉ mang tính chất trưng bày.” Công Tôn có vẻ không quá hứng thú, “Muốn làm từ thiện em thà trực tiếp đi giúp người cần giúp.”

“Anh đi một mình rất buồn chán.” Bạch Cẩm Đường hai tay đút túi quần đi theo sau lưng người ta, “Đi đi, ở trước ống kính truyền thông ân ái một chút, ngày mai chúng ta sẽ chiếm trọn mấy trang đầu!”

“Thần kinh.” Công Tôn cười đấm một cái vào ngực anh, sau đó đi vào phòng pháp y thay quần áo chuẩn bị cùng Bạch Cẩm Đường đi ăn.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn thấy nhíu mày ——không cần thân mật thế chứ.

Từ chuyện xảy ra lần trước, Công Tôn như là đổi tính hoàn toàn, không còn hung dữ với Bạch Cẩm Đường nữa cũng không tính đi, nhưng còn trở nên sủng nịch vô cùng. Bạch Cẩm Đường ban đầu cũng rất thụ sủng nhược kinh, chẳng có quen chút nào cả. Dù sao trong kí ức của anh từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ được chiều chuộng qua … Đương nhiên, chuyện một người như anh mà lại được người khác chiều chuộng qua hoang đường đến độ nào. Nhưng cũng không thể phủ nhận, loại siêu cấp nuông chiều này của Công Tôn làm Bạch Cẩm Đường trầm mê không thể nào tỉnh lại được, chỉ cảm thấy sinh hoạt hiện nay thật siêu cấp hoàn mỹ.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường xoa xoa quai hàm, làm dịu cảm giác tê tê ở răng.

Bạch Cẩm Đường từ trong túi lấy ra một cái thẻ đưa cho Triển Chiêu, là thẻ thanh toán ở nhà hàng anh mới khai trương, chuyên chế biến đồ ăn từ cua. Triển Chiêu thích nhất là hải sản, lúc này cầm thẻ vàng trong tay khoé miệng nhếch cao, quay sang chớp chớp mắt với Bạch Ngọc Đường —— đi bây giờ luôn đi?

Bạch Ngọc Đường đương nhiên không ý kiến.

“Đúng rồi anh hai, mấy ngày nay bận rộn nhiều việc lắm hả?” Bạch Ngọc Đường vẫn rất lo lắng cho Bạch Cẩm Đường, “Buổi tối về muộn như vậy, thân thể thế nào?”

Bạch Cẩm Đường nhìn anh một chút, lại đưa tay vào trong túi rút ra một điếu thuốc, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đương nhiên hiểu rõ người anh này, đây là thói quen của Bạch Cẩm Đường khi đang muốn nói gì đó, hoặc đang suy nghĩ gì đó, hoặc đang muốn che giấu tâm tình.

“Mẹ mấy ngày trước gọi điện thoại đến khóc lóc kể lể, nói sinh được hai đứa con mà cả tháng nay chả nhìn thấy đứa nào, hỏi cậu nếu ly hôn với ba rồi qua ở với cậu được không?”

“Hai người bọn họ muốn ly hôn?” Bạch Ngọc Đường kinh hãi.

Triển Chiêu chọc chọc vai anh, Bạch ma ma chắc là quá nóng nảy thôi.

“Bà ấy nói nếu cậu tiếp tục không trở về sẽ ly hôn với ba, bà thà rằng không có chồng cũng phải thấy mặt con.” Bạch Cẩm Đường thấy Công Tôn đi ra, vội vàng dập đầu thuốc, “Cậu náo loạn với bọn họ làm gì, tuổi cũng đã lớn vậy rồi, về nhà một chuyến đi.”

Bạch Ngọc Đường nhíu nhíu mày, có một số việc anh không muốn nói ra, sợ Bạch Cẩm Đường mất hứng, nhưng muốn anh đã biết chân tướng rồi còn có thể cười ha hả mà đối diện với Bạch Duẫn Văn thì anh thật sự không có bản lĩnh này, về nhà rồi không chừng còn cãi nhau nữa kìa.

Công Tôn đi tới bên cạnh mọi người, thấy bầu không khí hình như có chút xấu hổ, liền lôi kéo Bạch Cẩm Đường đi, trước đó còn đưa tay vỗ vỗ đầu Bạch Ngọc Đường, “Nghe lời anh hai đi.”

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu vô thức run lên một chút, hoài nghi, người nọ là Công Tôn sao.


Công Tôn lộ ra dáng cười giảo hoạt, kéo Bạch Cẩm Đường đang mục trừng khẩu ngốc vào thang máy… Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường chăm chú nhìn theo cho đến khi cửa thang máy đóng lại và có hai con người đang nhiệt tình ôm nhau trong đó.

“Oa…” Triển Chiêu một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần lại, lắc đầu, “Hai người bọn họ lúc trước không phải thích ngược luyến sao, gần đây sao chuyển sang ngọt ngào tim hồng rồi?”

“Ách…” Bạch Ngọc Đường đột nhiên vỗ tay một cái, “Quên hỏi anh hai có quen Liêm Đồng Lý không, có biết rõ công việc làm ăn của lão không rồi.”

“Khụ khụ.” Triển Chiêu đem thẻ vàng cất đi, cười nói, “Dùng thẻ thanh toán này nhiều lần được không ha, chúng ta có thể quẹt ăn từ từ.”

Hai người trao đổi ánh mắt, rồi lập tức chạy xuống lầu chặn xe của Bạch Cẩm Đường, mặt dày làm bóng đèn bự đi ăn ké.



“Liêm Đồng Lý, Liêm Thiển Trung?” Bạch Cẩm Đường vừa ăn vừa nói, “Hai người bọn họ cũng coi như người buôn bán đàng hoàng, tuy rằng thường ngày hơi thần bí chút, sao? Phạm tội à?”

“Còn đang tra.” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chưa bao giờ gạt Bạch Cẩm Đường chuyện vụ án, dù sao cũng ở chung nhà, liền đem sự tình từ đầu đến cuối nói một lần.

Bạch Cẩm Đường nghe thấy ngây người một lúc lâu, “Mang theo ký ức của kiếp trước?”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường có chút bất lực, Bạch Cẩm Đường hình như quá nhạy cảm với hai từ “ký ức” nên chỉ nghe rõ mỗi câu này.

“Này không phải trọng điểm a.” Công Tôn cười tủm tỉm đút một miếng thịt bò sang, Bạch Cẩm Đường kinh ngạc nhìn anh —— cảm thấy Công Tôn tựa hồ so với bình thường còn nhiệt tình hơn! Không biết chiều nay vợ có rảnh không, phòng trên lầu làm có được không …

Công Tôn thấy người kia đã ngốc lăng, cảm thấy mỹ mãn gật đầu. Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường một đường ăn một đường run rẩy, buồn nôn muốn chết.

Công Tôn không biết hôm nay muốn làm gì, một mực … nói thế nào nhỉ? Là đùa giỡn, chủ động mê hoặc, hay là qing?! ( TL: nói thật t chả hiểu qing là cái j -_-)

“Anh hai.” Bạch Ngọc Đường kêu Bạch Cẩm Đường một tiếng.

“Hả?” Bạch Cẩm Đường lúc này mới phục hồi tinh thần lại.

“Trọng điểm là cha con bọn họ đi trộm mộ, đầu cơ trục lợi văn vật và giết người a.” Triển Chiêu nhắc nhở Bạch Cẩm Đường, “Có đầu mối gì cho bọn em không?”

Bạch Cẩm Đường dùng khăn ăn lau lau miệng rồi cầm ly lên uống một ngụm rượu, suy nghĩ một hồi, “Nói như vậy … Đúng rồi, ngày đó cặp song sinh có nói với anh, hai cha con họ có một phân đội nhỏ rất đặc biệt luôn đi theo bên người.”

“Phân đội?” Bạch Ngọc Đường cảm thấy mới mẻ, “Bảo vệ hay còn làm gì khác?”

Bạch Cẩm Đường lắc đầu, “Cặp song sinh chỉ nói là một phân đội, nhưng nhìn không ra tính chất, sau đó điều tra thì cũng có chút đầu mối, nhưng anh không có hỏi lại, bọn họ cũng không nói, chắc cũng không phải chuyện quan trọng gì.”

Buông ly xuống, Bạch Cẩm Đường đứng dậy đến bàn phục vụ hỏi phòng trống, lát nữa ăn no xong hay nhất là có thể làm một chút vận động, tiêu hao nhiệt lượng một chút.

Bạch Ngọc Đường gọi điện hỏi cặp song sinh.


Triển Chiêu thấy Công Tôn lôi một quyển sổ ra không biết đang ghi chép gì, liền hỏi, “Công Tôn, anh dạo này đang làm gì á? Nghiên cứu gì hả?”

Công Tôn gật đầu, “Tôi đang nghiên cứu xem tinh thần của đàn ông không ổn định thì “phong độ” bị ảnh hưởng bao nhiêu.”

“Khụ khụ …” Triển Chiêu thiếu chút nữa bị sặc, ho khan một lúc lâu mới mở miệng hỏi tiếp được, “Nghiên cứu cái này có ích lợi gì?”

Công Tôn mỉm cười, đặt tay xuống chống cằm khẽ đáp, “Dễ dàng khống chế, để hắn cả đời này không thoát khỏi ngũ chỉ sơn của tôi.”

Triển Chiêu rét lạnh một chút, Công Tôn cầm quyển sổ lắc a lắc, “Có muốn không?”

Triển Chiêu cười tủm tỉm gật đầu.

Bạch Ngọc Đường cúp điện thoại, chỉ chỉ phía sau Công Tôn.

Công Tôn sửng sốt quay đầu lại, quyển sổ trên tay đã bị Bạch Cẩm Đường giật lấy lật ra xem.

“Này.” Công Tôn nét mặt xấu hổ vội vàng chém giết, nhưng Bạch Cẩm Đường đã xem được vài tờ, anh khẽ chau mày, “Sau khi mệt nhọc thêm hai tiếng đồng hồ, hiệu quả có thể được cải thiện là sao?”

Công Tôn mếu máo.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vội cúi đầu ăn.

“Nghiên cứu của em rất có tính xây dựng đó.” Bạch Cẩm Đường đem quyển sổ nhét vào trong túi, rồi lôi Công Tôn lên lầu, “Vừa lúc còn phòng trống, chúng ta thử nghiệm nghiên cứu một chút, xem cực hạn của con người rốt cuộc là ở đâu?!”

Hai người nọ vào thang máy, Triển Chiêu chọt chọt Bạch Ngọc Đường, “Lần này chúng ta phá án xong đi du lịch, thế nào?”

“Ừ.” Bạch Ngọc Đường vội gật đầu, anh đã sớm muốn cùng con mèo này hảo hảo hưởng thụ một chút cuộc sống tính phúc rồi.

“Vừa rồi Đại Đinh Tiểu Đinh nói gì?” Triển Chiêu cũng học Công Tôn xiên một miếng thịt bò đút cho Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường run rẩy vội trừng mắt sang, “Cậu đừng câu dẫn tôi, đến lúc không đứng dậy được lại oán trách!”

Triển Chiêu liếm liếm cái dĩa vừa đút cho Bạch Ngọc Đường ăn xong, làm cho Bạch Ngọc Đường giật mình đưa tay gãi gãi đầu.

“Hai người bọn họ nói gì?” Triển Chiêu hỏi lại.

“Nga.” Bạch Ngọc Đường trên mặt hiện ra nét khó hiểu, “Cặp song sinh nói bọ họ giống như một phân đội công binh nhỏ.”

“Công binh?” Triển Chiêu biểu tình trên mặt có chút cổ quái.

“Bất quá công binh các loại, tốt xấu gì cũng sẽ có đầu mối, bọn họ lúc đó cũng có sưu tập lại tư liệu, nói chiều này sẽ gửi cho Tương Bình, chúng ta trở về nghiên cứu.”

Hai người rất nhanh ăn xong cơm, vừa lên xe thì nhận được tin nhắn của Công Tôn —— xin nghỉ! (╰_╯)#…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui