“Tại sao lại cứ phải giả mạo An Linh Lệ?” Ngón tay Triển Chiêu nhẹ gõ lên cằm, “Tên sát thủ này rốt cuộc là có quan hệ gì với An Linh Lệ? Hay là có quan hệ mật thiết?”
“Hơn nữa, nếu mục đích của cô ta chỉ là lợi dụng bạn trai để lẻn vào cục cảnh sát… Giả làm An Linh Lệ chẳng phải chỉ tổ tăng thêm nguy cơ bại lộ?” Khuôn mặt Bạch Ngọc Đường ánh lên một tia hứng thú, “Nếu bất cẩn mà nói hớ, không phải là tự chuốc họa vào thân à?”
“Nhân viên cảnh sát kia…” Triển Chiêu hỏi, “Có khi nào cũng thuộc hội những người yêu sách của tôi không?”
“Cái này vẫn chưa rõ ạ.” Bạch Trì đáp, “Nhưng bọn em nghe nói anh ta là người rất tốt, thường xuyên đến viện dưỡng lão thăm nom người già neo đơn.”
“Ồ ~” Triển Chiêu gật gù.
“Làm sao thế, Miêu Nhi?” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, “Cậu có vẻ khá có hứng thú với cậu cảnh sát bé kia.”
“Ừ.” Triển Chiêu gật đầu, “Giết người ắt phải có nguyên do. Nếu An Linh Lệ giả sợ thân phận bị lộ thì không lý nào lại giết cậu cảnh sát kia mà tha cho Trương Nham Khải, đúng chưa? Vậy mới nói, giết cậu ta hẳn là vì nguyên do khác… Hơn nữa, cũng không chắc chắn có phải là cô ta giết hay không. Đồng phục cảnh sát bị lấy mất… Vóc dáng con gái khá nhỏ… Mặc một bộ đồng phục cảnh sát không vừa ở đây đúng là quá thừa thãi!”
“Ừ.” Bạch Ngọc Đường quay sang Lạc Thiên và Bạch Trì, “Hai người điều tra phía cha mẹ Triệu Tĩnh đi, với lại hỏi Dương Dương những chi tiết liên quan nữa.”
“Rõ.” Lạc Thiên bế Lạc Dương, rời đi cùng Bạch Trì. Bạch Ngọc Đường lại gọi Mã Hán và Triệu Hổ, “Hai người đi thăm dò cho tôi, tất cả nạn nhân từ đầu đến giờ… có quan hệ đặc thù nào không.”
Mã Hán cùng Triệu Hổ kinh ngạc, liếc nhau rồi hỏi Bạch Ngọc Đường, “Cái đó… Quan hệ đặc thù?”
“Khụ khụ…” Bạch Ngọc Đường khẽ ho một tiếng, “Nạn nhân và Phương Ác ít nhiều có chút quan hệ, mà Phương Ác cùng Ngôn Lệ lại có quan hệ…”
Nói tới đây, Bạch Ngọc Đường ngừng lại một chút, nhìn nhìn hai người.
Cả hai nghiêng đầu, khó hiểu, “Rồi sao?”
“Mà Trần Giai Di với Tề Nhạc cũng ít nhiều nắm được chuyện Ngôn Lệ và Phương Ác…” Triển Chiêu cười, thay Bạch Ngọc Đường nói nốt, “Cho nên đội trưởng Bạch muốn hai người về dò hỏi “nội tình” chứ sao.”
Mã Hán cùng Triệu Hổ bày ra cái vẻ “Không phải chứ?!” nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường ngẩng mặt ngó trời, né tránh ánh mắt của hai bạn nhỏ kia, tiếp tục phân công những người khác, “Còn lại cứ tiếp tục kiểm tra băng ghi hình. Chỉ cần hung thủ bước chân vào cảnh cục, dù có là một con muỗi cũng không thể thoát khỏi tầm ngắm của camera!” Nói xong, kéo Triển Chiêu, “Đi thôi, Miêu Nhi. Chúng ta ra ngoài điều tra thêm về An Linh Lệ và cậu cảnh sát kia.”
Công Tôn hết việc, rời khỏi SCI, suy nghĩ đắn đo một chút rồi quyết định đón taxi đi tới khách sạn Quốc Tế.
Lên thẳng tới tầng cao nhất, Công Tôn lấy chiếc thẻ khóa ra, mở cửa căn phòng mà Bạch Cẩm Đường thường ở.
Công Tôn vào trong tìm tới tìm lui, phát hiện không có ai… Chẳng lẽ Bạch Cẩm Đường về nhà rồi?
Công Tôn nhăn mặt nhăn mũi, “Hừ” một tiếng rồi xoay người rời khỏi phòng, đi tới chỗ thang máy, quyết định về nhà ngủ quách cho rồi.
Chỉ một chốc sau, cửa thang máy từ từ mở ra, Công Tôn ngẩng đầu, đập vào mắt là một cái mặt nạ Doraemon.
Anh sửng sốt…
Trong thang máy có một người tầm vóc không cao, mặc một bộ đồ màu đen, hắn đeo mặt nạ Doraemon. Thông qua hai lỗ nơi con ngươi, Công Tôn thấy một ánh mắt băng giá đang nhìn mình; nhưng trong phút chốc, nó liền thay đổi, Công Tôn cảm thấy ánh mắt ấy… cười.
Tay người nọ chậm rãi đưa ra phía sau, rút một con dao bén ngót loang loáng. Sống lưng Công Tôn lạnh toát. Hắn vừa rút dao ra, ngay lập tức đâm bổ về phía anh. Mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng không hề hoảng loạn, Công Tôn theo bản năng né sang bên cạnh ánh lóe, tránh được lưỡi dao. Nhưng không đợi anh kịp phục hồi tinh thần, hắn ta tiếp tục vung dao đâm tới. Cái khó ló cái khôn, Công Tôn chộp lấy cái thùng rác bên cạnh để đỡ. Con dao cắm phập vào thùng rác, động tác hơi chậm lại, Công Tôn liền nhân cơ hội đạp vào đầu gối hắn. Anh vùng lên định chạy, nhưng kẻ đó nhanh mắt lẹ tay, kịp thời chộp lấy cánh tay anh, dùng hết sức lực ném anh…
“Ư…” Công Tôn cảm thấy sức lực của hắn vô cùng lớn, cả người anh suýt bị ném bay ra ngoài, thân thể va sầm vào cửa thang máy.
Cú va chạm mãnh liệt khiến đầu óc Công Tôn choáng váng quay cuồng. Tên kia tiếp tục giơ dao lao tới…
Chợt cánh cửa thang máy sau lưng từ từ mở ra… Kẻ nọ đã vọt tới trước mặt Công Tôn, con dao vừa vung lên chưa kịp đâm xuống, thì từ trong thang máy, một cánh tay vươn ra, siết chặt tay hắn, sau đó túm lấy cổ áo hắn, nâng cả thân người hắn lên rồi trở tay ném thật mạnh…
Một tiếng “RẦM!” truyền đến.
Hắn ta gào thảm, nặng nề té xuống, lăn vài vòng trên mặt đất. Công Tôn ngã vào trong thang máy… Ngẩng mặt lên thì thấy Bạch Cẩm Đường sắc mặt tái mét đứng bên trong, đang cúi đầu nhìn mình. Hai ánh mắt giao nhau, Công Tôn trông theo Bạch Cẩm Đường; sắc mặt anh trở nên lạnh băng, đang ngẩng đầu bước nhanh ra ngoài.
Kẻ mang mặt nạ vừa mới lồm cồm đứng lên, Bạch Cẩm Đường đã đi tới, đưa tay bóp cổ hắn, dộng mạnh cả thân người hắn vào tường, giật phăng chiếc mặt nạ đi, thoáng sững sờ.
Công Tôn lúc này cũng đứng dậy, nhìn thấy bên dưới mặt nạ là một bộ mặt già nua —— Bàng Cát.
“Muốn chết?” Sắc mặt của Bạch Cẩm Đường cực kỳ khó coi, ánh mắt chỉ còn sự lạnh lẽo. Thấy tình hình có vẻ không ổn, Công Tôn vội tiến lên kéo tay Bạch Cẩm Đường, “Đừng, giao cho cảnh sát là được rồi.”
“Như thế thì quá dễ dàng cho lão ta.” Bạch Cẩm Đường cau mày.
Công Tôn xoa xoa cái đầu vẫn còn choáng váng, “Dường như ông ta không bình thường; một người già làm sao có thể có sức lực lớn như vậy, hôm trước nhìn ông ta cả đứng cũng không vững.”
Tay Bạch Cẩm Đường thoáng khựng lại, nhưng vẫn siết cổ Bàng Cát không tha, khuôn mặt lão ta cũng dần biến thành màu tím rịm.
Công Tôn lôi điện thoại ra, “Anh buông hắn xuống trước đi, tôi sẽ gọi người.” Nói xong, bấm điện thoại gọi về SCI. Bạch Cẩm Đường nâng Bàng Cát lên rồi ném mạnh xuống đất. Lão ta hai mắt đỏ ngầu, khóe miệng đã chảy máu, nhưng vẫn gượng đứng dậy. Hơn nữa bây giờ mới thấy, lão đứng lên cũng không phải là muốn chạy trốn, mà còn muốn tiếp tục tấn công Công Tôn.
“Con mẹ nó.” Bạch Cẩm Đường nhấc chân đá Bàng Cát ngã lăn xuống đất, “Lão điên này bị gì thế?”
“Có lẽ là bị cái gì đó kích thích…” Công Tôn cúi đầu nhìn tình trạng của Bàng Cát, “Đồng tử giãn ra, không phải điên thì cũng là bị bệnh.”
“Có gì khác nhau?” Bạch Cẩm Đường cau mày.
Công Tôn lắc đầu. Chắc là do đêm qua anh thức trắng một đêm để khám nghiệm tử thi, vừa rồi lại bị chấn động mạnh cho nên chỉ khẽ lắc đầu đã cảm thấy váng vất, trước mắt đột nhiên tối sầm… Công Tôn ngã xuống. Trước lúc ngất đi anh còn loáng thoáng nghe thấy từ chỗ cầu thang vang lên tiếng bước chân, “Đại ca!”
Những vệ sĩ chịu trách nhiệm an toàn cho Công Tôn cũng chạy lên, “Chúng tôi thấy anh ấy bấm lên tầng cao nhất… Cho nên không dám đi cùng…”
Bạch Cẩm Đường lạnh lùng chỉ một ngón tay vào Bàng Cát, “Theo dõi hắn, chờ cảnh sát tới.” Anh ôm lấy Công Tôn, bế vào trong phòng rồi rống lên, “Còn đứng sững đó làm gì? Mau gọi bác sỹ!”
“Dạ!” Đám thủ hạ toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Hai người đè Bàng Cát, hai người khác chạy xuống lầu tìm bác sỹ.
Chốc lát sau, bác sỹ cùng cặp sinh đôi đã chạy tới. Bên SCI, bởi vì Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đã ra ngoài, cho nên Trương Long cùng Vương Triều tới bắt người.
“Không có việc gì, chỉ là bị thiếu máu, lại thêm làm việc quá độ… ” Bác sỹ buông ống nghe xuống, “Nghỉ ngơi một chút là ổn rồi.”
Bạch Cẩm Đường gật đầu.
Sau khi vị bác sỹ rời đi, sinh đôi nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, quay sang Trương Long và Vương Triều đang vừa lôi Bàng Cát dậy vừa nhìn vào trong. Sinh đôi khoát khoát tay, “Ngàn vạn lần đừng vào, sẽ bị làm thịt đó.”
“Công Tôn không sao chứ?” Trương Long hỏi, “Có cần báo cho đội trưởng không?”
“Báo cho cậu ấy biết đã không sao nữa.” Đại Đinh nói, “Cứ giao cho đại ca sẽ tốt hơn, không lại mất công Tiểu Bạch và Tiểu Chiêu lo lắng.”
“Được.” Vương Triều nhanh nhạy gật đầu.
Trương Long túm lấy Bàng Cát, gật đầu với sinh đôi, “Vậy chúng tôi đi trước, có việc gì thì cứ gọi.” Sau đó, hai người áp giải Bàng Cát vẫn điên điên khùng khùng rời đi.
Sinh đôi liếc mắt nhìn nhau, nhún vai, lại nhìn nhìn mấy người bên cạnh đang cúi đầu ỉu xìu, đờ đẫn, sắc mặt tái nhợt… Là các vệ sĩ phụ trách an toàn của Công Tôn.
“Đừng lo quá.” Tiểu Đinh trêu bọn họ, “Nào, cười cái coi!”
Vệ sĩ đặc biệt chịu trách nhiệm an toàn cho Công Tôn là một người Ý, tên là Kevin, đã theo Bạch Cẩm Đường nhiều năm, bây giờ trên mặt một tia huyết sắc cũng không còn, “Tất cả là tại tôi, tôi thấy Công Tôn tới tìm đại ca nên mới ở dưới lầu chờ trong xe… Tôi…”
“Bình tĩnh, bình tĩnh.” Đại Đinh cười cười, “Không có chuyện gì là ổn rồi.” Đại Đinh ngoài miệng mặc dù nói vậy, trong lòng thật ra cũng đang rất bồn chồn; lâu lắm rồi không thấy Bạch Cẩm Đường có biểu hiện kinh khủng đến mức này… Vỗ ngực ——Ghét, thật là đáng sợ a
~~.
Trên đường tới viện dưỡng lão.
Triển Chiêu cúp máy, thở dài, liếc Bạch Ngọc Đường.
“Công Tôn không sao chứ?” Bạch Ngọc Đường vừa lái xe vừa hỏi, “Lão già Bàng Cát kia đúng là điên rồi, nếu như lão mà xuống tay được thì không phải chính tôi hại chết Công Tôn ư?!”
Triển Chiêu vỗ vỗ vai anh, “Yên tâm đi, Trương Long đã nói rồi mà, Công Tôn không sao, anh hai xuất hiện kịp thời… Cơ mà tôi vẫn băn khoăn vì sao Bàng Cát lại muốn giết Công Tôn.”
“Cũng dễ hiểu thôi.” Bạch Ngọc Đường nói, “Con gái của Bàng Cát sở dĩ bị đuổi ra để rồi sau đó bị hại, nói như thế nào cũng là có dính dáng đến Công Tôn… Con trai thì lại bị bắt, lão ta chắc vì thế nên mới phát điên.”
“Ừm… Kỳ thực người Bàng Cát hận nhất hẳn phải là anh hai.” Triển Chiêu vuốt cằm, “Muốn động vào anh hai lại không dễ, vậy nên chỉ có thể hạ thủ với Công Tôn. Nhưng, vì sao lại trùng hợp như vậy, xuất hiện ở khách sạn đúng vào lúc đó?”
“Đúng là có điểm kỳ lạ.” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Chờ Công Tôn tỉnh, chúng ta đến khách sạn một chuyến đi.”
“Ừ.” Triển Chiêu cười khổ, “Chắc giờ anh hai làm không khí xuống áp thấp tới mức một con muỗi cũng không dám bay vào phòng.” Vừa nói vừa lắc đầu, “Thực sự nguy hiểm quá, quả là rất trùng hợp…”
“Miêu Nhi.” Bạch Ngọc Đường liếc Triển Chiêu, “Trông cái mặt đầy thâm ý của cậu kìa… Nghĩ ra gì rồi?”
Triển Chiêu mỉm cười, “Có những lúc, càng che giấu lại càng lộ rõ, càng trùng hợp lại càng không phải trùng hợp.”
Bạch Ngọc Đường nhướn mi, cũng cười, “Có vẻ đây không phải trùng hợp rồi.” Nói xong chỉ chỉ lên đỉnh núi, “Chỗ đó chính là ‘Lão Nhân Chi Gia’.”
“Xe không đi vào được sao?” Triển Chiêu nhìn ra cửa sổ xe, “Xa quá a~”
“Đây là viện dưỡng lão.” Bạch Ngọc Đường dừng xe lại ven đường, mở cửa bước xuống, “Các cụ đi lại bất tiện, nếu như họ tản bộ mà mình chạy xe thì nguy hiểm lắm.” Nói xong, lôi Triển Chiêu vẻ mặt không muốn đi xe “căng hải” ra, “Đi thôi, con mèo cậu đã cả ngày ăn không ngồi rồi, coi chừng bụng bia á.”
Triển Chiêu vẻ mặt bất mãn, “Không đời nào!”
“Nhưng mà nói đến cũng kỳ.” Bạch Ngọc Đường vừa đi vừa tán dóc với Triển Chiêu, “Con mèo nhà cậu chỉ biết ăn, không vận động mà cũng không béo ra… Cậu là mèo thật à?”
Triển Chiêu phản đối, “Con chuột này, không biết gì hết trơn, lao động trí óc có thể tiêu hao ¼ tổng năng lượng, hơn nữa tôi vốn có sự trao đổi chất nhanh, đồ ăn của người Trung Quốc lại lấy chất đường làm chính, sinh hoạt cảnh sát còn không có quy luật, tóm lại là không có khả năng béo lên.”
Bạch Ngọc Đường nghe mà chóng mặt, lấy tay véo cánh tay Triển Chiêu, “Đúng vậy, thịt quả là chẳng bao nhiêu, nhưng mỡ không là mỡ, mềm ơi là mềm…”
Triển Chiêu thụi anh một cái, “Đồ chuột chết!” Thế nhưng nắm tay vừa đụng phải cánh tay Bạch Ngọc Đường liền phải hối hận; thịt con chuột cứng quá. Vì vậy, mèo ta không cam lòng mà nhéo mấy cái. Hai người vừa đi vừa nháo, khi đến giữa sườn núi, chợt nghe xa xa vang lên “ĐOÀNG!” một tiếng.
Bạch Ngọc Đường nghe tiếng đạn bắn, thân thể theo bản năng phản ứng, “Miêu Nhi!” Một tay kéo Triển Chiêu, lao vào bụi cỏ bên đường.
Tay rút súng ra, Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Tiếng súng vang rất xa, vị trí là ở chân núi!” Nói dứt lời mà không thấy Triển Chiêu đáp, chỉ cảm thấy người ta siết chặt tay mình; Bạch Ngọc Đường cả kinh, vội xoay lại thì thấy sắc mặt Triển Chiêu tái nhợt, trán đẫm mồ hôi, “Miêu Nhi!”
Cổ họng Bạch Ngọc Đường nghẹn lại, vội kéo Triển Chiêu qua để kiểm tra thương thế, “Cậu làm sao vậy?”
Triển Chiêu nhẹ nhàng ngã vào lòng anh, thấp giọng đáp, “Chân đau quá…”
Bạch Ngọc Đường cúi đầu, trên chân Triển Chiêu xuất hiện một lỗ, máu chảy ra ồng ộc… Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm sắc máu trên chân Triển Chiêu, vẻ mặt thay đổi trong nháy mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...