S.C.I. Mê Án Tập

“Từ Thiên làm thế nào mà bắt được ma cà rồng kia?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Phương pháp của cậu ta rất khá, cùng loại với một phương pháp truy kích tâm lý.” Bao Chửng nói, “Cậu ta tin chắc hung thủ tưởng tượng mình trở thành ma cà rồng thực sự, tập quán sinh hoạt khẳng định cũng giống như ma cà rồng. Bởi vậy cậu ta muốn thăm dò tập tính của ma cà rồng, nắm giữ bước tiếp theo hành động của hắn, tìm ra những nơi hắn có khả năng ẩn thân.”

“Phương pháp rất chính xác.” Triển Chiêu gật đầu, nói, “Nên ông ta mới phải đi trộm nhiều tài liệu có quan hệ với ma cà rồng như vậy sao?”

“Phải.” Bao Chửng gật đầu, “Cậu ta thành công tìm được tên ma cà rồng kia, giết chết hắn, sau đó gọi điện thoại báo cảnh sát.

“Vậy sau đó người đâu?” Triển Chiêu hỏi.

“Cậu ta rời đi.” Bạch Duẫn Văn nói, “Cậu ta đem vụ án mình trải qua nói cho bọn ta, sau đó thì mất tích.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, nhủ thầm lần này không phải cũng là vì đối phó ma cà rồng mới đi trộm mấy thứ kia chứ?

“Cái nhà gỗ nhỏ phía cánh rừng kia, chính là nơi cậu ta tìm được ma cà rồng.” Bao Chửng nói, “Đó là một chỗ ở bằng gỗ giản dị, vốn là nơi kiểm lâm ở, nhưng mà người kiểm lâm bị tên ma cà rồng kia giết chết, sau đó nơi ấy thành nơi hắn chứa thức ăn.”

“Nơi chứa thức ăn?” Bạch Trì mở to hai mắt, “Có ý gì ạ?”

“Hắn đem thức ăn… Cũng chính là con người vào trong phòng đó.” Bạch Phong nói, “Lấy hết máu của bọn họ ra, cho vào lọ mà cất giữ, để khi không có máu tươi mới thì lấy ăn.”

“Hắn thực sự dựa vào hút máu người mà sống sao?” Công Tôn cảm thấy có chút không tin được, “Không có khả năng a, cấu tạo sinh lý con người không có khả năng dựa vào hút máu mà sống được a.”

“Thế nên tên ma cà rồng kia kỳ thực tương đối suy yếu, thứ duy nhất lợi hại chính là trang bị của hắn.” Bạch Duẫn Văn trả lời.

“Trang bị?” Bạch Cẩm Đường hiếu kỳ, “Chính là trang bị hắn dùng để hút máu?”

“Ừ.” Bao Chửng gật đầu, từ một cái túi tùy thân mang theo, lấy ra một cái gì đó, là hộp giấy khi gửi vật chứng dùng.

Triển Chiêu nhận hộp, mở nắp, chỉ thấy bên trong có một vật kim loại, na ná với mặt nạ bảo hộ gì đó, phía trước thấy được rõ nhất là bốn cái răng nanh lớn dài nhọn bằng thép, phía sau kết hợp với một cơ quan cố định, hình như có thể đeo trên mặt.

“Cẩn thận chút.” Triển Khải Thiên thấy Triển Chiêu cầm cái vật kia, bèn nói, “Thứ này rất sắc.”


Triển Chiêu cẩn thận cầm cái vật kia nhìn một chút, Công Tôn cũng đi qua, nói, “Vật này được làm rất tỉ mỉ a.”

“Hình như phải đeo trên mặt, mới có thể có tác dụng.” Bạch Ngọc Đường nhận cái đó, đeo trên đầu mình, vị trí răng nhọn vừa đúng chỗ miệng, còn có hai miếng kim loại, cố định trên khuôn mặt.

“Hình như là thiết bị truyền cảm?” Bạch Ngọc Đường sờ sờ hai miếng kim loại kia, hỏi, “Vậy nguồn điện đâu?”

“Bên trong có nguồn điện mini.” Triển Khải Thiên cười cười, nói, “Kỹ thuật rất đáng sợ, nguồn điện đó có thể duy trì ngoài hai trăm năm, là kỹ thuật tiên tiến nhất thời đó.”

Mọi người giật mình, lợi hại như vậy?

“Ngọc Đường.” Bạch Duẫn Văn nói, “Thực hiện một động tác cắn xem.” Nói rồi, cầm một khối gỗ đặt ở phía trước bốn cái răng sắc nhọn dài của chiếc mặt nạ.

Bạch Ngọc Đường hé miệng, làm một động tác cắn, cùng lúc đó, chợt nghe “Răng rắc” một tiếng, bốn cái răng dài khép lại, khối gỗ bị răng rắc một tiếng cắn gãy.

Bạch Ngọc Đường mang mặt nạ bảo hộ, nên rõ ràng cảm giác được độ mạnh của cú cắn, chấn động tới mức quai hàm phát đau, Triển Chiêu nhanh chóng giúp anh gỡ mặt nạ ra.

“Thứ này đeo lên thật đúng là rước vạ.” Bạch Ngọc Đường xoa xoa mặt, hỏi Bạch Duẫn Văn, “Căn nhà gỗ ở đâu ạ? Chúng ta đi xem thôi.”

“Ừ.” Bạch Duẫn Văn gật đầu, cùng Triển Khải Thiên, còn có Bao Chửng, đưa Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu, Bạch Trì và Triệu Trinh đi về phía sau.

Tiểu Đinh hiếu kỳ đi theo, mama Bạch gia và Triển gia ngồi lại trong lều nghỉ ngơi, Bạch Cẩm Đường và Công Tôn đối với căn nhà gỗ nhỏ không có hứng thú, ở lại ngồi ở ngoài lều bên cạnh đống lửa, Bạch Phong và đại Đinh nói chuyện phiếm, vẫn ngồi tại chỗ, con Victor theo Bạch Duẫn Văn dắt đi, để lại Lisbon, lười biếng ghé vào bên chân Công Tôn ngủ gật, Lilya và Lỗ Ban dựa trên bụng Lisbon, đã ngủ rồi.



Đêm khuya trong rừng cây nhỏ, không còn gì nghi ngờ đây là nơi dễ dọa người nhất, Bạch Duẫn Văn dắt Victor đi ở phía trước, Bao Chửng còn có Bạch Ngọc Đường ở hai bên rọi đèn pin, theo phía sau là Triển Khải Thiên, Triển Chiêu, Bạch Trì, cuối cùng là Triệu Trinh đang ngáp và tiểu Đinh vẻ mặt hưng phấn.

Triển Khải Thiên cùng với Triển Chiêu đi song song, đi được mấy bước, đưa tay bóp bóp cánh tay Triển Chiêu, nói, “Sao lại gầy như thế? Con còn muốn gầy đến chừng nào nữa?”

Triển Chiêu nhìn cánh tay Triển Khải Thiên, nhủ thầm —— chính ba cũng gầy, còn trông mong con béo, không biết đến di truyền a?


Bạch Duẫn Văn quay đầu lại, liếc mắt trừng Bạch Ngọc Đường, như là trách cứ —— cậu không cho nó ăn đầy đủ sao?

Bạch Ngọc Đường khóe miệng rút hai cái, nói, “Con mèo đó không gầy, thịt cậu ấy đều ở chỗ nhìn không thấy…” Nói còn chưa dứt lời, bị Triển Chiêu phía sau đạp một cước.

Triển Khải Thiên liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, hơi nheo lại mắt, Bạch Ngọc Đường xoay mặt đi nơi khác, mơ hồ hình như thấy xa xa ở trong rừng, có bóng đen nhoáng lên… Sửng sốt.

“Làm sao vậy?” Triển Chiêu đập đập anh.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày nhìn một chút, không có động tĩnh gì, có lẽ là mình hoa mắt rồi, liền lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước.

Chính lúc này, đột nhiên chợt nghe Victor đi ở phía trước nhẹ nhàng “gừ gừ” hai tiếng.

Bạch Trì có chút căng thẳng, tới gần Triệu Trinh hỏi, “Có phải đã phát hiện cái gì hay không?”

“Vùng này rất an toàn.” Bao Chửng nói, “Có kiểm lâm, cách đây không xa còn có thôn trang, hẳn là không có việc gì đâu.”

Bạch Duẫn Văn cúi đầu vừa nhìn, chỉ thấy Victor đang đối diện với một con cóc lớn đi ngang qua trên đường. Bất đắc dĩ lắc đầu, tung chân đá con cóc đó một cước, con cóc ồm ộp kêu rồi nhảy đi, Bạch Duẫn Văn mang theo chú chó, tiếp tục đi về trước. Đi thêm một đoạn ngắn nữa, thấy phía trước xuất hiện một tòa nhà gỗ nhỏ.

“Này.” Triển Chiêu đột nhiên thấp giọng nhắc nhở mọi người, “Sao lại có ánh sáng a?”

Mọi người nhìn nhau… Ngôi nhà đằng trước hẳn phải là một nơi bỏ hoang, lại mơ hồ lộ ra ánh sáng.

“Ngôi nhà đó nổi tiếng cả vùng này là nhà có ma.” Bao Chửng dở khóc dở cười, “Ai lại đến chỗ này vào lúc muộn như vậy? Hơn nữa căn nhà đó bị khóa, niêm phong cũng hai mươi năm rồi, làm sao mà vào?”

“Đi xem thử.” Bạch Ngọc Đường đi tới phía trước, mọi người liếc mắt nhìn nhau, theo anh, đi về phía căn nhà gỗ.

Trong nhà gỗ ánh nến yếu ớt, mọi người tới tới cửa ngôi nhà gỗ, phát hiện cửa vẫn đóng, Bạch Ngọc Đường dựa ở trên cửa nghe ngóng, bên trong hình như có tiếng gì đó…

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, Bạch Ngọc Đường đưa tay đẩy đẩy cửa, phía trong hình như có then cài, bên ngoài có hai cái khoen sắt hình như là dùng để khóa, thế nhưng lại không thấy được khóa. Đột nhiên, chợt nghe từ bên trong truyền đến một tiếng kêu sợ hãi, thanh âm có chút bực bội, hình như là một cô gái.


Mọi người liếc mắt nhìn nhau, Bạch Duẫn Văn và Bao Chửng nhấc chân đá văng cửa.

“Rầm” một tiếng, mọi người nhìn vào trong phòng.

Chỉ thấy có một nam một nữ đang quấn lấy nhau cùng một chỗ, lăn lộn trên mặt đất, “làm” đến kịch liệt.

Nghe “rầm” một tiếng, hai người giật nảy mình, cô gái kia thấy tự dưng có nhiều người xông vào, cả kinh kêu lớn lên, nhanh chóng chạy đến một bên lấy tấm thảm bao lấy mình, chàng trai cũng sợ hãi, mắng to, “Các người là ai a!”

Hai người thoạt nhìn đều rất trẻ, giống như là sinh viên, Bạch Duẫn Văn và Bao Chửng xấu hổ nhanh chóng lui ra, ngoài cửa, Triển Chiêu bọn họ theo ở phía sau, cũng thấy tình huống bên trong, cảm thấy không nói được gì, ra là lũ thanh niên tới chỗ này tìm “chuyện vui”, nên sợ bóng sợ gió.

Chàng trai thấy mình bị quấy nhiễu nên nổi xung, mặc quần áo xong còn không chịu từ bỏ đòi lý lẽ, Bạch Ngọc Đường lấy ra chứng nhận cho cậu ta nhìn, hỏi, “Nơi này là nhà cậu sao?”

Chàng trai vừa thấy là cảnh sát là mềm nhũn, thành thật nói, bọn họ đều là thôn dân vùng phụ cận, học đại học trong thành phố, được nghỉ học về nhà thật khó khăn mới gặp lại ngườiu êu, trong nhà lại quản rất chặt, cũng chỉ có thể tới chỗ này “giải tỏa”.

Bao Chửng cảm thấy buồn cười, hỏi hai người sinh viên hiển nhiên mới có hai mươi mấy, “Hai người biết đây là chỗ nào không?”

Hai người họ liếc mắt nhìn nhau, gật đầu, chàng trai trả lời, “Nghe nói hai mươi năm trước là nhà có ma.”

“Biết là nhà có ma các người còn dám tới?” Triển Chiêu hiếu kỳ.

Chàng trai mặt có chút đỏ, nhỏ giọng nói, “Người trong thôn nói bậy thôi… Hơn nữa, nhà có ma không phải càng “kích thích” hơn sao.”

Mọi người có chút không nói được gì, Triển Khải Thiên nhìn hai người, nói, “Tối thế này chạy đến đây, rất nguy hiểm, nhanh chóng trở về đi.”

Hai người sinh viên vừa nghe mình không gặp rắc rối, đã định đi, Triển Chiêu đột nhiên hỏi họ “Các người phá cửa vào?”

Chàng trai lắc đầu, nói, “Khóa cửa để mở… Chúng tôi tự vào được.”

Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, nói, “Đừng ở đây nữa, mau nhanh chóng về nhà, đi đại lộ, trên đường cẩn thận một chút.”

“Được.” Hai người sinh viên nhanh chóng bỏ chạy.

Chờ mấy người sinh viên đi rồi, mọi người tìm kiếm ngay trong phòng, tiểu Đinh chỉ vào mấy giá chữ thập trên tường nhà, nói, “Căn phòng này rất là nghệ thuật.”


Bao Chửng lắc đầu, nói, “Nơi đó trước kia là hung thủ dùng để đóng đinh nạn nhân, màu đen này, là vết máu, ăn sâu vào gỗ rồi, thế nào cũng đều tẩy không sạch… Còn có sàn nhà phía dưới chỗ hai người kia vừa nằm, có một cái nắp mở, có thể đi thông xuống hầm, nơi đó chất đống hơn mười thi thể.

Mọi người nghe vậy ngạc nhiên, Bạch Trì và Triệu Trinh đi tới trước giá chữ thập nhìn, Bạch Ngọc Đường mở nắp hầm, một cỗ âm khí lạnh lẽo bốc lên, còn có một luồng vị máu tanh hư thối, hãi hùng nói không nên lời.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, sao lại thối như thế, có chuột chết sao?

“Năm đó trong hầm, phát hiện hơn mười thi thể bị rút cạn máu, tùy ý mà chất thành đống.” Bạch Duẫn Văn ngồi xổm xuống nói với anh, “Lúc ấy ba cùng lão Bao mới làm cảnh sát không bao lâu, lần đầu mới thấy vụ án mà máu tanh như vậy.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, ai cũng đều có lần đầu tiên, thần kinh có mạnh cách mấy, thấy cục diện thảm như vậy, cũng sẽ khó chịu. Bèn nói, “Con xuống xem.” Nói xong, bò xuống hầm.

“Căn phòng này rất sạch sẽ, không giống như đã lâu không ai dùng qua.” Triển Chiêu đi tới trước một giá sách trong một góc phòng, nói, “Sách vẫn còn giữ lại a? Đều là đề tài về ma cà rồng.”

“Ừ, có lẽ là kiểm lâm đến dọn dẹp qua.” Bao Chửng nói, “Phòng này từ khi gặp chuyện không may, vẫn bảo trì nguyên dạng, kiểm lâm thỉnh thoảng hẳn là sẽ phái người đến dọn dẹp, có lẽ là đã quên khóa?”

“Ừm…” Triển Chiêu đột nhiên sờ sờ cằm, nói, “Ba, mọi người xác định căn phòng này là hiện trường hung án hai mươi năm trước? Từ đó không còn ai tới?”

Triển Khải Thiên và Bạch Duẫn Văn liếc mắt nhìn nhau, nhìn Bao Chửng.

“Hẳn là không có đâu.” Bao Chửng nói, “Căn phòng này đã niêm phong rất lâu rồi.”

Triển Chiêu nhíu nhíu mày, biểu cảm trên mặt có chút quái dị, đưa tay từ một đống sách cũ rút ra một quyển sách mới tinh, nói, “Vậy vì sao lại có tiểu thuyết xuất bản năm nay?”

Tất cả mọi người sửng sốt, Bạch Trì cảm giác phía sau lưng sưu sưu ứa ra hàn khí, sờ sờ cánh tay, Triệu Trinh bên người đột nhiên nói, “Cái khóa ở chỗ này.”

Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy Triệu Trinh chỉ vào một cái tủ nhò cạnh cửa, bên trong có một cái khóa màu đen, trên lỗ khóa còn cắm một cái chìa khóa.

Bao Chửng nhíu mày thật sâu, liếc Duẫn Văn và Triển Khải Thiên, cảm thấy sự tình không đúng.

“Hô.” Lúc này, Bạch Ngọc Đường bò xuống tầng hầm đột nhiên ngoi lên, mặt mũi trắng bệch, nhìn mọi người, nói, “Phía dưới có thi thể…”

“Cái gì?” Bao Chửng kinh hãi.

“Mặc quần áo lao động màu vỏ quýt, trong tay có đèn pin.” Bạch Ngọc Đường nói, “Ở trong góc, hình như là kiểm lâm…”

Lúc mọi người ở đây mở to hai mắt nhìn nhau, đột nhiên chợt nghe từ trong rừng phía bên ngoài, truyền đến một tiếng thét chói tai tê tâm liệt phế… Là tiếng của một cô gái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui