Scandal Đình Đám

—— Hai năm trước, cảnh sát lên án Tăng Hân hút băng phiến, cũng bắt được ở trong nhà người đại diện. Người đại diện tên là Nhậm Sâm, anh ta có tình ái với Tăng Hân, cũng vì vậy mà nổi trên mặt nước. Ai cũng không ngờ tới, chuyện cách đây ba tháng, ngay tại lúc công chúng dần dần tiếp nhận tình ái của bọn họ, thì Tăng Hân đột nhiên gả vào nhà hào môn (nhà giàu) từ đấy tránh bóng.

—— Gả vào Hào Môn cũng chưa chắc cả đời có thể an tâm, mấy ngày gần đây có tin tức tuyên bố Tăng Hân chân chính là đối tượng lui tới của Thích Huyền, ngày đó người đại diện vì bảo toàn danh tiếng của nghệ sĩ Thích Huyền nên mới nhận là mình, mới có thể đứng ra che giấu tình ái vì bọn họ. Khi tin tức chính thức bị lộ ra, thậm chí Thích Huyền và Tăng Hân đã từng bàn đến chuyện kết hôn, cuối cùng Tăng Hân lựa chọn kết hôn với hào môn, Tăng Hân bị bạn bè trên mạng chỉ trích làm ghét nghèo yêu giàu.

—— Chuyện phát triển lại có chuyển biến như tuồng. Căn cứ vào thông tin, người tung ra chuyện tình ái ngày xưa chính là Thích Huyền, hư hư thực thực vì lăng xê.

—— Theo tin tức của một tuần san, ngay lúc Thích Huyền hướng tới bọn họ cung cấp thông tin còn có bộ phận thân thiết làm chứng, mấy ngày gần đây bọn họ sẽ công khai.

. . . . . .

Trên TV, tin tức giải trí được nữ chủ bá mang theo giọng Hương Cảng và Đài Loan vẫn còn đang tiếp tục nói.

Miệng Thịnh Đản đã duy trì hình chữ "O" lâu rồi, quả thật trực tiếp có thể nhét vừa một quả trứng.

Ngược lại ở một bên, Thích Huyền rất vui mừng, không đếm xỉa đến mà đang cúi người ngồi trên ghế sa lon, đang cầm một bát Mì Dương Xuân to, hút vô cùng lớn tiếng.

"Ai, em gái, mặt nấu ăn thực sự không tồi." Thức ăn thơm ngon được chui vào trong miệng anh khiến anh thở dài thoả mãn.

Em gái? Cô tức giận, mắt trợn trắng, loại thời điểm này mà anh còn có tâm tình nghĩ ra tên gọi mới, ít nhất nên hướng về phía chính phủ nói rõ trước chứ.

"Bây giờ em gái muốn biết, chuyện này rốt cuộc là như thế nào!" Cô co chân lại, xoay thân thể lại, đôi mắt lấp lánh có hồn trừng anh.


"Em gái, chuyện này nói rất dài dòng."

Gặp quỷ, bộ dáng của anh như thế nào lại nhẹ nhàng như vậy? Cô vì anh mà sắp điên rồi, "Vậy thì nói tóm tắt."

"Hẳn là em đã từng nghe nói về Tăng Hân chứ?" Rốt cuộc anh vẫn nhả ra, anh nghĩ, chuyện cho tới bây giờ, đối với Thịnh Đản không cần có bất kỳ che giấu gì.

"Ừ." Thịnh đản gật đầu một cái.

Cô đã từng bị diễn viên chính Tăng Hân trong bộ phim thần tượng làm cho cảm động đến rơi nước mắt, trong ấn tượng đó là một cô gái rất thanh thuần, cười lên có má lúm đồng tiền, rất mê người.

Chỉ là, hai năm trước Thịnh Đản chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày mình cũng sẽ nhảy vào cái vòng luẩn quẩn này, cho nên cũng rất ít chú ý đến tin tức bát quái của giới giải trí.

"Anh và cô ấy đã từng đều là nghệ sỹ dưới quyền A Sâm." Thích Huyền dừng một chút, nụ cười nơi khóe miệng dần dần sâu hơn, "Lại nói cô ấy với em có chút điểm giống đâu, thoạt nhìn rất đần, thường gây họa, nhưng chung đụng với cô ấy lâu lại có cảm giác rất nhẹ nhàng."

"Anh thích cô ấy?" Mặc dù không có nói yêu qua, nhưng Thịnh Đản vẫn cảm nhận được ánh mắt của anh, cũng giống như ánh mắt của Tùy Trần khi nói tới Đỗ Ngôn Ngôn.

Thích Huyền thản nhiên gật đầu thừa nhận, "Đúng vậy."

"Vậy. . . . . . Cô ấy đâu?" Thịnh Đản dè dặt cẩn trọng hỏi.

"Cô ấy thích Tùy Trần."


". . . . . ." Cuộc tình tay ba rất tầm thường, thế nhưng cái kết cẩu tam giác này lại vượt quá dự liệu của Thịnh Đản.

"Ha ha, chỉ là yêu mến đơn phương mà thôi. Em biết đấy, có Đỗ Ngôn Ngôn ở đây, trong mắt của Tùy Trần không có bất cứ người phụ nữ nào khác."

"Sau đó thì sao?" Cô buông tiếng thở dài, nhẹ hỏi tiếp.

Vẫn cho rằng Tùy Trần không quả quyết trong chuyện xử lý tình cảm, thì ra không phải, anh chỉ đối với Đỗ Ngôn Ngôn như thế.

"Sau đó?" Thích Huyền cười cười tự giễu, ánh mắt có chút trở nên trống rỗng, "Sự nghiệp của cô ấy bởi vì Đỗ Ngôn Ngôn cố ý gây khó khăn, cho nên trì trệ không tiến, hơn nữa Tùy Trần nhiều lần cự tuyệt, cô ấy thay đổi. Lưu luyến hộp đêm, cắn thuốc, say rượu, đối những người mơ ước cô ấy, cô ấy cũng không cự tuyệt. . . . . ."

Thịnh Đản cứng đờ trong chốc lát, đột nhiên cảm thấy cảm động lây, thì ra cô không phải là người bị hại duy nhất mà Đỗ Ngôn Ngôn cố ý gây khó khăn, trước cô đã từng có người như vậy rồi. Mặc dù từng nghe chính miệng Tùy Trần thừa nhận là rất bao che, nhưng cô không nghĩ tới anh sẽ bao che đến mức không phân biệt được phải trái, "Chuyện này quá khoa trương, Tùy Trần cũng không thử ngăn Đỗ Ngôn Ngôn lại sao?"

"Anh nghĩ là từng có, có lẽ chính là vì Tùy Trần từng xin tha thay Tăng Hân, mới có thể khiến Đỗ Ngôn Ngôn tệ hại hơn. Tên kia đại khái cho là, chỉ cần hoàn toàn cự tuyệt Tăng Hân, cũng sẽ không mang đến phiền toái cho cô ấy."

"Phi, làm sao có thể. . . . . ." Đỗ Ngôn Ngôn khó chơi thế nào, bản thân Thịnh Đảm đã được lĩnh giáo.

"Đúng vậy, làm sao có thể. Nếu như Đỗ Ngôn Ngôn dễ dàng thu tay lại như vậy, thì Tăng Hân cũng sẽ không đột nhiên bị tuôn ra xì căng đan rồi. Đoạn thời gian đó, cô ấy nhận được tin tức, biết mình có khả năng sẽ xảy ra chuyện, rất sợ, cũng rất lệ thuộc vào anh. Thật sự chúng tôi cũng xảy ra quan hệ, anh không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, là thật sự muốn cưới cô ấy và chăm sóc cô ấy. Đêm đó, anh mang cô ấy đi tìm A Sâm, anh muốn công khai quan hệ của chúng tôi, nhưng không ngờ tình huống lại đột nhiên trở nên hỗn loạn như vậy, vừa ký giả vừa **. A Sâm sợ anh sẽ bị cuốn vào, ép anh rời đi trước, anh biết cậu ta sẽ ngu xuẩn chịu tiếng xấu thay cho người khác, thế nào cũng không đi. . . . . ." Nói được nửa câu, anh đột nhiên chuyển con mắt nhìn về phía Thịnh Đản, "Anh rất vô dụng phải không?"

Cặp tròng mắt tràn đầy tia máu kia khiến trong lòng Thịnh Đản giật mình, theo bản năng lắc đầu liên tục, "Làm sao có thể, anh. . . . . ."


"Anh biết rõ cô ấy sẽ xảy ra chuyện, lại không giúp cô ấy được, cuối cùng lại còn để Tùy Trần ra mặt thay cô ấy giải quyết những xì căng đan kia."

"Cho nên, mắt anh thấy cô ấy gả cho người khác?" Cứ như vậy buông tha có phải quá uổng phí rồi không, cô không biết rốt cuộc Tùy Trần giúp Tăng Hân giải quyết chuyện kia như thế nào, nhưng trong tình huống đó, Thích Huyền vốn không thích hợp ở lại hiện trường.

"Không phải đâu? Cô ấy nói cô ấy cần một người đàn ông quyền thế để bảo vệ cô ấy, mà anh không làm được. Lựa chọn hợp tình hợp lý của cô ấy, anh không trách cô ấy, so với bất kỳ ai khác thì anh cũng hi vọng cô ấy có thể hạnh phúc. Hiện tại, thật vất vả cô ấy có thể yên ổn sinh sống, anh làm sao có thể vì lăng xê mà đi yêu sách chứ, như thế nào lại có cái gì thân thiết làm chứng?"

Đó là một chuyện xưa mà Thịnh Đản không kịp tham dự, cho nên, lựa chọn của Tăng Hân cô không có cách nào bình luận. Nhưng mà hiện tại, cô ấy xông vào cuộc sống của Thích Huyền và Tùy Trần, cô có quyền lên tiếng rồi, "Em biết rồi, em tin anh không làm như vậy!"

"A, nhưng mà người xem sẽ không tin anh. Bọn họ chỉ biết nhìn anh không ngừng chiếm cứ mặt báo, sẽ không biết anh bị rút bao nhiêu quyền phát ngôn, mất bao nhiêu thông báo. Mặc dù không biết những bức ảnh chụp kia từ đâu mà tới, nhưng anh thật sự đã nhận được tin, tuần san đã bắt đầu sắp chữ rồi, đến thứ tư tuần sau là ra báo."

"Hiện tại mới là thứ sáu, cách tuần san ra còn có mấy ngày, nói cách khác vẫn còn hy vọng ngăn lại . . . . . ."

"Liên Cẩm ca cũng không biện pháp áp xuống, còn có hy vọng gì?"

"Nói cũng không nên nói như vậy, biện pháp là người nghĩ ra chứ sao. . . . . . Ah?" Cô khổ cực tổ chức tốt phấn chấn, an ủi lòng người, mới nói mấy câu, lại đột nhiên dừng lại. Thịnh Đản đần độn nhìn chằm chằm màn hình TV, một lúc lâu sau, bỗng dưng thét chói tai, "A, a a a a! Đây không phải là dưới lầu nhà em sao? Tại sao nhà em lại lên ti vi? !"

Sàn nhà đá cẩm thạch sạch sẽ giống như kính, đèn thủy tinh lấp lánh ánh sáng màu trắng tinh xảo chiếu rọi lên bồn cây hoa, cầu thang thông lên tầng hai có chút phong cách Châu Âu, dải thảm màu đỏ trải dài lên bậc thang, trên lan can tỏa ra hương thơm nhàn nhạt của gỗ.

Đây là đại sảnh khách sạn đế quốc Tokyo Thiên Đại. Rộng rãi thoải mái phối hợp với trang trí tao nhã, nhưng không hấp dẫn một chút ánh mắt Tùy Trần.

Một giờ, anh đã đợi Đỗ Ngôn Ngôn một giờ. Phụ nữ quả nhiên là sinh vật rất phiền toái, đi ra ngoài ăn một bữa cơm thôi mà, có cần phải ăn mặc lâu như vậy không?

Điện thoại di động đột nhiên vang lên cắt đứt anh đang âm thầm oán trách.

"A lô." Tiếng trả lời tràn đầy mùi thuốc súng, thành công khiến người ở đầu bên kia điện thoại di động sửng sốt.


Vài giây sau, đối phương vẫn không sợ chết mà nhạo báng, "Ai ui, người nào cho cậu ăn hỏa dược rồi, hay là nói tôi phá hư chuyện của cậu?"

"Biết là tốt rồi." Sau khi nghe thấy thanh âm của Tạ Miểu, khóe miệng Tùy Trần vểnh lên, lười phải giải thích, dù sao cùng phụ nữ ăn cơm cũng coi là chuyện tốt?

"Chậc chậc, cậu cứ sốt ruột khó nén như vậy sao?"

"Hẹn gặp lại." Bây giờ Tùy Trần hiển nhiên là hoàn toàn không tâm tình tán gẫu cùng bạn tốt.

Tạ Miểu rốt cuộc cũng cảm thấy anh gấp gáp, trước khi anh ngắt điện thoại trước vội vàng nghiêm chỉnh, "Wey wey wey, nghiêm túc một chút, cậu ở chỗ nào? Thuận tiện mở máy vi tính không? Tôi gửi cho cậu đoạn video."

"Không cần." Anh quả quyết cự tuyệt. Tạ Miểu muốn chia sẻ video gì với anh? Anh biết rõ, cuộc sống của anh đã đủ phong phú.

"Người nào rãnh rỗi chia sẻ với cậu Khóa Quốc niềm vui thú chứ, là một tin tức mới ra lò."

Cho đến khi nghe thấy những lời này, nét mặt Tùy Trần mới thoáng khôi phục chút bình tĩnh, "Có liên quan đến tôi?"

"Không liên quan."

". . . . . ." Anh trầm mặc, chứng minh anh lại một lần nữa muốn quả quyết cắt đứt cuộc điện thoại này.

"Nhưng có liên quan đến con nai nhỏ, nên đoán được cô ấy sẽ chọc cho toàn thân đầy máu. . . . . ."

Tiếng nói đầu bên kia còn chưa xong, Tùy Trần không chút do dự kết thúc cuộc nói chuyện, xoay người bước nhanh tới thang máy, đồng thời thuận tiện hướng về phía trợ lý giao phó, "Giúp tôi chuyển lời tới Ngôn Ngôn, nói tôi có việc gấp, bảo cô ấy tự mình giải quyết bữa tối."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui