Lạc Dương bị tiếng nước đánh thức. Nó mở mắt, phát hiện mình đang nằm trên đất, trần nhà hình nón có màu xanh đậm, rất cao, như một nhà kho kiểu cũ.
Cổ hơi đau, cảm giác này đã lâu không thấy, có điều không được thật lắm, nếu là người bình thường lẽ ra phải rất rất đau, với nó thì hơi hơi.
Lạc Dương muốn ngồi dậy, nhưng phát hiện hai tay bị trói, dùng sức tách ra cũng không được, dây buộc rất chắc.
Dương Dương xoay nghiêng, muốn chống người dậy, và nó sửng sốt khi thấy người đang nằm cạnh.
“Chú Triển?” Lạc Dương lê lại, Triển Chiêu nhắm nghiền mắt.
Nó gọi hồi lâu mà Triển Chiêu vẫn không tỉnh, trong lòng thoáng sợ hãi, bèn tới gần hơn nữa nghe ngóng. Nhịp đập trái tim và hô hấp của anh đã rất yếu.
“Ha…” Một tiếng cười bật lên từ phía sau.
Lạc Dương quay ngoắt lại, một kẻ đứng đó không xa, trên tay hắn là một chiếc thùng sắt rỗng. Lạc Dương biết, đó là thùng xăng. Đồng thời, nó ngửi được mùi xăng bốc lên bốn phía, nháy mắt cũng phát hiện nơi này giống như một phân xưởng làm sơn vôi, xung quanh còn có rất nhiều hộp giấy…
Kẻ vừa xuất hiện kia ném chiếc thùng sắt sang một bên, hắn chính là Lam Thành Lâm.
“Mi, mi làm gì chủ Triển rồi?” Lạc Dương căm tức nhìn Lam Thành Lâm, cố gắng chuyển động hai tay, muốn thoát khỏi sợi dây thừng.
“A…” Lam Thành Lâm vừa cười vừa lắc đầu, “Nhãi con, mày đã từng nghe tới kiềm hổ phách (*) chưa?”
(*) kiềm hổ phách: chúng ta gọi theo tên tiếng Anh, chính là chất suxamethonium, là thuốc gây tê gây mê phải sử dụng theo chỉ định của bác sĩ.
Lạc Dương không biết.
“Kiềm hổ phách là một loại thuốc kịch độc được sử dụng giới hạn, nếu dùng ít thì là liều thuốc giãn cơ, còn nhiều… chính là độc dược.” Nụ cười trên môi Lam Thành Lâm càng lúc càng rộng.
“Mi…” Lạc Dương sợ hãi, ngoảnh lại dùng đầu cọ cọ Triển Chiêu, anh vẫn bất tỉnh.
“Tao xịt cho nó một tí thôi.” Lam Thành Lâm móc bật lửa, nét mặt tươi như hoa, “Mày biết không, đời này tao hận nhất hai kẻ!”
Lạc Dương dán chặt mắt vào cái bật lửa trên tay hắn, lòng thầm hoảng hốt, nếu hắn châm lửa…
“Một là Lạc Văn, hai là Bạch Ngọc Đường!” Lam Thành Lâm nghiến răng, “Lạc Văn chết rồi, nhưng nó chết vẫn muốn hại tao!” Lam Thành Lâm kích động thở hổn hển, “Còn Bạch Ngọc Đường… Nếu không có nó, tao cũng sẽ không thê thảm đến chết tiệt thế này!”
“Tách” một tiếng, hộp quẹt mở ra, Lam Thành Lâm cười, “Mà không lâu nữa đâu… Triển Chiêu dùng thuốc giãn cơ, chút nữa hít đầy khói, chắc chắn chết, khỏi cần nghi ngờ!”
Lạc Dương tái mặt, lại nghe Lam Thành Lâm tiếp tục, “Vốn dĩ, bọn họ bảo tao bắt chúng mày đến, nhưng mà, tao đổi ý rồi. Vừa mới nghĩ tới chuyện Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu chết trước mặt, tao sung sướng không nên lời!”
Nói rồi, Lam Thành Lâm lùi về phía sau, lùi đến cánh cửa cuốn sau lưng. Trong chớp mắt, chiếc bật lửa được hất khỏi tay hắn, ngọn lửa ngùn ngụt bốc lên, chạy theo đường xăng rải, lửa nhanh chóng bao vây Triển Chiêu và Lạc Dương. Lam Thành Lâm phá lên cười, kéo cửa cuốn xuống.
…………
Triệu Trinh sợ bị phát hiện, không dám bám sát, từ xa trông thấy chiếc xe đó tiến vào khu vực một nhà máy lớn. Anh đỗ xe bên ngoài, điện thoại vẫn luôn để mở, duy trì liên lạc với Bạch Ngọc Đường để xác định vị trí.
Mở cửa xe, Triệu Trinh cho Lisbon xuống. Lisbon vừa xuống một cái, Triệu Trinh quay đầu lại, giật mình há hốc mồm, xe của Bạch Ngọc Đường cũng đã “bay” đến nơi rồi.
“Người đâu?” Bạch Ngọc Đường lao ra khỏi xe, Triệu Trinh bị sắc mặt của anh dọa sợ, chỉ chỉ vào trong, “Đi vào đó. Nơi này lớn lắm, chỉ có Lisbon mới tìm nổi.” Triệu Trinh nói rồi xoa đầu Lisbon. Không đợi Triệu Trinh ra lệnh, Lisbon đã chạy vào nhà máy, Bạch Ngọc Đường theo sát.
Triệu Trinh muốn đuổi theo, nhưng từ xa lại thấy khá nhiều xe cảnh sát đang lái về phía này.
“Anh tôi đâu?” Bạch Trì lao xuống xe, giọng nói run run, vành mắt đỏ ửng.
Triệu Trinh không biết phải đáp thế nào, chỉ giơ tay chỉ vào trong, ra hiệu mọi người đi vào.
Bạch Ngọc Đường theo Lisbon đi khắp khu nhà máy, nhưng bốn phía hằn lại không ít vệt bánh xe, cho nên Lisbon cũng có phần mất phương hướng, lòng vòng tại chỗ, rống lên cuống quýt.
Trái lại, Bạch Ngọc Đường bình tĩnh hơn. Anh xoa bờm Lisbon, thấp giọng: “Xuôi nào, giờ chỉ có thể dựa vào mày thôi, cẩn thận cảm giác chút xem!”
Lisbon ngừng rên, từ từ bình tĩnh lại, quay ngoắt một cái, nhìn chằm chằm về phương xa.
Bạch Ngọc Đường nhìn theo, cách đó khá gần, một nơi bốc khói dày đặc.
Không kịp suy nghĩ, Bạch Ngọc Đường phi như bay về hướng đó.
Lửa mỗi lúc một to, chưa tới bao lâu, Bạch Trì ở xa hơn cũng thấy rõ. Mọi người vọt tới khu nhà ấy, đã thấy Bạch Ngọc Đường cầm một thanh thép chữ L đập cửa sổ. Anh vọt vào đám cháy, Lisbon lao theo.
“Anh!” Bạch Trì nhìn tòa nhà bị ngọn lửa hừng hực bao vây. Đội viên SCI cũng muốn chạy vào, lập tức bị người đội đặc công ngăn cản, “Giờ lao vào chỉ thêm vướng vi…”
Nói chưa hết câu, chiếc cửa sổ mà Bạch Ngọc Đường vừa vọt vào đã bị lửa che kín.
Triệu Trinh lấy điện thoại gọi cứu thương và cứu hỏa, những người khác đều chăm chăm nhìn tòa nhà đang cháy.
Từng giây, từng giây trôi qua, người đợi bên ngoài chỉ thấy lửa đang thiêu đốt tâm can bọn họ, ai cũng quên phải hít thở.
Chính lúc này, “RẦM”, một chiếc ghế phi từ trong ra làm cửa sổ bên kia vỡ nát, Lisbon nhảy ra, Tiểu Lạc Dương nằm úp trên lưng nó, đuôi Lisbon cũng bắt lửa. Tim mọi người như trôi lên họng, ngay sau đó, Bạch Ngọc Đường ôm Triển Chiêu hôn mê bất tỉnh nhảy ra khỏi song cửa.
Đội viên SCI kinh ngạc hít ngược một hơi, cả cánh tay Bạch Ngọc Đường là lửa.
