Scandal Hàng Đầu

May sao nhà vợ bạn học cũ của Hứa Ánh Dương là chủ một bệnh viện tư nhân ở nước E, nhờ sự hỗ trợ của người bạn ấy nên Hà Nhiêu Nhiêu vừa đến bệnh viện liền được chữa trị ngay. Cô bị viêm dạ dày cấp tính, đây không hẳn là bệnh quá mức nghiêm trọng nhưng lại có thể khiến người ta chịu đủ khổ sở.

Hà Nhiêu Nhiêu đang truyền nước biển, Lâm San San một mực ở trong phòng bệnh trông coi, nhân viên bên tổ tiết mục theo tới bận trước bận sau đi làm thủ tục, Phương Đường và Hứa Ánh Dương thì lại rảnh rỗi ngồi trên băng ghế ngoài hành lang. Phương Đường đã nghẹn suốt cả một đường, rốt cuộc nhịn không được hỏi thẳng anh: “Hai cô ấy có quan hệ gì vậy? Sao Lâm San San lại quan tâm tới Hà Nhiêu Nhiêu quá ha?”

Hứa Ánh Dương nhìn thoáng qua hai người đang nhỏ giọng trò chuyện trong phòng bệnh, thật bất đắc dĩ thở dài: “Hai cô ấy là chị em song sinh.”

“Hả?” Phương Đường sửng sốt không thôi: “Sao anh không nói sớm? Không đúng, làm sao anh biết được?”

Lâm San San và Hà Nhiêu Nhiêu vào nghề gần như trùng thời gian với họ, lại đều là những nghệ sĩ vô cùng nổi tiếng, nếu cả hai thật sự là chị em ruột thì không có khả năng cậu chưa từng nghe người ta bàn tán qua, sao lại chỉ mình Hứa Ánh Dương biết việc này được?

“Chuyện riêng của chị em người ta anh đâu thể tùy tiện nói lung tung được…. Chỉ là anh tình cờ biết mà thôi.”

“Vậy làm sao mà anh tình cờ biết?” Đây mới là vấn đề Phương Đường muốn hỏi nhất.

Anh thân thiết với Lâm San San đến vậy sao? Việc riêng của người ta chỉ anh biết, xảy ra chuyện cô ấy cũng đến tìm anh đầu tiên ư?

Vẻ mặt Hứa Ánh Dương đầy ngượng ngập: “Thực ra anh và cô ấy đã quen biết từ lâu rồi.”


“Khi nào cơ?”

“Hơn sáu năm trước, lúc ấy anh có về nước một lần, ngẫu nhiên quen Lâm San San, cô ấy còn giúp đỡ anh một phen.”

Phương Đường không nghĩ tới sẽ nhận được đáp án như vậy, nháy mắt trong đầu bỗng trở nên rối loạn, cậu rất muốn hỏi nếu năm đó anh đã về nước thì tại sao không đi tìm em, nhưng nghĩ đến nguyên nhân mà bọn họ chia tay thì lại xìu xuống không muốn đào sâu vấn đề này nữa.

Hai người đồng thời trầm mặc, Phương Đường khẽ cắn môi, tâm tình cậu hiện tại rất phức tạp, cậu có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại không thể thốt ra. Hứa Ánh Dương nhắm chặt mắt, nhớ tới chuyện năm đó trong lòng anh cũng chẳng hề thoải mái chút nào.

Phương Đường bỏ đi hơn nửa năm thì anh mới dựa theo địa chỉ lúc trước cậu từng nhắc tới mà bay về tìm cậu, đúng lúc ấy lại nhìn thấy bên cạnh cậu đã có cô bạn gái mới rất xinh đẹp, vốn trong lòng có cả một bụng muốn chất vấn vì sao cậu đi mà không từ biệt, vì sao hủy hết mọi cách liên lạc với anh? Thế nhưng tại thời khắc trông thấy cậu nắm tay người khác vô cùng thân mật kia thì anh lại không còn dũng khí gì để hỏi nữa.

Sau đó trong lúc anh như cái xác không hồn lại bị người ta trộm mất hành lý, ví tiền, di động, thẻ ngân hàng và cả hộ chiếu đều chẳng còn, may mắn anh gặp được Lâm San San, đối phương mang anh về nhà, giúp anh liên hệ đại sứ quán và còn cho anh ở nhờ vài ngày.

“Lâm San San là sinh viên Học viện điện ảnh, sau khi tốt nghiệp cô ấy có tới tìm anh nhờ hỗ trợ, anh bèn giúp cô ấy liên hệ với vài bên công ty. Sau này cả hai cùng nhau quay chung một bộ phim điện ảnh, tạo couple cũng như giúp cô ấy trở nên nổi tiếng đều xem như là anh trả ơn năm xưa…. Bao gồm cả lần đó tham dự tiệc tối ở thành phố S nữa, scandal hâm nóng tên tuổi mà cô ấy cố tình tạo ra cũng đã đánh tiếng trước với anh rồi, anh cũng đã nói thẳng với Lâm San San đó là lần cuối cùng anh đồng ý giúp đỡ.”

Lòng Phương Đường hơi khó chịu nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh: “Cô ấy đã giúp anh cái gì mà anh phải tận lực báo đáp như vậy?”

“Thực ra cô ấy sớm đã biết chuyện của chúng ta, năm ấy anh từng đưa ảnh của em cho cổ xem, anh với Lâm San San… thực ra đã từng quen nhau, tuy rằng chỉ có ba ngày, thậm chí chưa hề nắm tay… Lúc ấy anh cũng nghĩ thử một lần xem có thể yêu người khác được hay không.”


Kết quả rất hiển nhiên là không được, người kia nếu chẳng phải Phương Đường, dẫu có tốt đẹp đến đâu thì đáp án vẫn luôn luôn sẽ là không.

Nhìn thấy gương mặt Phương Đường trong nháy mắt trở nên trắng bệch cùng với hai mắt dần dần đỏ ửng lên, trong lòng Hứa Ánh Dương thật sự không hề dễ chịu, nhưng kèm theo đó tâm trí anh bất chợt cũng dấy lên chút khoái cảm khi có thể trả đũa cậu nhóc này. Anh không đề cập tới những chuyện đã qua, cũng rất muốn nối lại duyên xưa với Phương Đường, nhưng không có nghĩa là anh hoàn toàn không có nghi ngại đối với những chuyện trong quá khứ.

Phương Đường tủi thân sao? Anh cảm giác chính anh đây mới càng đáng thương càng khổ sở hơn đây này.

Khóe miệng Phương Đường cố kéo ra một nụ cười khổ: “Hứa Ánh Dương, làm sao anh dám nói như vậy chứ, chưa từng thích người khác ấy hả? Vậy cô nàng thanh mai trúc mã của anh đâu rồi?”

Giọng cậu bởi vì quá nghẹn ngào mà mơ hồ không rõ, Hứa Ánh Dương đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân nên không nghe được, anh bất giác hỏi lại: “Em nói cái gì, thanh mai trúc mã nào cơ?”

Đúng lúc này, Lâm San San đi ra từ trong phòng bệnh cắt ngang cuộc trò chuyện của họ. Hai người đồng thời tự giấu đi thất thố trên mặt, đứng lên hỏi thăm tình huống của bệnh nhân. Trông Lâm San San cực kỳ uể oải nhưng lại thở ra nhẹ nhõm: “Đã không có việc gì, đêm nay phiền hai anh rồi, em muốn để nó ở lại đây nghỉ ngơi vài ngày, tụi em sẽ về nước sau.”

“Ừ, không sao thì tốt rồi.”

Hứa Ánh Dương cũng không biết nên nói gì để an ủi cô, Phương Đường thì càng không yên lòng.

Trên mặt Lâm San San miễn cưỡng nặn ra nụ cười khó coi, không hiểu sao lúc này cô rất muốn thổ lộ tâm sự với hai chàng trai trước mặt: “Lúc em và Nhiêu Nhiêu còn rất nhỏ cha mẹ đã ly hôn, vì vậy tụi em cũng sớm bị tách ra. Năm đó mẹ em chọn em mà không chọn nó mang theo cho nên Nhiêu Nhiêu vẫn luôn ghét em, lúc nào cũng giận dỗi, cái gì cũng muốn tranh với em. Ai… khiến mọi người chê cười rồi.”


“Hai người là chị em song sinh, không có nhiều mâu thuẫn vậy đâu, nói thẳng ra suy nghĩ trong lòng rồi sẽ ổn cả thôi.”

“Vâng, thật sự rất cảm ơn hai anh,” Lâm San San thực lòng nói với họ: “Hai anh về trước đi, còn có thể nghỉ ngơi thêm vài giờ đấy, không cần ở lại đây đâu.”

Phương Đường gật gật đầu với cô rồi xoay người rời đi trước.

Lúc Hứa Ánh Dương đuổi theo tới nơi thì cậu đã lên xe, trên xe còn có vài nhân viên của tổ công tác theo đến, Phương Đường tựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại như đang ngủ.

Hứa Ánh Dương nhìn sườn mặt bình tĩnh của cậu, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần hối hận.

Đêm nay vốn anh muốn tổ chức sinh nhật thật vui vẻ cho Phương Đường lại bởi vì chuyện đột ngột phát sinh này mà ngắt ngang. Lúc nãy nói những lời kia với Phương Đường bởi vì anh bất giác nóng đầu, xác thật anh hơi giận dữ trong lòng, nhưng hiện tại anh lại cảm giác đáng lẽ mình không nên nói mới đúng.

Nói ra thì có thể được gì chứ, chung quy đó là vết sẹo giữa hai người họ, không nhắc tới thì còn có thể xem như chưa từng xảy ra. Có lẽ lúc ấy Phương Đường chỉ bởi vì còn trẻ chưa có được sự kiên định cho nên mới sinh ra tình cảm mới lạ, anh yêu cậu nhiều đến vậy, đã vui lòng lựa chọn bao dung thì cần gì phải truy cứu những điều năm ấy nữa.

Sáng sớm hôm sau, trừ Hà Nhiêu Nhiêu đang phải dưỡng bệnh và Lâm San San ở lại chăm sóc thì toàn bộ năm khách mời còn lại và tổ tiết mục đều khởi hành về nước.

Hai mắt Phương Đường hằn rõ quầng thâm rất đậm, cả người ỉu xìu tựa như không ngủ cả một đêm, cậu chỉ đành đeo kính mát lên chặn bớt các ánh mắt hiếu kỳ đang bắn lại đây.

Trong lúc chờ tới giờ bay, Hứa Ánh Dương đi mua bánh mì và sữa tươi đến rồi ngồi xuống bên cạnh Phương Đường, trực tiếp nhét đồ ăn vào tay cậu.


Phương Đường vung tay ra không chịu nhận.

Hứa Ánh Dương nhẹ giọng dỗ cậu: “Đừng dỗi nữa mà, giận gì thì cũng đừng nhịn ăn, từ sáng đến giờ vẫn chưa ăn gì em không thấy khó chịu sao?”

“Tôi không giận anh, anh tránh xa tôi ra một chút.”

“Đường Đường, chúng ta bao nhiêu tuổi rồi, có thể đừng giận hờn như mấy thằng nhóc nữa được không?”

“Anh câm miệng! Ai khiến anh gọi tên tôi như vậy?”

Giọng cậu bất giác đề cao khiến mọi người chung quanh đều bị thu hút mà quay lại đây. Hứa Ánh Dương cảm giác như vậy sẽ rất mất mặt bèn vội giữ chặt tay cậu: “Em đừng làm loạn nữa, nghe lời anh.”

“Anh cút đi!”

Lúc này động tác giãy khỏi tay anh của Phương Đường quá lớn, trực tiếp đánh đổ hết sữa tươi trong tay Hứa Ánh Dương làm ướt đẫm cả một mảng quần của anh.

Hứa Ánh Dương nhịn không được nhíu mày, không kịp nhìn thấy ánh mắt đỏ ửng của Phương Đường sau cặp kính đen.

Những người xung quanh tò mò ngó qua đều không hiểu gì nhìn nhau, nhưng cũng không ai đi tới khuyên can, chung quy “đôi tình nhân nhà người ta” cãi nhau thì bọn họ chen vào hiếu kỳ làm gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui