Scandal Hàng Đầu

Địa điểm thực hiện bộ phim mới của Phương Đường nằm ở thành phố S, dự tính thời gian quay phim phải gần hai tháng rưỡi. Vài năm nay cậu vẫn luôn liều mạng với công việc, hết đoàn phim này lại qua đoàn phim khác, cơ hồ chưa từng ngơi nghỉ, có nhiều lúc bất đắc dĩ còn phải quay phim song song với ghi hình cho các chương trình giải trí, một năm có khi tham gia tận bốn năm tác phẩm.




Hứa Ánh Dương cũng không khác cậu là bao, thừa dịp còn trẻ đều muốn quay thêm thật nhiều bộ phim. Có điều hiện tại quan niệm của bọn họ đều chuyển biến, họ đã xa cách nhau bảy năm, nếu tiếp tục gần như mười tháng đều vì làm việc mà chia xa thì ai cũng không chịu nổi. Tuần sau Hứa Ánh Dương sẽ gia nhập đoàn phim mới, trước mắt bọn họ đều chỉ còn hợp đồng quay phim cuối cùng này, đợi xong xuôi cả hai dự tính sẽ nghỉ ngơi dài hạn cùng nhau đi du lịch. Người đại diện đôi bên tuy rằng cảm thấy rất tiếc nuối nhưng hoàn toàn không có biện pháp với họ. Năm ngoái hợp đồng của Phương Đường đã đến kỳ mà cậu không dự định kí tiếp với công ty nữa. Ý định của cậu là mang theo người đại diện tự thành lập phòng công tác tư nhân. Bên phía Hứa Ánh Dương tới cuối năm cũng sẽ hết hạn hợp đồng, người đại diện rất thân thiết với anh cũng đã cực lực lên tiếng giữ anh lại, nhưng biết ý anh đã quyết cũng không nhiều lời nữa, ngày sau gặp lại thì vẫn sẽ là bạn bè. Phương Đường ở đoàn phim hơn nửa tháng mới tìm được cơ hội trở lại, cậu phải về thủ đô quay quảng cáo cho thương hiệu nổi tiếng mà cậu làm đại diện, cho nên cậu đã xin bên tổ quay nghỉ ba ngày. Giữa trưa Phương Đường mới về tới, Hứa Ánh Dương cũng xin đoàn của mình nghỉ một ngày để tới sân bay đón cậu rồi dẫn người đi ăn cơm. Hai người đã nửa tháng không gặp, vừa dùng bữa vừa nói không ngớt một mớ chuyện vụn vặt. Nửa tháng qua Phương Đường tựa hồ gầy thêm một xíu, cằm đều nhọn hẳn ra, lúc cúi đầu gần như bị bát cơm vùi hết luôn gương mặt nhỏ nhắn. Hứa Ánh Dương nhìn thấy vậy thì đau lòng cực kỳ, không ngừng gắp đồ ăn cho cậu: “Em ráng ăn thêm nhiều vào, ở bên ngoài quay phim vất vả lắm sao?” “Mỗi ngày đều treo cáp đu qua đu lại, anh bảo xem có mệt không?” Lần này Phương Đường nhận bộ phim cổ trang võ hiệp, dù có dùng thế thân thì mỗi ngày cũng mất một nửa thời gian phải hành xác trên không, quả thực rất vất vả. Thế nhưng, ở trước mặt người khác cậu sẽ không bao giờ kêu khổ than mệt, chỉ khi ở riêng với Hứa Ánh Dương mới sẽ oán giận làm nũng. Hứa Ánh Dương sờ sờ đầu cậu: “Nhóc con đáng thương quá.” Phương Đường đánh tay anh: “Mau lo ăn cơm đi, móng vuốt đừng có sờ lung tung.” Cơm nước xong bọn họ không vội vã về nhà mà là tới văn phòng hộ tịch. Cách đây không lâu họ đã tìm người giúp đỡ đem giấy chứng nhận kết hôn ở nước ngoài đi công chứng, vài ngày trước đã nhận lại được hồ sơ và giấy tờ chứng minh của đại sứ quán, hôm nay cả hai quyết định tới văn phòng hộ tịch để đăng ký. Cho dù không thực hiện những bước này thì quan hệ hôn nhân của họ vẫn có hiệu lực, nhưng Phương Đường cứ cố chấp muốn hoàn chỉnh tất cả mọi khâu thủ tục. Đưa tài liệu đã chuẩn bị đầy đủ cho chuyên viên sau cửa kính, người xử lý là một cô gái còn rất trẻ tuổi, khi cô nhận được hồ sơ và giấy tờ chứng nhận thì ngạc nhiên cực kỳ, cô nàng mở to mắt hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn bọn họ. Tay Hứa Ánh Dương khoác lên vai Phương Đường, mỉm cười thật tươi với cô nhân viên nọ, Phương Đường tháo kính đen xuống, chớp mắt hỏi: “Có vấn đề gì không ạ?” “Không có…” Cô gái nhỏ nhanh chóng lắc đầu, cười một cái bảo: “Hai anh chờ chút nhé.” Có đầy đủ tài liệu chứng minh, không tới vài phút sau tình trạng hôn nhân của Phương Đường trong hệ thống hộ tịch từ độc thân đổi thành đã kết hôn. Nhìn theo bóng dáng Phương Đường và Hứa Ánh Dương rời đi, cô nàng nhân viên mới lấy lại tinh thần từ trạng thái ngây ngẩn, áp chế không được thấp giọng rít the thé, đáng tiếc cô không thể lăn lên trên mạng để uốn éo bùng nổ, phải nghẹn chết mất thôi huhuhu. Rời khỏi trụ sở của văn phòng hộ tịch, bọn họ trực tiếp trở về nhà trải qua thế giới hai người đầy mật ngọt của mình. Phương Đường mở một bộ phim điện ảnh nước ngoài sản xuất những năm 90, cậu gối trên đùi Hứa Ánh Dương vừa xem phim vừa ngáp ngủ. Hứa Ánh Dương bóc lựu cho cậu, nhét từng hạt từng hạt vào miệng kẻ lười biếng kia, đầu lưỡi Phương Đường thỉnh thoảng lại đảo qua ngón tay anh, Hứa Ánh Dương hưởng thụ cảm giác tê tê dại dại ấy, lại ném mấy hạt lựu vào trong miệng mình. “Quảng cáo trong hai ngày có thể quay xong không?” “Cố gắng tập trung thì một ngày rưỡi là xong rồi. Tối mai chúng ta còn có thể cùng nhau ăn một bữa cơm đấy, đến đêm em sẽ bay về thành phố S lại.” “Như vậy sao……” Phương Đường cười hỏi anh: “Không nỡ để em đi à?” “Ừ, cực kỳ không nỡ…” Hứa Ánh Dương cúi đầu hôn một cái lên trán cậu: “Không có em bên cạnh chăn đơn gối chiếc rất khó ngủ.” “Hứ, toàn nói ngon ngọt dụ dỗ em.” “Không lừa em đâu, thật sự rất nhớ em.” Mặt Phương Đường dụi vào bụng anh khẽ cọ cọ: “Về sau mỗi năm chúng ta chỉ nhận nhiều nhất là hai bộ phim thôi nhé, thời gian phải ở trong đoàn phim đừng vượt quá năm tháng được không?” “Ừ, thời gian còn lại anh đưa em đi ăn uống, vui chơi du lịch khắp thế giới luôn.” “Được đó, quyết định như vậy nha.” Giọng Phương Đường nhỏ dần, trong khoảng thời gian này quả thực cậu quá mệt mỏi, rất nhanh liền ngủ thiếp đi. Hứa Ánh Dương nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của tiểu bảo bối, lại cúi đầu hôn lên gương mặt người kia. Khi Phương Đường tỉnh lại đã là lúc mặt trời sắp lặn, bộ phim mới chỉ được xem đoạn đầu đã kết thúc từ sớm. Trong phòng bếp lan tỏa mùi thơm của các món ăn nóng hổi khiến Phương Đường hấp tập dụi mắt ngồi dậy từ trên sô pha, gạt thảm mỏng đang đắp trên người qua một bên, vừa mới chuẩn bị đứng lên, dư quang thoáng nhìn máy tính của Hứa Ánh Dương trên bàn trà có email đang xem chưa tắt, cậu bèn hiếu kỳ ngó nhiều thêm một chút. Tên của người gửi Phương Đường nhìn thấy hơi quen mắt nhưng nhất thời lại nhớ không nổi đấy là ai. Đây là một email hỏi thăm bình thường từ một người bạn, xem xong Phương Đường mới rốt cuộc nhớ ra người gửi là một bạn học ở nước A lúc trước, cũng chính là cái người để lộ ra tấm hình chụp chung hồi trung học gây xôn xao dư luận suốt thời gian dài của cậu và Hứa Ánh Dương. Hứa Ánh Dương đi ra từ trong phòng bếp, cưng chiều nhắc nhở tiểu tổ tông nhà mình: “Cưng dậy rồi à, mau mau rửa mặt đi, một lát nữa là có thể ăn cơm tối rồi.” Phương Đường kéo anh qua, chỉ email hỏi: “Anh thành thật khai báo cho em, sao anh thân quen với cậu ta như vậy, còn giữ liên lạc tới tận bây giờ nữa. Lúc trước vụ lộ ảnh chụp có phải anh đã biết trước rồi đúng không?” Vừa không cẩn thận làm bại lộ bí mật, Hứa Ánh Dương cười ngượng ngùng giải thích: “Anh với cậu ấy học cùng trường đại học, lúc cùng làm đề tài thì thân thiết hơn, quan hệ vẫn duy trì rất tốt, ảnh chụp xác thật là anh nhờ cậu ấy đăng lên…” Phương Đường: “……” Mắt to cũng trừng chẳng nổi nữa rồi, thế mà lúc đó anh còn không biết thẹn chất vấn có phải cậu đã biết mọi chuyện trước hay không nữa cơ đấy. “Anh âm mưu lâu lắm rồi phải không? Còn giả bộ vô tội không hay biết gì mới sợ chứ.” Hứa Ánh Dương ôm lấy cậu, thành thật khai báo: “Mấy năm qua lúc nào em cũng chăm chăm đối đầu với anh, anh cũng đã phối hợp em rồi đó thôi, nhưng trong lòng anh đâu có muốn làm thế, lại còn rất nhớ em nữa. Lần đó tham gia đám cưới của Dylan uống nhiều khóc lóc một hồi rốt cuộc suy nghĩ cẩn thận, mặc kệ lúc trước xảy ra chuyện gì thì anh cũng chẳng quên được em, còn muốn bên em cả đời, cho nên mới nhờ cậu bạn kia đăng hộ tấm hình lên…” “Anh cũng chơi lớn quá ha, phải làm đến mức tất cả mọi người đều biết thì anh mới vui lòng cơ à?” “Không làm như vậy thì sao em chịu phản ứng anh, anh cũng là bất đắc dĩ thôi.” “Chỉ giỏi ngụy biện.” Hứa Ánh Dương ôm lấy cậu bắt đầu chơi xấu: “Đường Đường là tốt nhất mà, đừng giận nữa nhé. Nếu không làm như vậy chúng ta phải tới khi nào mới có thể gỡ bỏ hiểu lầm đây?” Phương Đường thực ra cũng không thật sự tức giận, chỉ hơi hơi bực bội xíu vì bị anh giấu giếm chuyện này, cậu dùng lực cụng trán Hứa Ánh Dương, cắn môi anh một cái: “Anh là đồ khốn kiếp.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui