Say Tình Yêu Em Đến Cuồng Dại


Quen biết Yến Lạc lâu như vậy, thời gian để Bạch Linh quan sát hắn cũng rất lâu.

Đa số ngày thường, Yến Lạc cũng không giống một "bệnh nhân" cần bác sĩ tâm lý hướng dẫn, mà càng giống như một học sinh cấp 3 bình thường.

Sáng dậy đi học, chiều hết tiết về nhà, ngẫu nhiên ăn bữa khuya, nhưng nhiều lúc vì duy trì dáng người mà hắn sẽ quản miệng mình.

Tính cách hắn thì lười nhác chiếm phần lớn, nếu không phải việc gì quan trọng hắn sẽ trả lời một câu "tuỳ tiện".

Nếu không phải tinh thần hơi có vấn đề, lúc chịu đả kích hoặc đánh nhau sẽ thay đổi như thành người khác thì hắn chẳng khác gì một nam sinh cấp 3 bình thường.

Dựa vào hiểu biết của Bạch Linh đối với hắn trong khoảng thời gian này, cuộc thi giống đại hội thể thao, hắn có thể từ chối liền từ chối, không từ chối được thì tuỳ tiện chạy, xếp thứ hạng cao hay thấp cũng không ảnh hưởng gì đến hắn.

Nhưng nhìn tình hình hiện giờ, xem ra hắn dường như bị ai đó khơi dậy ý chí chiến đấu.


Bạch Linh có chút bất đắc dĩ mà thở dài.

Ngồi cạnh Bạch Linh, Kiều Vy hết đưa mắt nhìn Yến Lạc nơi xa xa lại quay đầu nhìn cô, cuối cùng không nhịn được tò mò trong lòng mà khẽ sát lại gần cô, nhỏ giọng hỏi:
- Tin tức Lăng Thần chen chân vào tình cảm của hai người, kết quả bị Yến Lạc dạy dỗ một trận ở trên diễn đàn trường là sự thật hả?
Bạch Linh: "! ! "
Lăng Thần có biết mấy người đồn như vậy về hắn không? Thật đúng là cạn lời mà!
Kiều Vy quan sát thấy biểu tình như nói không nên lời của cô, sau đó suy đoán:
- Là thật ư!?
- Là giả!
Bạch Linh dở khóc dở cười.

- Bài đăng trên diễn đàn mà cậu cũng tin, đa số đều là tự mình suy đoán tin đồn không có căn cứ, ngay cả Yến Lạc và Lăng Thần liếc nhau mà bọn họ cũng có thể bịa ra câu chuyện tình yêu như vậy, cậu có thể tin hai người bọn họ đang hẹn hò sao?
Kiều Vy ngẫm lại cảm thấy cũng đúng.

- Cho nên, hai người bọn hắn đánh nhau là vì cậu, đây là sự thật à?
Bạch Linh: "! ! "
Câu này đúng là không thể phản bác nổi.

- Chuyện đó cũng không hẳn là vậy, chỉ là xảy ra chút hiểu lầm thôi.

Bạch Linh bình tĩnh nói.


Kiều Vy thấy cô không muốn nói tỉ mỉ đầu đuôi câu chuyện nên cũng không tiếp tục truy hỏi nữa.

Sau khi chạy 100m kết thúc, một số học sinh trong lớp mang nước đến cho người vừa thi xong, rồi lại cổ vũ cho người chuẩn bị thi chạy 200m.

Đại hội thể thao là cả ba khối cùng nhau so tài, 200m chỉ là thi đấu loại rồi liền chia thành 20 nhóm.

Bạch Linh đếm thử, Yến Lạc ở nhóm thứ sáu, còn về Lăng Thần thì cô cũng không để ý, dù sao hắn cũng không cùng nhóm với Yến Lạc.

- Mọi người cùng nhau cổ vũ cho bạn học thi chạy 200m lớp ta nào!
Chủ nhiệm lớp đứng phía trước nói.

Đám học sinh trên khán đài lập tức đồng thanh đáp "vâng" một câu.

Bạch Linh chớp chớp mắt, quay sang hỏi Kiều Vy:
- Lớp chúng ta có người tham gia chạy 200m sao?
Nghe vậy, Kiều Vy vẻ mặt một lời khó nói hết mà nhìn cô, nói:

- Mỗi phần thi thì mỗi lớp đều phải đăng kí ít nhất một người, có phải trong mắt cậu chỉ có mỗi anh Lạc của mình hay không?
Bạch Linh bị Kiều Vy nói " trong mắt chỉ có mỗi anh Lạc" thì mặt nhỏ lập tức đỏ ửng lên, nhưng ngẫm lại cũng có vẻ hợp lý.

Phần thi chạy 200m chính thức bắt đầu, Bạch Linh đứng lên theo lớp học, chuẩn bị hò hét trợ uy thế.

Nhưng Bạch Linh không biết mình phải kêu tên ai, đã khai giảng nhiều ngày như vậy nhưng cô vẫn chưa nhận biết hết học sinh trong lớp, có người thì nhớ mặt nhưng không nhớ tên, mà nhớ tên thì lại không nhớ rõ mặt mũi.

Dù sao mọi người đều kêu "Mộc Tư Duệ cố lên", bởi vậy Bạch Linh cũng kêu theo.

Lớp bọn họ cách vị trí xuất phát gần, thanh âm lớn như vậy khiến Yến Lạc khẽ nhấc mắt nhìn qua.

Không biết có phải Bạch Linh sinh ra ảo giác hay không, cô cứ cảm thấy trong cái liếc mắt kia, tầm mắt của cô và hắn đã chạm mặt!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận