Vụ tấn công oanh oanh liệt liệt ở sân bay gây nhốn nháo vài ngày, thủ phạm đã bị bắt về tạm giam, các fan đầu tiên là căm phẫn bừng bừng, đến khi hòa hoãn lại thì bắt đầu ca ngợi tình yêu đích thực của Kẹo Cứng. Đã đến như này thì fan riêng của hai người dẫu không muốn chấp nhận cũng chẳng được.
Video cảnh Hứa Ánh Dương đỡ dao cho Phương Đường được chia sẻ khắp mọi diễn đàn trên mạng, Phương Đường cũng mở ra xem qua, trong nháy mắt lúc xảy ra chuyện cậu hoàn toàn không kịp phản ứng, hiện tại đứng từ góc độ người xem nhìn lại quả thực thấy hoảng hốt, đáng sợ vô cùng. Lúc ấy Hứa Ánh Dương không hề có nửa giây do dự đã giơ tay phải lên đỡ dao, động tác hoàn toàn theo bản năng bảo vệ cậu trong lòng.
Tâm trạng Phương Đường chẳng dễ chịu tẹo nào, cảm giác như mình lại mắc nợ anh, thế nhưng nếu thật sự có thể nợ anh cả một đời thì cậu vẫn cực kỳ vui sướng.
Những chuyện trong quá khứ chi bằng cứ quên hết đi, cậu tự thuyết phục chính mình như vậy. Sau khi suy nghĩ thông suốt tựa hồ cả người đều thoải mái hơn rất nhiều.
Ngày kế tiếp sau hôm tay Hứa Ánh Dương bị thương, Phương Đường ở nhà tra thực đơn tẩm bổ trên mạng rồi vụng về bận rộn hầm cháo gà nguyên một buổi chiều, tự cậu nếm thử thì cảm thấy vị cũng không tệ lắm liền gọi trợ lý nhờ đưa tới chỗ ở của Hứa Ánh Dương.
Hứa Ánh Dương đang dưỡng thương tại nhà, lúc nhận được canh gà mà trợ lý của Phương Đường chuyển tới thì vừa sửng sốt lại vừa cảm động, đồng thời cũng có phần dở khóc dở cười.
Ngay lập tức anh gọi điện thoại cho cậu: “Sao em không tự mình đưa qua đây?”
Phương Đường trả lời ấp úng: “Nấu cho anh đã tốt lắm rồi, còn muốn em đưa tới tận cửa nữa…. Mơ hay ha.”
“Là do em tự tay làm thật à?” Tiếng cười của Hứa Ánh Dương khẽ truyền đến, hai tai Phương Đường bất giác nóng lên.
“Đúng vậy, em tự nấu đó.”
“Em học nấu ăn khi nào sao anh không biết?” Anh vẫn nhớ rõ lúc trước Phương Đường mù tịt chuyện bếp núc, ấy vậy mà cũng dám một mình chạy ra nước ngoài du học, không đói chết thật sự là số lớn mạng lớn.
“Anh ăn hết đi là được rồi, hỏi nhiều vậy làm gì.”
Phương Đường thẹn quá thành giận, kiên quyết không muốn thừa nhận đây là lần đầu tiên trong đời cậu tự thân xuống bếp, ngay cả ba mẹ cậu cũng chưa từng nhận được đãi ngộ như vậy đâu đấy.
“Cả một hộp lớn như vậy sao anh ăn hết được, hay em tới ăn chung với anh nhé?”
“Xa lắm, không muốn đi.”
Chỗ ở của Hứa Ánh Dương hiện tại cách nhà cậu khoảng một giờ lái xe, xa thì quả thật có xa nhưng đây không phải là lý do Phương Đường lười đi. Cậu thật sự đã nghĩ thoáng ra rồi, nhưng vẫn không biết nên ở chung với anh như thế nào mà thôi.
“Vậy anh qua chỗ em, chờ nhé.” Hứa Ánh Dương không cho cậu cơ hội cự tuyệt, nói xong liền cúp máy.
Phương Đường ôm di động ngây ngốc vài giây mới bất chợt bừng tỉnh, vội vã nhảy dựng khỏi sô pha bắt đầu đi thu dọn căn nhà lộn xộn.
Chưa tới một giờ sau Hứa Ánh Dương đã có mặt, nghe thấy tiếng chuông vang lên Phương Đường hít sâu vài cái mới ra mở cửa.
Hứa Ánh Dương mặc áo lông màu xám sẫm rất đơn giản, đội mũ trùm kín đầu, khác hẳn so với hình tượng khi xuất hiện trước màn ảnh mọi ngày.
Đây mới là Hứa Ánh Dương năm đó mà Phương Đường quen.
Bên ngoài trời đang đổ tuyết to, Phương Đường vội vàng tới giúp Hứa Ánh Dương cởi áo khoác ra đem đến ban công để phơi, rồi lại chạy vào bếp pha một tách cà phê thật nóng cho anh.
Hứa Ánh Dương khoanh tay tựa vào cửa phòng bếp nhìn quanh căn nhà sáng sủa sạch sẽ, khẽ mỉm cười bảo cậu: “Em thật sự đã chăm ngoan hơn trước rất nhiều rồi đấy.”
Phương Đường xấu hổ, không tiện nói đây đều là hình tượng mình cố ý tạo ra, bình thường chỉ cần không phải làm việc cậu nhất định sẽ nằm ì trong nhà không nhúc nhích. Cậu cũng chẳng thích để người lạ tới nhà, với cậu mà nói tiếp đãi khách khứa là một chuyện vô cùng phiền toái.
Hộp giữ ấm đầy ắp canh gà được trợ lý của Phương Đường đưa đi nay lại bị Hứa Ánh Dương cầm trở về, cái hộp này giữ nhiệt rất tốt, canh bên trong vẫn còn nóng hôi hổi. Hứa Ánh Dương mở tủ lạnh ra xem xét một lượt, bên trong thế mà lại có rất nhiều loại nguyên liệu nấu ăn, thấy vậy anh bèn hiếu kỳ hỏi: “Ở nhà em thật sự tự nấu cơm hả?”
Phương Đường cười ngượng ngùng: “Làm sao có thể chứ.”
Những ngày nghỉ không có lịch trình đều là dì giúp việc tới nấu cơm quét tước dọn vệ sinh, cậu có thể tự pha cà phê đã là không tồi lắm rồi.
Hứa Ánh Dương lắc lắc bàn tay bị thương: “Vốn định trổ tài nấu nướng cho em xem nhưng hiện tại không được rồi, tối nay chúng ta ăn lẩu đi, anh thấy nguyên liệu trong tủ lạnh nhà em đều có đủ đồ hết rồi đó. Món này cũng tiện lợi dễ làm, em gọi dặn dì giúp việc không cần đến nữa nhé.”
Phương Đường đi tới kéo tay anh khẽ vuốt ve: “Hôm nay anh thấy sao rồi? Còn đau không?”
“Không sao, thật sự không có việc gì nữa đâu.”
Phương Đường gật gật đầu, đưa tách cà phê nóng cho anh: “Anh ra phòng khách ngồi nghỉ đi, để em rửa rau và chuẩn bị nguyên liệu cho.”
Tay Hứa Ánh Dương bị thương dĩ nhiên không thể để anh đụng nước được, chút kiến thức căn bản ấy Phương Đường vẫn hiểu rõ.
Cậu nghĩ trong khoảng thời gian này tốt nhất đừng để Hứa Ánh Dương ăn cay, thế nên cậu nấu nước lẩu với hương vị vừa phải chứ không đổ cả chén ớt vô nữa, còn cực kỳ chu đáo mang canh gà đi hâm nóng lại rồi mới bưng ra cho anh uống làm ấm dạ dày trước.
Nhìn dáng vẻ ngóng trông của Phương Đường, Hứa Ánh Dương thật sự không đành lòng cự tuyệt ý tốt của cậu thế nên bưng lên uống sạch chén canh lớn, lại còn xuýt xoa khen ngon dù rằng mùi vị của nó thật sự quá bình thường.
Một bữa lẩu hai người ăn vô cùng vui vẻ, toàn bộ thời gian Phương Đường đều tận tình phục vụ Hứa Ánh Dương, không ngừng gắp đồ mà anh thích nhất vào chén của anh.
Bọn họ nói nói cười cười chia sẻ đủ loại tin tức trong giới, những năm qua họ đã gặp được rất nhiều chuyện kỳ quái hay người lạ lùng trong showbiz, Phương Đường cuối cùng cũng tìm được người để thoải mái ‘dốc bầu tâm sự’ mà không cần lo lắng nói sai câu nào liền bị người ta bắt thóp.
Nhân lúc này Hứa Ánh Dương cũng hỏi thẳng điều mà bấy lâu nay anh vẫn tò mò muốn biết: “Sao em lại muốn vào ngành giải trí vậy?”
“Bởi vì có thể nổi tiếng mà, em muốn người trên toàn thế giới đều biết đến em.”
Hứa Ánh Dương chỉ cho rằng cậu đang nói đùa linh tinh, nhưng thực ra Phương Đường đang nói rất thật lòng. Lúc trước vị đạo diễn của bộ phim cổ trang kia nhìn trúng ngoại hình và năng lực của cậu, trao cho cậu cơ hội mà biết bao người tha thiết mơ ước đều chẳng được. Khi ấy cậu đã từng do dự kinh khủng, nhất là bị một câu “Nếu anh nổi tiếng rồi thì nhân dân toàn quốc đều nhận ra anh, thậm chí có khi người trên toàn thế giới đều biết đến anh cũng không chừng, ái chà, oách biết bao ha” của cô em họ đả động. Có điều thứ cậu muốn không phải sự phù phiếm hào hoa đó, mà là Hứa Ánh Dương có thể nhìn thấy và sẽ nhớ đến cậu.
Nói ra thì rất mâu thuẫn, lúc trước lựa chọn cắt đứt hoàn toàn là cậu, mà sợ Hứa Ánh Dương thật sự quên mất mình lại cũng chính là cậu.
Đương nhiên sau nhiều năm chìm sâu vào diễn xuất, Phương Đường cũng đã thật lòng yêu mến công việc này rồi.
“Thực ra đóng phim cũng rất thú vị, cuộc sống thế nào đều có thể nếm thử một lần, vui lắm mà.”
Hứa Ánh Dương gật đầu: “Có cơ hội chúng ta đóng chung một bộ phim đi.”
Phương Đường ngẩn người, sau đó hào hứng đáp: “Vâng, em cũng muốn thế.”
Ăn lẩu xong đã hơn chín giờ, bên ngoài có vẻ tuyết vẫn không ngừng rơi một khắc nào. Phương Đường chủ động mở miệng bảo Hứa Ánh Dương ở lại một đêm, Hứa Ánh Dương đương nhiên là vui vẻ bằng lòng: “Thế buổi tối anh ngủ ở đâu?”
Phòng dành cho khách chưa được thu dọn, sô pha phòng khách so với đôi chân dài của Hứa Ánh Dương thì quá ngắn, Phương Đường đỏ mặt đảo mắt sang chỗ khác: “Anh ngủ chung với em đi.”
Dù sao hồi ra nước ngoài quay show thực tế bọn họ đã ngủ cùng nhau không ít lần rồi.
Hứa Ánh Dương thay áo ngủ của Phương Đường, tay áo và ống quần đều ngắn ngủn một khúc, mặc trên người anh nom có vẻ rất buồn cười. Phương Đường thật bất đắc dĩ che mặt: “Anh chịu khó mặc đi ha.”
Hứa Ánh Dương cười nói: “Rất tốt mà, hay sau này anh để mấy bộ đồ ngủ bên chỗ em nhé?”
Phương Đường xấu hổ không đáp lại câu trên của anh, thò tay đẩy đẩy người kia: “Nhanh đi ngủ đi.” Nói xong cậu tự giác leo lên giường trước.
Hứa Ánh Dương khẽ cười, anh kéo chăn đắp kín cho cậu rồi mới tắt đèn ngủ gần đó, nằm xuống liền nhích lại gần phía Phương Đường, nhẹ tay khoác lên eo cậu.
Phương Đường cũng khẽ xê dịch qua chỗ anh.
Cảm giác so với khi chen chúc trên chiếc giường trong khách sạn lúc đi quay hình show thực tế thật sự không giống nhau. Nơi này chính là nhà của cậu, là cái giường bình thường cậu vẫn ngủ say, hiện tại Hứa Ánh Dương đang nằm ngay bên cạnh cậu, còn ôm cậu vào lòng nữa. Đầu Phương Đường vùi vào trong chăn, nhẹ nhàng nắm chặt tay anh rồi lén lút nở nụ cười tủm tỉm mãi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...