“Làm!” Bạch Ngọc Đường lời ít ý nhiều.
Triển Chiêu gật đầu, Bạch Ngọc Đường lập tức mở cờ trong bụng, ôm lấy người chạy vào phòng ngủ, lại nghe Triển Chiêu chậm rì rì nói, “Tôi cũng có nguyện vọng ngày sinh nhật nữa.”
Bạch Ngọc Đường chớp mắt nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu chui vào trong chăn, quấn lấy, lười biếng nói, “Tắt đèn đi ngủ!”
Bạch Ngọc Đường sửng sốt, thấy Triển Chiêu rúc trong chăn chỉ lộ ra một cái gáy đen cho anh, bất đắc dĩ thở dài, tắt đèn chui vào ổ chăn.
Đèn tắt được mười giây…
“Con chuột chết, tay cậu đang làm gì đó?”
“Sờ loạn!”
“Không được sờ, ngủ!”
“Tôi là đang ngủ! Tôi mộng du!”
…
Sáng sớm ngày thứ hai, Triển Chiêu bị Bạch Ngọc Đường đánh thức, buồn ngủ lờ mờ bị lôi ra khỏi chăn, chuẩn bị xong, lái xe chạy tới cục cảnh sát.
“Tiểu Bạch, vụ án làm sao bây giờ?” Triển Chiêu pha vài phần bất đắc dĩ hỏi Bạch Ngọc Đường.
“Còn có thể làm sao nữa, dựa theo tên trên danh sách điều tra.” Bạch Ngọc Đường thở dài, “Đây là một công trình lớn, mong rằng trong lúc này không có vụ án nào khác phát sinh, nếu không là gác xó luôn.”
Hai người chạy tới cục cảnh sát, chỉ thấy trong văn phòng những người khác đều đã đến đông đủ, thấy Bạch Ngọc Đường tới, đều che miệng cười né đi phá án.
Bạch Ngọc Đường sắc mặt tối sầm, chỉ thấy Công Tôn hai tay đút trong áo blouse ở một bên, hình như là khám nghiệm tử thi xong đang nghỉ ngơi, chắc chắn là người này bát quái rồi.
Mà Bạch Trì đứng ở bàn cạnh đó, nghiêng tai, đang nghe ngóng một cái hộp đặt lên bàn…
“Trì Trì, làm gì vậy?” Triển Chiêu hiếu kỳ đi qua khứ.
“Anh, có bưu kiện lớn cho các anh.”
“Bưu kiện?” Triển Chiêu đi qua nhìn một chút, chỉ thấy trên bưu kiện viết địa chỉ cục cảnh sát và dòng chữ người nhận là Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, chỗ người gửi chỉ là một dãy số hòm thư công cộng.
Triển Chiêu có chút buồn bực, đã định mở ra xem.
“Ai…” Bạch Trì nhanh chóng ngăn cản, hỏi, “Anh, bên trong có thể có bom hay không a?”
Triển Chiêu dở khóc dở cười, nói, “Từ vụ phát sinh đánh bom lần trước, hiện tại mỗi một bưu kiện hoặc hộp gì gửi đến đều phải qua giám sát bằng thiết bị điện tử, cảnh khuyển phòng bạo lực và n cảnh sát kiểm tra nữa, đừng lo.”
Vừa nói chuyện, vừa bóc lớp giấy bao bên ngoài ra, lấy ra nhìn, chỉ thấy bên trong là một cái hộp hơi nhỏ hơn, bao một lớp giấy khác.
Triển Chiêu thiêu nhướn mày, nhủ thầm kẻ nào lại nhạt nhẽo như thế? Lại bóc ra lần nữa…
Tất cả mọi người hiếu kỳ vươn cổ nhìn, Bạch Ngọc Đường cũng đi tới nhìn, đợi được Triển Chiêu bóc đến lớp gói thứ 20, con mèo nào đó rốt cục bùng phát.
“Kẻ nào gửi tới vậy?!” Triển Chiêu quát, “Thật nhảm nhí!”
Bạch Ngọc Đường ở một bên dở khóc dở cười, “Miêu nhi, tôi bóc cho.”
“Không được.” Chính sách cố chấp của Triển Chiêu, trong miệng nói thầm, “Để xem có thể gói được bao nhiêu lớp!
Rốt cục, bóc thêm 16 lớp nữa, mò lấy vật gì đó bên trong… Bóc lớp cuối cùng ra, chỉ thấy bên trong là một cái hộp nhỏ màu trắng, phía trên in hình con chuột và con mèo hoạt hình, viết chữ mạ vàng —— sinh nhật vui vẻ.
Triển Chiêu nhướn mày, cảm thấy tâm tình tốt lên được chút, liếc Ngọc Đường, “Cậu gửi hả?”
Bạch Ngọc Đường buồn cười, “Tôi không lãng xẹt như vậy.”
Triển Chiêu nhăn mặt nhăn mũi, nhìn mọi người trong SCI, tất cả mọi người vô tội lắc đầu, không liên quan tới họ a.
“Đại Đinh tiểu Đinh!” Triển Chiêu liếc Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, nói, “Đúng là giống những thư bọn họ sẽ làm, bất quá bọn họ trước sinh nhật một ngày không phải đã đưa tới một thùng đồ ăn vặt và đĩa CD sao, lạ và hiếm mà cậu nói rất phù hợp thẩm mỹ của cậu đó.
Triển Chiêu chớp mắt mấy cái, hỏi, “Chính là hộp chuối tiêu khô Panama, xúc xích Nepan, mực sợi Cam-pu-chia các loại ấy hả?”
“Ừ.” Bạch Ngọc Đường gật đầu.
“Ừ… Những thứ đó là cặp song sinh tặng a? Tôi còn tưởng rằng là một sự thú vị từ mẹ mình chứ.” Triển Chiêu lẩm bẩm, mở nắp hộp… Chỉ thấy bên trên là ảnh chụp đặt sấp…Mặt sau tấm ảnh chụp, có một câu dùng bút máy viết —— Không tặng cậu, không cho cậu, cho cậu tức chết.
Triển Chiêu nhíu mày, cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, cầm lấy tấm ảnh, lật ngược lại nhìn…
“Phụt… Ha ha ha.” Bạch Ngọc Đường không nhịn được, liếc mắt nhìn ảnh chụp liền phá lên cười, Triển Chiêu lại là sắc mặt xanh đen.
Bạch Trì cũng hiếu kỳ đi qua nhìn một chút, chỉ thấy người trong ảnh tóc đen dài, mặc một thân y phục trắng, là Triệu Tước đã lâu không gặp, ông ta như là đang ở trong một cái sân lớn nào đó, bên chân năm sáu con sư tử con đễ thương nằm úp sấp, trên tay ông ta, đang ôm một con sư tử con trắng đô đô mập mạp mà Triển Chiêu tha thiết ước mơ, đắc ý cười với máy ảnh.
“Miêu nhi… Quên đi.” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu lộ ra khuôn mặt đen, “Ông ta muốn thấy phỏng chừng chính là biểu cảm hiện tại này của cậu.”
Triển Chiêu hầm hừ xoay mặt trừng Bạch Ngọc Đường, “Quá đáng!”
Bạch Ngọc Đường vô tội, “Liên quan gì đến tôi…”
Triển Chiêu ngắm nghía tấm ảnh thật lâu, nhăn mặt nhăn mũi, “Sư tử con thật đáng yêu…”
Tất cả mọi người làm như không có nghe thấy, cúi đầu đi làm công việc của mình…
“Trong hộp còn có cái gì không?” Bạch Ngọc Đường vừa hỏi, vừa nhận cái hộp trong tay Triển Chiêu nhìn một chút, thấy bên trong trống trơn, chỉ còn một tầng đệm bằng len… Bất quá dùng một cái hộp như vậy chỉ để chứa một tấm ảnh chụp… Hình như có chút kỳ quái.
Bạch Ngọc Đường để cái hộp lên trên bàn, lấy tay đè vào bên trong, quả nhiên, mò lấy một cái gì đó cứng cứng. Đưa tay lấy con dao trang trí từ trên bàn, cắt lớp vải nhung dọc sát theo mép hộp, chỉ thấy bên trong, có một cái thẻ nhựa rất rất nhỏ màu đen, ở giữa còn có vi mạch màu vàng kim… Như là một con chip.
“Tương Bình?” Bạch Ngọc Đường gọi Tương Bình, hỏi, “Đây là cái gì?”
“À, là con chip bên trong thẻ nhớ.” Tương Bình cầm lấy thứ đó nhìn qua, nói, “Phải khôi phục hình dáng ban đầu mới có thể dùng.”
“Mất khoảng bao lâu?” Triển Chiêu hỏi.
“Hai ngày.” Tương Bình nói xong, tựu lập tức trở lại làm việc.
“Không biết Triệu Tước định bày trò gì.” Bạch Ngọc Đường xoay mặt nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu cau mũi, nói, “Có thể có cái gì tốt chứ.” Cúi đầu tiếp tục nhìn sư tử con, tự động vứt Triệu Tước ra khỏi đầu!
Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu nhìn một hồi, cũng nhanh chóng chạy vào phòng, đứng ở bên cạnh bàn không biết bận bịu cái gì, liền quay đầu lại hỏi tình trạng Công Tôn khám nghiệm tử thi.
“Không có nhiều đầu mối, dấu son môi cũng không trùng với dấu lấy trên giấy.” Công Tôn lắc đầu, “Trương Dĩnh rất khôn khéo.”
“Sếp… Toàn quốc có trên 100 ngàn người tên Trương Dĩnh.” Mã Hán nói với Bạch Ngọc Đường, “Có thể đưa ra một phạm vi để tra không?”
Triển Chiêu từ trong văn phòng đi tới, nói, “Vậy… Tuổi từ hai mươi bảy đến ba mươi lăm, cao khoảng 1m7, không có học qua cao đẳng, từng bị xâm hại bạo lực, tỷ như ấu đả, cưỡng hiếp các loại, À… Đã kết hôn, chồng đã chết, có một người con gái chưa đến 10 tuổi.”
Tất cả mọi người khó hiểu nhìn Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cũng có chút giật mình, “Miêu nhi… Những cái khác tôi đều có thể lý giải, cậu dựa vào cái gì mà đoán cô ta còn có một người con gái vậy?”
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, nói, “Không phải đoán, là cảm giác thôi.”
“Cảm giác?” Công Tôn cảm thấy thú vị, “Cậu cũng có ngày chỉ có cảm giác thôi a?”
“Ừ.” Triển Chiêu gật đầu, nói, “Em vẫn nghĩ, một người cần dùng đến phương pháp cực hạn như vậy để báo thù, nhất định phải trải qua rất nhiều đau khổ… Như vậy cô ta cần phải đủ kiên cường, mà điều có thể khiến một cô gái trở nên kiên cường không gì sánh được chính là đứa con… Đặc biệt là con gái. Không biết vì sao, lúc em nhìn cô ta, thì có cảm giác cô ta hẳn là có một người con gái.”
Tất cả mọi người gật đầu.
“Tra ra được bao nhiêu người?” Bạch Ngọc Đường hỏi Mã Hán.
“À… Loại trừ một chút, còn trên 10 ngàn người.” Mã Hán vừa nhìn máy vi tính vừa trả lời.
“Vậy… Những ai có báo cáo xuất nhập cảnh.” Triển Chiêu nói.
“Ba nghìn người.” Mã Hán trả lời.
“Có con gái đang học ở nước ngoài.” Triển Chiêu tiếp tục đưa điều kiện.
“Hơn 900 người.” Mã Hán trả lời.
“…” Triển Chiêu trầm mặc một hồi, hỏi, “Có con gái sau khi mất tích được điều tra rõ là đã tử vong!”
Tất cả mọi người sửng sốt, Mã Hán tra xét một chút, nói, “Chỉ có một người.”
Mọi người đi qua nhìn, vừa nhìn ảnh chụp, Bạch Ngọc Đường giật mình, “Cô ta nói cho chúng ta biết tên thật sao?!”
“Con gái cô ta chết sau khi mất tích?” Lạc Thiên nhíu mày, hỏi Triển Chiêu.
Triển Chiêu lắc đầu, nói, “Đây là cách tốt nhất để che giấu, con gái cô ta, nhất định đang ở một nơi chỉ có mình cô ta biết, một nơi an toàn nhất.”
“In tài liệu ra, chúng ta điều tra một chút.” Bạch Ngọc Đường phân phó.
“Được.” Mã Hán bắt đầu in tài liệu, lúc này, chợt nghe ngoài cửa có người gõ gõ cửa, “Tiểu Bạch tiểu Triển.”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu quay đầu lại, thấy Lư Phương cầm một phần tài liệu tiến đến.
“Làm sao vậy?” Bạch Ngọc Đường vừa hỏi, vừa cùng Triển Chiêu liếc mắt nhìn nhau, nhủ thầm, chỉ sợ thứ sắp tới, nếu như lại có vụ án mới, sẽ làm lỡ tiến độ ở đây.
“Có án đặc biệt.” Lư Phương nói, “Bao cục nói đưa cho các cậu tra.”
“Vụ án gì cơ?” Bạch Ngọc Đường nhận tài liệu mở ra, chỉ thấy là mấy tấm ảnh, giống như là chụp bảo tàng mỹ thuật.
“Gần đây xuất hiện một tên trộm thanh nhã [1].” Lư Phương bất đắc dĩ nói, “Thành phố S bị hắn trộm đi mấy bức tác phẩm nghệ thuật thế giới, tuần này vừa lúc lại là tuần Nghệ thuật, rất nhiều bảo tàng thế giới đều mở đợt triển lãm, mấy thứ đó đã bị trộm, gây ảnh hưởng đến quan hệ.”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, nói, “Cái này cũng cho chúng tôi lo a?”
Lư Phương thấy Bạch Ngọc Đường hình như không cam nguyện, cười nói, “Bao cục nói, ông chủ nơi triển lãm mỹ thuật này, sẽ khiến các cậu cảm thấy hứng thú.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, chỉ thấy vị cổ đông lớn của bảo tàng mỹ thuật này tên là Lý Hạo.
“Lý Hạo… Tên quen a.” Bạch Ngọc Đường chớp mắt mấy cái, Triển Chiêu dùng cánh tay khều một chút, “Hôm qua đã thấy trên danh sách!”
“Đúng vậy!” Bạch Ngọc Đường gật đầu, lập tức hiểu được ý của Bao Chửng… Là để cho họ từ nơi này hạ thủ!
“Được rồi.” Bạch Ngọc Đường thu hồi tài liệu, nói với Lư Phương, “Vụ án chúng tôi tiếp nhận.”
Lư Phương thoả mãn rời đi.
Bạch Ngọc Đường nhìn mọi người, nói, “Những người khác tiếp tục truy lùng các đầu mối có quan hệ tới Trương Dĩnh, còn có tài liệu chi tiết của các nhân vật trong bản danh sách kia, ngoài ra, cũng điều tra nguồn gốc đống thuốc phiện của Tô Mậu, tôi, Miêu nhi, Lạc Thiên còn có Bạch Trì, đến bảo tàng mỹ thuật, thuận tiện gặp tên Lý Hạo kia.”
Nói xong, mọi người rời cục cảnh sát, lái xe đến bảo tàng mỹ thuật, trên đường, Triển Chiêu xuống xe vào bưu điện, gửi một bức thư.
Ba ngày sau, ở trong một biệt thự nào đó, một người áo đen cầm một phong thư đi vào hoa viên, trong sân, một người đàn ông mặc áo lông màu trắng tóc dài, đang vẽ tranh.
Người áo đen giao thư cho Triệu Tước, rồi rời đi.
Triệu Tước nhìn bức thư, mỉm cười, mở, bên trong chỉ có một tấm ảnh chụp. Lấy ảnh ra nhìn, thấy là tấm ảnh mình gửi cho Triển Chiêu, chỉ có điều con sư tử con trắng ở giữa bị anh cắt đi, ở chỗ trống đó, dán một cái đầu heo…
[1] trộm những tác phẩm mang tính nghệ thuật.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...