Mã Hán vội vàng cởi áo dập lửa cho Bạch Ngọc Đường, bỗng phát hiện ra sự bất thường của anh. Bạch Ngọc Đường không nhìn ai cả, giống như phát điên mà ấn ngực và hô hấp nhân tạo cho Triển Chiêu. Giờ thì tất cả mọi người mới nhận ra Triển Chiêu đã không còn hít thở.
“Kiềm hổ phách!” Thần tríLạc Dương dần tỉnh táo hô to, “Lam Thành Lâm bắt chú Triển hít kiềm hổ phách.”
Ai nấy tiếp tục hít khí lạnh vào người. Thật độc ác làm sao.
Bạch Ngọc Đường không biết đã phát điên hay là quá bình tĩnh, không phản ứng gì hết, chỉ không ngừng ấn ngực và hô hấp nhân tạo, miệng lặp đi lặp lại hai tiếng “Miêu Nhi.”
Không khí phảng phất mùi khét, cánh tay Bạch Ngọc Đường đã bỏng một mảng da lớn. Nhưng thời gian cứ dần trôi mà Triển Chiêu vẫn không thở, hy vọng dần dần mong manh. Lòng ai cũng lạnh ngắt, Bạch Trì đã ngồi bệt xuống muốn òa khóc.
Tiếng xe cấp cứu xa xa vang lên.
… Triển Chiêu đột nhiên ho nhẹ một tiếng.
Tất cả mọi người ở đây, có lẽ cả đời cũng chưa từng cảm thấy một tiếng ho khan nào tuyệt vời như thế.
“Miêu Nhi?” Bạch Ngọc Đường vỗ nhẹ lên má Triển Chiêu. Triển Chiêu vẫn chưa tỉnh, nhưng ho thêm hai tiếng khe khẽ nữa, có hơi thở…
Lúc này Bạch Ngọc Đường mới có thể rơi lệ. Anh ngã ngồi trên đất nhưng gương mặt đã tìm được nụ cười tưởng mất.
Nhân viên cứu hộ lập tức đưa Triển Chiêu, Lạc Dương và Bạch Ngọc Đường lên xe cứu thương, Bạch Trì cũng theo xe cứu thương đến bệnh viện. Xe cứu hỏa đã chạy tới, đội Phòng cháy chữa cháy bắt đầu dập lửa. Cả SCI vốn thả hết tim về hướng bệnh viện, nhao nhao lên xe, rời đi.
Đoàn xe cứu thương đi rồi, Triệu Trinh vẫn đứng đó. Anh vẫn còn bàng hoàng, hình ảnh Bạch Ngọc Đường liên tục ấn ngực Triển Chiêu cứ choán hết tâm trí. Lúc này, Lisbon đột nhiên gầm khẽ, nhìn chằm chằm phía sau nhà máy.
Triệu Trinh nghĩ nghĩ, hai tay đút túi, cùng Lisbon vọt ra sau nhà máy.
Có một kẻ quần áo tơi tả, đang lén lút nhìn quanh quất đám cháy.
Ra hiệu đừng lên tiếng với Lisbon, Lisbon ngoan ngoãn nghe lời, Triệu Trinh mặt không đổi sắc quan sát hắn.
Tên đó nhìn tình thế hiện trường, nét mặt dường như có phần bất an.
Triệu Trinh lại suy nghĩ một chút, vọt ra sau lưng hắn, thình lình gọi: “Lam Thành Lâm!”
Tên đó giật nảy cả người, quay đầu, nỗi sợ trong mắt hắn tố cáo cho Triệu Trinh biết, hắn chính là Lam Thành Lâm.
“Mày là ai?” Lam Thành Lâm đề phòng nhìn Triệu Trinh, “Cảnh sát?”
Triệu Trinh nhún vai lắc đầu. Giờ Lisbon cũng xuất hiện, ngồi xuống cạnh Triệu Trinh. Lam Thành Lâm nhìn con sư tử trắng châu Phi to lớn, mặt biến sắc.
“Mày muốn gì?” Lam Thành Lâm móc súng bên hông, còn chưa kịp nhắm đã thấy Triệu Trinh vung tay, phi đao quẹt một đường sắc bén vào mu bàn tay hắn.
“A…” Lam Thành Lâm kêu ré lên đau đớn, khẩu súng rơi xuống. Hắn bắt lấy vết thương trên tay, dựa vào tường, “Mày muốn đem tao về cảnh cục?”
Triệu Trinh lắc đầu.
“Mày… Mày là người của hắn?” Lam Thành Lâm càng thêm sợ hãi khủng hoảng.
Triệu Trinh cảm thấy rất thú vị, lại lắc đầu.
“Mày, mày rốt cục là ai?” Lam Thành Lâm nhìn Triệu Trinh chằm chằm.
“Tôi vốn không thích lo chuyện bao đồng.” Triệu Trinh xoa cằm như đang độc thoại, “Chỉ là, từ bé tới lớn tôi chưa từng thấy một người đàn ông thương tâm đến vậy. Giả sử, nếu Triển Chiêu chết thật… Không biết Bạch Ngọc Đường sẽ thế nào.”
Nói tới đây, Triệu Trinh dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Lam Thành Lâm: “Mới rồi, gương mặt anh toát lên một thứ biểu cảm rất hả hê.”
Lam Thành Lâm câm nín, hắn nghĩ, người trước mặt hắn hình như là người bìnhthường, nhưng mà cũng không hoàn toàn giống người bìnhthường.
“Biểu cảm hả hê của anh khiến tôi rất không thoải mái.” Triệu Trinh mỉm cười, lấy điện thoại ra, “Cho nên, tôi cũng muốn hả hê xem sao.”
“Mày… mày muốn làm gì?” Lam Thành Lâm cảm thấy không ổn.
“Tôi muốn anh lãnh chút giáo huấn, thế thì tôi mới dễ chịu.” Triệu Trinh cầm điện thoại, gõ nhẹ lên cằm, “Nhưng mà anh trông cũng biết nhiều chuyện phết, phải lấy chút thông tin từ anh để SCI phá án đã.”
Lam Thành Lâm mở to mắt nhìn Triệu Trinh, không rõ anh muốn làm thế nào.
“Cho nên… Tôi nghĩ, có một người chắc sẽ rất hứng thú với anh.” Nói rồi, bấm máy.
Bên kia nghe điện, Triệu Trinh cười: “Xin chào, cho tôi gặp Bạch Cẩm Đường.”
…
Lam Thành Lâm muốn trốn, nhưng Lisbon cứ ngồi vậy nhìn hắn, chỉ cần hắn động khẽ là nhận đủ tiếng sư tử rống kinh người.
Mười phút sau, một chiếc xe màu đen có rèm che dừng lại sau lưng Triệu Trinh, cửa xe mở ra, một đôi song sinh bước xuống.
“Đại ca tới bệnh viện rồi, cậu không nói anh ấy cũng không biết, chắc là Ngọc Đường không cho người quấy rầy đại ca.” Đinh Triệu Lan đi tới, gật đầu với Triệu Trinh, “Đại ca nhờ tôi chuyển lời, cảm ơn cậu đã cứu hai đứa em của đại ca, sau này nếu cậu có chuyện cần sự giúp đỡ của chúng tôi thì cứ nói.”
Triệu Trinh gật đầu, cười có thâm ý, “Vậy cũng không tệ.”
Đinh Triệu Huệ không trầm tính được như Triệu Lan, vừa đến đã nhìn chòng chọc Lam Thành Lâm dưới đất. Anh đi đến, việc đầu tiên là là đeo cho Lam Thành Lâm một vật như rọ mõm, khiến hắn không thể khép miệng nổi.
Vỗ nhẹ lên mặt hắn, Triệu Huệ ha ha cười, “Thế này là mày có muốn cũng không thể rồi…” Vừa nói vừa ghé sát lại, lạnh lùng, “Không có nó thì mày cắn lưỡi, tự giải thoát mất… Yên tâm, tao nhất định sẽ chiêu đãi mày chu đáo.”
Kéo Lam Thành Lâm đang lắc đầu nguầy nguậy, Đinh Triệu Lan cũng nói xong lời cảm ơn với Triệu Trinh, song sinh xoay người lên xe, nghênh ngang rời đi.
Triệu Trinh tháo cúc cổ sơ mi, cúi đầu nhìn Lisbon, cười: “Thực thoải mái, nhỉ?”
……….
Ở bệnh viện, mùi thuốc sát trùng không bao giờ khiến người ta vui vẻ nổi. Tại phòng bệnh cá nhân, Bạch Ngọc Đường tay quấn băng gạc thật dày, ngồi bên giường nhìn Triển Chiêu đang nằm với mặt nạ thở oxy.
Lúc bác sĩ ra khỏi phòng cấp cứu, khẳng định Triển Chiêu không sao nữa, dưỡng bệnh hai ngày là có thể xuất viện; đến lúc ấy Bạch Ngọc Đường mới cảm thấy sự sống quay lại. Sau đó, Bạch Ngọc Đường xử lý vết bỏng rát như kim châm muối xát bên tay trái. Anh giơ tay lên nhìn, bản thân cũng phải phì cười, vết bỏng lớn thật.
Đưa tay nắm lấy bàn tay để ngoài chăn của Triển Chiêu, cảm giác được sự ấm áp; từ đáy lòng, Bạch Ngọc Đường thấy thỏa mãn. Bác sĩ giục anh uống thuốc giảm đau mấy lần nhưng anh không muốn. Uống thứ thuốc ấy rồi sẽ cảm thấy mụ mị, anh muốn mình phải tỉnh táo để chờ Triển Chiêu tỉnh lại. Mặc kệ cơn đau bỏng rát trên tay.
Cứ vậy, anh yên lặng ngắm nhìn gương mặt Triển Chiêu.
Thấm thoát, bầu trời tối đen lại dần dần sáng, đôi mi dài của người ấy cuối cùng cũng bắt đầu rung động. Đôi mắt kia chậm rãi mở ra, có phần mơ màng nhìn anh.
Bạch Ngọc Đường không quá kích động, chỉ thấy dáng vẻ này giống như mỗi sáng tinh mơ Triển Chiêu thức dậy. Bạch Ngọc Đường vuốt nhẹ lên má Triển Chiêu, mỉm cười: “Miêu Nhi, tỉnh rồi à?”
Triển Chiêu mở mắt, miệng mấp máy nhưng thấy trên mặt là mặt nạ thở oxy, lộ vẻ bất đắc dĩ.
Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng kéo chiếc mặt nạ đó ra, lại gần, “Cậu muốn nói gì?”
“Dương Dương…”
“Thằng bé không sao.” Bạch Ngọc Đường cười, chỉ về chiếc sofa xa xa, Lạc Dương đang ngủ trên đó, “Tối qua chờ cậu suốt đêm, mãi nó mới ngủ.”
Yên tâm gật đầu, Triển Chiêu thì thào nói tiếp, “Tôi suy nghĩ kỹ rồi, toàn bộ vụ án, từ đầu tới cuối…”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, hôn lên trán anh, “Tôi chưa rõ, cậu nói cho tôi nhé.”
Triển Chiêu cười, “Được… Nhưng mà cậu nấu cơm cho tôi trước đã, tôi đói rồi.”
“Ừ.” Bạch Ngọc Đường gạt mấy sợi tóc lòa xòa cho Triển Chiêu, “Cậu muốn ăn gì, tôi đều làm cho cậu.”
+++
* Một vài thông tin thêm về kiềm hổ phách – suxamethonium:
Đây là một loại thuốc có khởi đầu tác dụng nhanh và thời gian sử dụng ngắn. Chỉ với 10 – 30 mg, ở người khỏe mạnh, tác dụng giãn cơ trong vòng 0,5 – 1 phút, kéo dài 2 – 3 phút và mất đi sau 10 phút. Chủ yếu các bác sĩ dùng nó để gây giãn cơ trong các thủ thuật ngắn. Dùng lâu hoặc dùng đi dùng lại có thể dẫn đến suy hô hấp kéo dài hoặc ngừng thở. Để sử dụng suxamethonium, đòi hỏi bác sĩ phải có kinh nghiệm trong xử trí hô hấp nhân tạo và có sẵn đầy đủ phương tiện hồi sức ngừng thở.
Các tác dụng phụ:
- Dùng suxamethonium quá liều làm mất hoạt tính của một loại enzym thần kinh khiến người dùng ngừng thở.
- Nhịp tim chậm đi, kèm heo hạ đường huyết và rối loạn nhịp tim, có thể bị ngừng tim thời gian ngắn, đặc biệt khi dùng thuốc nhắc lại và với trẻ em.
- Nhịp tim tăng nhanh, tăng huyết áp.
Suxamethonium được xếp trong bảng thuốc độc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...