Sáng sớm hôm sau, Triển Chiêu rời giường, thấy Bạch Ngọc Đường tựa ở một bên ngủ gật, vẻ mặt tiều tụy. Cúi đầu, sư tử con trong lòng đang vẫy đuôi, thấy Triển Chiêu tỉnh, đi tới dụi dụi, Triển Chiêu xoa xoa nó, liếc Ngọc Đường, “Tiểu Bạch, vành mắt cậu đen quá.”
Bạch Ngọc Đường trở mắt nhìn trời, nhìn Triển Chiêu, “Tôi mới cúp được điện thoại.”
Triển Chiêu kinh ngạc há to miệng, hỏi, “Dì mắng lâu như vậy a?”
Bạch Ngọc Đường ngoáy ngoáy tai, “Tôi ù tai.”
“Cậu có muốn ngủ một hồi hay không a?” Triển Chiêu hỏi.
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Ba vừa gọi về nhà một chuyến, nói tôi lấy máu đi kiểm tra thân thế, xem có đúng là thân sinh của ông ấy không, rồi sẽ chém tôi, mà cho dù có là thân sinh của ông ấy thật, cũng sẽ chém tôi.”
Triển Chiêu dở khóc dở cười, “Vì sao đều chém cậu?”
Bạch Ngọc Đường đi qua ôm Triển Chiêu dụi dụi, “Miêu nhi…”
Triển Chiêu vỗ vỗ anh, rốt cuộc thoải mái.
Sau đó, hai người người nhanh tay lẹ chân rời giường rửa mặt thay quàn áo, Triển Chiêu ôm sư tử con xuống lầu, quản gia bưng lên một bình sữa giao cho Triển Chiêu, Triển Chiêu cho sư tử con uống sữa. Quản gia nói khẽ với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Sư tử con mỗi ngày muốn uống sữa bốn lần, nó còn có thể ăn chút thức ăn giản đơn, thịt non tươi các loại, bất quá không thể ăn nhiều.”
Triển Chiêu hơi giật mình, nhìn quản gia, hỏi, “Có ý gì?”
Quản gia nói, “Nó không thể trực tiếp uống sữa tươi, mà là uống sữa bột, cần tăng độ glucose nhất định.” Vừa nói, vừa đưa cho Bạch Ngọc Đường tờ giấy, nói, “Đây là thực đơn của nó.”
Bạch Ngọc Đường cười cười, tiếp nhận thực đơn, nói với Triển Chiêu, “Miêu nhi, Triệu Tước hình như là muốn đem nó tặng cho cậu.”
Triển Chiêu nhìn sư tử con một chút, sư tử con đúng là rất khả ái, thế nhưng Triển Chiêu lại có chút do dự, nói, “Nó khi còn bé rất khả ái, thế nhưng trưởng thành, nếu cũng to như Lisbon? Lisbon của Triệu Trinh đã nuôi hơn 10 năm, khá thân cận với con người, anh ấy cũng là ảo thuật gia, lúc biểu diễn còn cần đến… Nhưng chúng ta ở trong thành phố…”
Bạch Ngọc Đường nghe xong cũng có chút lo lắng, sư tử dù sao cũng là loài động vật họ mèo cực độ nguy hiểm, khi còn bé đúng là vô cùng khả ái, thế nhưng nếu như sau này trưởng thành, vậy… Trong thành phố nhân khẩu dày đặc như vậy, công tác của bọn họ lại bận rộn như vậy…
“Yên tâm đi.” Quản gia đột nhiên nói, “Chủ nhân kêu tôi nói cho các vị, nó sẽ không lớn lên.”
“Cái gì?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, nhìn quản gia.
Quản gia bất đắc dĩ cười cười, nói, “Chủ nhân nói như thế, hơn nữa tôi đã chiếu cố nó hơn một tháng, nó thực sự một chút cũng không lớn lên, xem thực đơn của nó, đây cũng là chủ nhân đưa, nó mặc dù đã thành niên, ăn cũng nhiều nhất chỉ có như một con chó thôi.”
Triển Chiêu nhìn chằm chằm sư tử con một lúc lâu, giương mắt liếc Ngọc Đường, “Vậy không phải vĩnh viễn cũng không thể oai phong được như Lisbon sao?”
Bạch Ngọc Đường vô lực nhìn Triển Chiêu, nói, “Miêu nhi, cậu thật mâu thuẫn a.”
Triển Chiêu cũng hiểu được chính mình rất mâu thuẫn, suy nghĩ một chút, lại hỏi quản gia, “Triệu Tước đâu?”
“Chủ nhân còn đang ngủ, ngài nói ngài hôm nay không tiễn các vị, những gì ngài biết đến đều đã nói.” Quản gia lễ phép trả lời xong, lui xuống và nói, “Tôi đem bữa sáng lên, bất luận như thế nào, xin ở chỗ này ăn xong bữa sáng hãy đi.”
Lúc này, Bạch Trì và Lạc Thiên cũng tới, vừa nghe nói sư tử con được tặng cho Triển Chiêu, Bạch Trì vui vẻ nói, “Lisbon rốt cuộc có bạn chơi.” Lại nghe nói sư tử con sẽ không lớn lên, Bạch Trì càng vui vẻ, nghiêm túc nói với Triển Chiêu, “Anh, như vậy hay nhất, anh biết không, chăm nuôi Lisbon, Triệu Trinh hàng năm tốn hơn mười vạn.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhướn mày, “Đủ bằng thu nhập một năm Tiểu Bạch được nhận.”
Sau đó, quản gia bưng bữa sáng lên, mọi người ngồi xuống ăn, quản gia còn đem đệm giường, đồ dùng sinh hoạt của sư tử con bao gồm cả đồ chơi cùng tất cả đồ đạc đưa cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đưa lên xe, cảm giác… giống như là nuôi một con mèo lớn vậy.
Triển Chiêu trái lo phải nghĩ, đem sư tử con nhét vào trong tay Bạch Ngọc Đường, nói, “Các cậu ăn trước đi.” Nói xong, một mình lên lầu, đi tới cửa phòng ngủ của Triệu Tước.
Gõ gõ cửa, bên trong không có phản ứng.
Triển Chiêu đẩy một cái… Cửa mở, trong phòng rèm cửa sổ mở rộng, ánh sáng tốt, Triệu Tước đang tựa ở trên giường, có chút lười biếng lật một quyển tạp chí, thấy Triển Chiêu tiến đến, Triệu Tước liếc mắt nhìn, không nói.
Triển Chiêu đi tới bên giường, “Còn không dậy?”
Triệu Tước liếc mắt nhìn, vẫn không nói lời nào.
“Sao lại không nói gì?” Triển Chiêu nói, “Đều là ông làm hại, Tiểu Bạch bị mẹ cậu ấy mắng cả đêm.”
“Phụt…” Triệu Tước che miệng phá lên cười.
…
“Sư tử con, vì sao sẽ không lớn lên?” Triển Chiêu hỏi.
Triệu Tước lật lật tạp chí, nói, “Có chứ, chỉ bất quá chậm lớn mà thôi, vô cùng vô cùng chậm, chậm đến mức nó còn chưa kịp to ra, cũng đã chết già.”
Triển Chiêu nhíu mày, hỏi, “Nói cách khác, chỉ có dung nhan bất lão, thực chất lại chẳng thay đổi gì sao?”
Triệu Tước nở nụ cười, lắc đầu, nói, “Cậu thực sự là thông minh.”
Triển Chiêu khó hiểu, “Vậy bất lão có có ý nghĩa gì? Chỉ bất quá là khuôn mặt mà thôi.”
Triệu Tước nhẹ nhàng lắc đầu, nói, “Có một số việc cậu sẽ không hiểu, kỳ thực bất lão cũng phải xem thời cơ, nếu như bất lão lúc còn nhỏ, vậy có thể vô ưu vô lự hơn một ít. Bất lão khi thanh niên, có thể có hoài bão nhiều hơn một chút. Thế nhưng nếu như lúc cậu đã từng trải hơn người về buồn vui rồi, lại phát hiện mình sẽ không già đi… Chỉ càng rước lấy bi thương mà thôi.”
Triển Chiêu nhẹ nhàng gật đầu, hỏi, “Người đó, đến tột cùng là ai? Vì sao giống Tiểu Bạch như vậy? Không có quan hệ huyết thống chứ?”
Triệu Tước trầm mặc một lát, mới nói, “Cậu và Bạch Ngọc Đường giống nhau như đúc, số phận hai cậu cũng là tương liên, cậu có thể điều tra rõ ràng số phận của mình, vậy cũng có thể biết rõ ràng số phận của Bạch Ngọc Đường, cứu chính cậu, cũng chẳng khác nào cứu cậu ta, hiểu chưa?”
Triển Chiêu gật đầu, lại hỏi, “Ông muốn báo thù ai, có quan hệ với bốn đoạn video ông đưa cho chúng tôi chứ?”
Triệu Tước trầm mặc một hồi, xoay mặt nói với Triển Chiêu, “Qua một khoảng thời gian nữa, tôi sẽ rời khỏi đây.”
“Hả?” Triển Chiêu thấy Triệu Tước đột nhiên thay đổi trọng tâm câu chuyện, có chút buồn bực, hỏi, “Vì sao?”
Triệu Tước suy nghĩ một chút, nói, “Còn một chút thời gian hữu dụng, tôi cần làm một vài chuyện, có đầu mối, tôi sẽ gửi cho cậu, sắp tới hẳn là không có phiền phức đâu, các cậu có thể chuyên tâm phá án.”
Triển Chiêu gật đầu, hai người lại ngồi một hồi, Triển Chiêu nói, “Sư tử con… Tôi sẽ nhận, cảm ơn.”
Triệu Tước nở nụ cười, xoay mặt nhìn Triển Chiêu, “Những khi cậu không đối chọi gay gắt, thực sự là đáng yêu.”
Triển Chiêu nhếch miệng, nói, “Đó là bởi vì ông trêu cợt Tiểu Bạch.”
Triệu Tước cười cười, nhìn Triển Chiêu, “Trêu chọc các cậu rất thú vị.”
Lúc này, chợt nghe dưới lầu còi ô tô kêu một tiếng, Triển Chiêu biết Bạch Ngọc Đường bọn họ đang gọi mình, đứng lên.
Hai người lại nhìn nhau một hồi, Triển Chiêu đột nhiên nói, “Bên mình nhất định sẽ thắng.”
“Bên mình?” Triệu Tước mở to hai mắt nhìn Triển Chiêu, cười hỏi, “Là chỉ cậu và Bạch Ngọc Đường?”
“Nói chung là bên mình.” Triển Chiêu cười đi ra ngoài, mở cửa trước, quay đầu lại nói với Triệu Tước, “Triệu Tước, tôi mong đến cuối cùng, khi tất cả kết thúc, ông có thể có một kết cục tốt.”
Triệu Tước nhìn chằm chằm Triển Chiêu một lúc lâu, “Kết cục tốt?”
Triển Chiêu gật đầu, suy nghĩ một chút, nói, “À,… ít nhất … Có thể khiến cho bản thân ông thoả mãn vui vẻ, mặt khác, hai chúng ta tính tình đúng là có chút giống, tôi cũng hiểu được trốn tránh số phận không bằng đối mặt với thực tế sớm một chút, có thù tất báo, hơn nữa cần báo một cách lâm li hả hê.”
Triệu Tước đột nhiên nở nụ cười, nói, “Cậu rốt cục thừa nhận là giống tôi?”
Triển Chiêu nhún nhún vai, nói, “Chỉ là một phần mà thôi, cái này không phải giống, xác thực mà nói, là một loại thái độ phản ứng với sự việc.”
Triệu Tước gật đầu, Triển Chiêu mở cửa, nói một tiếng cuối cùng với Triệu Tước, “Ông hãy bảo trọng.” Nói xong, đóng cửa lại, chạy xuống lầu, ngồi lên xe của Bạch Ngọc Đường, cùng Bạch Trì Lạc Thiên, mang theo sư tử con, rời đi.
Mãi đến trong sân khôi phục sự yên lặng, Triệu Tước ngồi yên trên giường, trước mắt mình là hình ảnh Triển Chiêu có chút tùy tính phất tay nói bảo trọng với mình vừa rồi, nghĩ đến quá mức xuất thần, thế cho nên cửa thủy tinh cận sàn bị đẩy ra, ông ta cũng không có chú ý.
“Em vui vẻ nhỉ?” Người vừa vào, đi tới bên người Triệu Tước, nhìn ông ta nói.
Triệu Tước cũng không có ngẩng đầu nhìn, một lúc lâu mới gật đầu, “Đã mấy thập niên không được hài lòng như thế.”
Người nọ khe khẽ thở dài, nói, “Duẫn Văn gọi điện thoại đến cho tôi ăn mắng.”
“A…” Triệu Tước nở nụ cười, nói, “còn gì nữa, hiện tại con trai nghi ngờ vợ cậu ấy ngoại tình, không xù lông mới là lạ đó, tôi còn tưởng rằng cậu ấy không tìm em đánh nhau không được cơ.”
“Em quá tùy tiện rồi.” Người nọ đưa tay nhẹ nhàng vén tóc Triệu Tước ra sau tai, “Bây giờ còn chưa phải lúc.”
Triệu Tước nhướn nhướn mày, “Anh cũng thấy đấy, đứa trẻ đó, cho tới bây giờ vẫn chưa từng khiến tôi thất vọng!”
“Em không thể ở chỗ này thêm nữa, sẽ có nguy hiểm, theo tôi trở về đi, hiện tại đi luôn.” Người nọ nói.
Triệu Tước gật đầu, gọi quản gia thu thập đồ đạc, mang theo hai đứa bé, chuẩn bị rời đi.
…
Trên đường trở về, Lạc Thiên lái xe, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu ngồi ở ghế sau, Triển Chiêu ôm sư tử con, Bạch Ngọc Đường dựa vào Triển Chiêu, thuận tiện ngủ bù. Triển Chiêu biết hai ngày nay Bạch Ngọc Đường bị lăn qua lăn lại đến thảm, vốn buổi tối hôm trước đã thức đêm không ngủ, sau lại bôn ba tới thôn, rồi lại đến trong nhà Triệu Tước, bị kích thích không nhỏ sau đó lại bị mắng cả đêm, đến Ironman cũng phải mệt. Bởi vậy lẳng lặng để cậu ấy dựa vào mình ngủ. Sư tử con có phần nghịch ngợm, muốn với móng vuốt bám lấy y phục Bạch Ngọc Đường, bị Triển Chiêu túm trở về, che miệng nó không cho quấy rối.
…
Công Tôn chịu một suốt đêm khám nghiệm tử thi kết quả là càng nghiệm càng có tinh thần, tới khi sắc trời sáng lên, anh cùng Mã Hân hai người ngồi ở trong phòng pháp y, trạng thái hưng phấn đã không còn, trở thành hoảng hồn cùng chấn động.
“Công Tôn, Hân Hân.” Mã Hán thăm dò tiến đến gọi Công Tôn và Mã Hân, “Nghỉ ngơi một chút đi, ra ăn sáng.”
Thấy hai người vẻ mặt không bình thường, Mã Hán đi vào, hỏi, “Làm sao vậy?”
Mã Hân liếc mắt nhìn Công Tôn, Công Tôn gật đầu, Mã Hân nói với Mã Hán, “Anh, trên người những người này, phát hiện rất nhiều đầu mối kỳ quái.”
“Đầu mối kỳ quái?” Mã Hán khó hiểu, nói, “Anh thấy vết tích trên tường, hẳn là bị tra tấn đến chết.”
“Không giống a.” Mã Hân nói, “Vô cùng kỳ quái.”
“Kỳ quái thế nào?” Đang nói, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vừa trở về bưng cà phê đi đến.
Mã Hán nhíu mày, “Sếp, anh không nghỉ ngơi a? Thần tiên cũng chịu không nổi đâu.”
Bạch Ngọc Đường khoát khoát tay, nói, “Nghe xong báo cáo khám nghiệm tử thi rồi đi.”
Mã Hân nhìn Công Tôn, Công Tôn nói, “Những người này là cùng chết, bị chém hoặc đâm chết, thủ pháp giống như là hành hình.”
“Cái gì?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn người chết, hỏi, “Không phải bị tra tấn chết sao?”
“Ngược lại.” Công Tôn nói, “Trên người những thi thể này, có dấu hiệu vết thương từng được trị liệu khỏi.”
“Được trị liệu?” Triển Chiêu nhíu mày.
“Còn có.” Công Tôn nói, “Ở đây phát hiện khá nhiều vết tích giải phẫu ngoại khoa tương đối tinh vi, ví dụ như có vết cắt, còn có vết da thịt khâu lại … Ở thời đó mà nói, tuyệt đối đòi hỏi dũng khí và kiến thức y học, hành vi phản giáo hội.”
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, hỏi, “Nói cách khác, vết cào và giãy dụa trên tường, có khả năng không phải bởi vì không muốn chịu cực hình, cũng có thể là bởi vì ốm đau, hoặc là sợ loại y thuật thoạt nhìn giống như cực hình?”
“Không sai.” Công Tôn gật đầu, nói, “Bởi vì là tử vong cùng lúc, nói cách khác nơi bị giết căn bản không ở trong tầng hầm ngầm, mà là ở bên ngoài, cùng bị đưa vào trong tầng hầm ngầm treo lên.”
Triển Chiêu trầm mặc một lúc lâu, liếc mắt nhìn nhau với Bạch Ngọc Đường.
“Miêu nhi, đây thật đúng là ngoài dự đoán mọi người.” Bạch Ngọc Đường nói, “Nói như vậy, bá tước Bathory kia không giống như đồ tể, ngược lại giống như là một bác sĩ a.”
Triển Chiêu nhìn cuốn sách nguyên bản trên tay lấy từ chỗ Triệu Tước về, một lúc lâu mới nói, “Gia tộc quái vật… Có thể là một âm mưu kinh thiên động địa hay không? Gia tộc nợ máu nặng nề cổ xưa đó, có thể là một người vô tội bị oan uổng mấy trăm năm hay không?”
“Trong đó, chắc chắn có ẩn tình gì.” Bạch Ngọc Đường nói, “Chỉ tiếc chân tướng đã mất trăm năm, chỉ có người chết biết.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...