Vụ án thứ 12: Hung Thủ May Mắn
“Oáp a ~ “
Sáng sớm ngày chủ nhật, Triển Chiêu đang ngủ ngon tự nhiên tỉnh, đánh một cái ngáp thật to, chợt thấy bên cạnh vừa ấm vừa mềm lại vừa mượt.
Vén chăn lên nhìn thì thấy xung quanh được bao vây bởi ba con thú họ Mèo, bên trái là tiểu sư tử, bên phải là Lỗ Ban cùng Lilya.
“Raphael ~” Triển Chiêu ôm tiểu sư tử cọ tới cọ lui, tháng này Triển Chiêu có đi coi một triển lãm tranh thời kỳ Phục hưng, lập tức mức độ yêu thích tác phẩm của Raphael tăng vùn vụt, quả thật là không được nhìn gần thì không thể nào cảm thụ được hết chấn động mà tác phẩm của ông ấy mang lại a!
Vì vậy một tháng này, Triển Chiêu đều gọi tiểu sư tử là Raphael.
Động vật họ Mèo đa phần đều thích ghen tị, Lỗ Ban cùng Lilya thấy Triển Chiêu vừa tỉnh lại đã đi ôm tiểu sư tử, lập tức nhào qua meo meo ô meo meo ô cọ tới cọ lui.
Triển Chiêu vội ôm hai con mèo lên luôn.
Lilya đang mang thai, cuộc giải phẫu năm đó thực sự không có làm sạch sẽ, bất quá lo lắng đến vấn đề sức khoẻ của mèo cái nên bọn họ chuẩn bị lần này Lilya sinh xong sẽ đi phẫu thuật lại lần nữa.
Bởi vậy lúc này, Lilya đang trong thời kì an thai, Lưu Phương đúng lúc phải xuất ngoại chụp ảnh nên đã gửi nuôi ở chỗ này. Bạch Ngọc Đường cả ngày nấu cho nó toàn những món ăn dinh dưỡng, chỉ chờ đám mèo nhỏ xuất thế nữa mà thôi.
Triển Chiêu trái phải nhìn một chút, Bạch Ngọc Đường chắc đã rời giường từ sớm, gần đây đã là cuối thu, trải qua vài trận mưa liền lạnh xuống không ít.
Triển Chiêu chui ngược trở vào trong chăn, muốn ngủ thêm một chút.
Nằm trên chiếc gối vừa ấm vừa êm, Triển Chiêu nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường —— mười giờ sáng rồi, năm nay án tử đặc biệt nhiều, đã lâu rồi chưa được nhàn rỗi như vậy.
Dưới lầu, truyền đến vài tiếng “leng keng” thanh thuý, trên giường ngoại trừ Triển Chiêu ra ba con nhóc họ Mèo lập tức bật dậy chạy xuống lầu... Đây là tiếng kẻng báo giờ cơm a.
Triển Chiêu cười cười, ủ vào trong chăn nhìn đồng hồ lẩm bẩm, “Một, hai, ba...”
Vừa đếm tới ba thì thấy cửa phòng mở ra.
Bạch Ngọc Đường một thân trắng toát, áo len trắng quần trắng đẩy cửa tiến vào, thấy con mèo kia đã tỉnh cũng không thu hồi cước bộ. Tiếp tục đi tới cúi đầu đặt lên má Triển Chiêu một nụ hôn chào buổi sáng... Đương nhiên, hiện tại chào buổi sáng có chút muộn.
“Dậy rồi? Ngủ thế nào?”
“Ừ.” Triển Chiêu giật giật gân cốt, “Thoải mái.”
“Buổi trưa ra ngoài ăn đi?” Bạch Ngọc Đường cười, “Có người mời khách.”
“Anh hai?”
“Trì Trì.”
“Hả?” Triển Chiêu có chút ngoài ý muốn, “Trì Trì mời khách? Cậu nhóc không phải muốn tiết kiệm tiền mở một tiệm bánh ngọt sao?”
“Đã để đủ rồi.”
“Không phải chứ? Nhanh như vậy, không phải hai ngày trước còn nói vẫn thiếu mười vạn đồng nữa sao?” Triển Chiêu ngồi dậy, cảm thấy bất khả tư nghị, Trì Trì luôn luôn không chịu tiêu tiền của Triệu Trinh, tiền của bản thân đều mang đầu tư ngắn hạn hoặc đầu tư dài hạn. Nói tóm lại, thằng bé dựa vào chỉ số thông minh siêu cao cùng đầu óc tư duy nhạy bén nên quản lý rất tốt tài sản gia đình, trước Bạch Cẩm Đường còn cảm thấy cậu làm cảnh sát quá lãng phí, muốn cho cậu đi làm quản lí đầu tư. … ít nhất … tài sản của Triệu Trinh để Bạch Trì quản lí không bao lâu sẽ gia tăng gấp đôi, cặp song sinh nhìn đó mà phát thèm... Bất quá, Bạch Trì vẫn là tài chính hữu hạn a, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, ở đâu ra mười vạn đồng?”
“Còn nhớ lần trước chúng ta đi Mỹ Thực Thành, Bạch Trì có mua thẻ cào không?” Bạch Ngọc Đường cười hỏi.
“Trúng thưởng?” Triển Chiêu há mỏ giật mình, “Không phải chứ?”
“Giải nhất hai mươi vạn, khấu trừ thuế, Bạch Trì còn đi quyên góp, mười vạn để đầu tư tiệm bánh ngọt, còn lại một ít, cậu nhóc muốn mời mọi người đi ăn.”
“Nga?” Triển Chiêu cảm thấy khó tin, “Vận tốt như vậy?”
“Người tốt hảo báo mà, không phải vì cậu nhóc thấy bà cụ bán thẻ cào đáng thương cũng sẽ không mua, cái đó xác suất trúng thấp như vậy, tiền thưởng lại ít.”
(thẻ cào: có 1 con số bí ẩn, mình cào thẻ của mình r cào phần giải thưởng, con số mình cào trùng với số bí ẩn thì sẽ được giải thưởng đó, cảm ơn nàng Bách Vân Trục Nhật nha
)
“Ừ, cũng đúng.” Triển Chiêu đứng lên đánh răng rửa mặt, “Chúng ta đi đâu ăn?”
“Nhà hàng Thái Lan mới mở gần cảnh cục, chúng ta ăn ở đó.”
“Ừ!” Triển Chiêu đánh răng, hàm hàm hồ hồ nói, “Tôi muốn ăn cơm mắm với tôm nướng than... còn có cà ri cá!”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, ngồi ở bên giường lật tờ báo trong ngày, “Đúng rồi, mấy hôm nay nghe nói có người trúng vài trăm triệu.”
“Nhiều như vậy?” Triển Chiêu vệ sinh cá nhân xong chạy ra ngoài chải đầu, “Mấy thứ giàu lên trong phút chốc này á, có tốt nhưng cũng có xấu, làm người nên làm cho đến nơi đến chốn thì hơn.”
“Đúng thế.” Bạch Ngọc Đường gật đầu gấp báo lại, “Mèo, mặt sau áo bị sút len nè.” Bạch Ngọc Đường chỉ vào cái áo len Triển Chiêu vừa mặc vào, Triển Chiêu túm lên nhìn một chút, hình như bị móc vào đâu đó, rút một đầu sợi len ra sẽ thấy một lỗ nhỏ.
“Ách... Nhìn không ra đâu.” Nói rồi, đi tìm cái kéo muốn cắt sợi len đó đi.
“Này.” Bạch Ngọc Đường bất lực nhìn tên ngu ngốc kia, “Cắt rồi sẽ thành lỗ thật đấy! Để hôm nào nhờ mẹ vá lại cho.”
“Thật không?” Triển Chiêu nhìn chằm chằm vào cái lỗ nhỏ kia một chút, nghĩ không ra làm thế nào mà vá được cái lỗ này... Bất quá quên đi, anh từ trước đến nay sinh hoạt rất tuỳ ý, y phục mặc trên người không quá ba ngày khẳng định sẽ có lỗ.
Thay đồ xong xuống lầu thì thấy dưới lầu tất cả mọi người đều đã có mặt, Bạch Trì còn mua một cái ipad, đang thoăn thoắt lên mạng tra tư liệu.
“Trì Trì.” Triển Chiêu nheo mắt đi tới ngồi xuống bên cạnh sờ sờ đầu cậu, “Ăn cướp nha!”
Bạch Trì nhìn Triển Chiêu cười khúc khích, “Anh đừng cười em, lần này gặp may mắn mà thôi.”
“Trì Trì a, lần sau đi ghi số đề đi, cái đó tiền thưởng cao nga!” Cặp song sinh khuyến khích Bạch Trì.
“Không nên, đã trúng rồi không nên mua nữa.” Bạch Trì vội lắc đầu, “Vận may của con người có hạn a, em không mua nữa thì tốt hơn.”
“Ừ.” Công Tôn tán thưởng gật đầu, “Thấy tốt mới làm, thông minh.”
Bạch Cẩm Đường bên cạnh đưa tay khoác lên vai ghế sau lưng anh, nhìn tạp chí tài chính trong tay hỏi, “Em cũng tin những thứ này?”
“Em thỉnh thoảng cũng rất mê tín.” Công Tôn đẩy gọng mắt, “Đương nhiên đa phần em tin tưởng vào khoa học.”
“Ừ.” Bạch Cẩm Đường theo thói quen quay sang hôn một ngụm, “Lúc em mê tín cũng rất khả ái.”
Công Tôn quay sang liếc một cái, mọi người khẩn trương nhìn chằm chằm, tâm nói Công Tôn có khi nào phi đao hầu hạ không a...
Mọi người ở đây chuẩn bị len lén chuồn đi chỗ khác thì thấy Công Tôn đưa tay sờ sờ cằm Bạch Cẩm Đường, “Ừ, ngoan.”
...
Lại nhìn sang biểu tình của những vị khán giả bất đắc dĩ, phải nói là vô cùng đặc sắc a, cặp song sinh đã vội chạy đi, hẹn nhau đến toilet phun cơm.
Đùa giỡn đến giờ ăn trưa, mọi người lái xe xuất động, còn hẹn những người khác của SCI cùng nhau tập kết ở nhà hàng Thái Lan. Mã Hân thấy tay áo của Triển Chiêu bị sút sợi liền kêu anh cởi ra, rồi cầm lấy một que tăm xỏ xỏ vài cái, nhìn lại thì... lỗ đã mất tăm.
“Hân, bà nội trợ đảm đang nha!” Triển Chiêu khen Mã Hân nhưng lại đập vai Lạc Thiên, Lạc Thiên giật mình ho khan mấy cái, Dương Dương cùng Tiểu Dịch bên cạnh gật đầu như bổ củi, “Đúng vậy đúng vậy.”
Mọi người hăng hái đánh chén, nhà hàng Thái Lan này rất ổn nha, đúng chất đúng vị.
Vừa ăn Triển Chiêu vừa liếc điện thoại Ngọc Đường đặt ở trên bàn.
“Miêu Nhi, cậu chờ điện thoại?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Không, tôi mong nó đừng kêu, mỗi lần đều đúng lúc chúng ta vui vẻ nhất thì cục trưởng Bao gọi đến cứ như báo tang, “chết người rồi, không được làm gì nữa đi quan sát hiện trường cho lão tử...””
Mọi người cười vang.
Triển Chiêu đang hăng hái gặm một con tôm nướng thì vai bị đập một cái, “Dũng cảm đó!”
“Khụ khụ...”
Triển Chiêu lập tức nghẹn, vội vàng miệng uống trà tay đấm ngực, sau đó nhìn lại, Bao Chửng đang đen mặt đứng đằng sau, “Hảo tiểu tử, dám nói xấu ta như thế?!”
Triển Chiêu hắc hắc hắc cười gượng hai tiếng đứng dậy kéo ghế cho Bao Chửng ngồi.
“Cục trưởng Bao, gần đây sao không thấy chú đâu?” Bạch Ngọc Đường rót cho Bao Chửng một chén trà, “Mang theo cái gì á?”
“Ta hỗ trợ truy lùng nội gián a, mấy hôm trước vừa lôi ra được.”
“Nội gián?” Mọi người giật mình nhìn ông.
“Cảnh cục, phòng thanh tra, đội phòng cháy chữa cháy... điều tra tất cả các bộ phận, lôi ra được một con sâu mọt a.”
“Thực sự?” Triển Chiêu nhíu mày, “Chỗ bọn cháu sao một chút động tĩnh cũng không có.”
“Lần này tất cả mọi người đều bình đẳng tiếp thu điều tra, mấy đứa cũng không có ngoại lệ, làm sao nói cho biết được.” Bao Chửng uống trà cảm khái, “Cậu nói con người càng ngày càng khôn khéo a, giở trò trong phần thường liền tham ô cả vài trăm vạn.”
“Trúng thưởng?” Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, “Chiêu này inh a, thần không biết quỷ không hay, nhận hối lộ còn nộp thuế.”
“Cục trưởng Bao, gần đây không có án gì sao?” Triệu Hổ hết sức buồn bực, “Bọn cháu đã nhàn hạ lâu lắm rồi, ngài xem Tiểu Bạch Trì cũng chạy qua làm nghiên cứu sinh rồi, bọn cháu sống uổng thời gian a.”
Bao Chửng bị cậu chọc cười, “Mấy cậu sống uổng cả đời tôi mới hài lòng.” Nói rồi cầm một phần tư liệu giao cho Công Tôn, “Công Tôn, giúp tôi phái người đi hỗ trợ điều tra.”
“Điều tra cái gì?” Công Tôn mở túi văn kiện, mọi người hiếu kỳ người sang —— một đống ảnh chụp xác ướp.
“Oa...” Triệu Hổ vội rụt người về, “Quá ảnh hưởng đến khẩu vị nha!”
“Xác ướp cổ?” Công Tôn cười hỏi Bao Chửng, “Đây là cái gì?”
“Ở vùng ngoại thành đào được một ngôi đại cổ mộ, bên trong hình như có rất nhiều vật bồi táng, bất quá lúc khai quật đến mộ thất, phát hiện nắp quan tài mở, trên mặt đất có bảy tám cỗ thi thể, không rõ ràng lắm vì sao lại chết nhiều người như vậy. Đội khảo cổ liên hệ muốn mượn pháp y của chúng ta, muốn có đo đạc tuổi chuyên nghiệp để suy đoán chân tướng chuyện năm đó, cậu đề cử ra một pháp y trẻ tuổi chút, đi rèn luyện một thể.”
“Nga...”
“Khụ khụ.”
Công Tôn vừa gật đầu đáp ứng, chợt nghe thấy Mã Hân khẽ ho khan một tiếng, ngồi thẳng lưng cười cười với Công Tôn.
Công Tôn bật cười, đưa túi cho cô, “Vậy Hân đi đi, xuất sắc nhất trong đám thanh niên là em rồi.”
“Cảm tạ ~” Mã Hân vội nhận lấy cái túi, vẻ mặt hưng phấn.
Triệu Hổ chọc cô, “Em gái, là chui xuống cổ mộ chứ có phải lấy chồng đâu mà cao hứng thế? Cẩn thận bị bánh chưng đùa giỡn đó.”
Mã Hân đạp cậu một cước.
Ăn xong cơm, Mã Hân lên đường, Lạc Thiên đi cùng cô, những người còn lại tản ra trở về nghỉ ngơi, chờ đến hôm sau đi làm.
Một đêm không nói chuyện, sáng sớm hôm sau, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đi tới SCI, vừa đến cửa phòng làm việc thì thấy cả đám Triệu Hổ bọn họ xúm vào một chỗ không biết đang làm cái gì mà mặt mày hớn hở như hoa.
Bạch Trì cầm trên tay một cái bánh trứng cũng quên gặm, há to miệng nhìn chằm chằm mọi người.
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn nhau —— này là sao a?
“Làm gì thế?” Triển Chiêu đi qua hỏi, bộ dáng không khác nào bà tám.
“Tiến sĩ Triển, hôm qua Hân Hân bị một cỗ xác ướp cổ tập kích đó, biết không?” Tương Bình nói, “Nghe nói may mà có Lạc Thiên ở đó, bánh chưng kia ăn một đấm rồi ngã xuống, y chang Hổ Tử nói.”
“Hả?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều ngoáy ngoái lỗ tai, “Bị cái gì tập kích cơ?”
“Xác ướp cổ!” Tần Âu cũng dở khóc dở cười, “Thực huyễn hoặc.”
“Sao có khả năng.” Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Xác chết vùng dậy là do tĩnh điện hoặc có cơ quan nào đó, cùng lắm thì vùng lên hoặc động đậy thôi chứ sao mà tập kích người được?”
“Thật đó!” Bạch Trì nói, “Hân Hân còn đang nằm trong bệnh viện a!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều sửng sốt, đồng thanh hỏi, “Cô bé có sao không?”
“Nga, chỉ bị trầy da chút, thế nhưng thứ đó dù sao cũng đã chết hơn một nghàn năm, người của đội khảo cổ sợ là có bệnh khuẩn này nọ nên đưa Hân đến bệnh viện kiểm tra toàn thân rồi, Công Tôn sáng sớm cũng đi thăm.”
“Xác ướp cổ tập kích...” Triển Chiêu liếc Ngọc Đường, “Cậu tin không “
Bạch Ngọc Đường nhíu mày lắc đầu, “Không tin.”
“Không phải xác ướp cổ.”
Lúc này, cửa bị đẩy ra, Công Tôn tiến vào, “Này là đội khảo cổ với đám truyền thông loan tin bậy bạ đó.”
“Công Tôn?” Triển Chiêu nhìn anh một chút, “Hân đâu? Không sao chứ?”
“Không, tôi để con bé về nhà nghỉ ngơi rồi.” Công Tôn cởi cà-vạt ngồi xuống.
Bạch Trì rót cho anh ly nước, “Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?”
“Việc này nói ra chắc mấy người cũng không tin.” Công Tôn cười cười lắc đầu, “Hân kể với tôi, hôm qua con bé đi xuống ngôi mộ, đang muốn khám nghiệm tử thi thì đột nhiên phát hiện chút dị dạng...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...