Trong mắt những người khác, Yến Lạc là một kẻ điên có tính cách quái gở.
Thật không dám giấu giếm, Bạch Linh cũng cảm thấy như vậy, có thể ngủ con gái của người phụ nữ khiến mẹ mình tự sát, trừ bỏ kẻ điên ra thì cũng không còn từ nào có thể hình dung về hắn.
Nhưng mà, Bạch Linh cũng biết, Yến Lạc sẽ không thèm để ý ánh mắt người đời.
Hắn không phải loại người nhìn thấy ai không vừa mắt là xông vào đánh, mà chỉ khi người khác chọc hắn trước thì hắn mới chủ động ra tay.
Nữ sinh đeo mắt kính nhã nhặn như Hạ Noãn kia, Bạch Linh nghĩ mãi cũng không nghĩ ra rốt cuộc tại sao Yến Lạc lại chủ động dạy dỗ cô ta.
Trừ phi...!cô ta đã làm gì đó với Yến Lạc.
Kết hợp với lúc trước khi tiếp cận mình, Hạ Noãn đã chủ động dò hỏi về chuyện của Yến Lạc, không ngừng dò hỏi quan hệ giữa hai người, tức khắc Bạch Linh liền nhìn cô ta với ánh mắt khác.
Bạch Linh không phải loại người ngây thơ mềm yếu cái gì cũng không biết, ngược lại, khi còn nhỏ đã mất đi cha mẹ khiến cô khá mẫm cảm với người xung quanh.
Lúc trước Hạ Noãn tiếp cận cô, chắc hẳn là muốn dùng cô làm bàn đạp để tiếp cận Yến Lạc, có thể mượn cơ hội tạo quan hệ với hắn.
Nghĩ vậy cô liền có chút khổ sở, biết được người bạn quen được một tuần trước là cố tình tiếp cận chính mình vì mục đích khác, mặc kệ là ai đều sẽ không vui vẻ gì.
Càng làm cho cô khó chịu chính là cô ta lại khiến mọi người trong lớp cô lập mình.
Hạ Noãn đối diện với ánh mắt như xuyên thủng sự thật của Bạch Linh thì khẽ run lên, ả ta lại giả bộ oan ức nói:
- Cho dù cậu nhìn tớ như vậy, tớ cũng không thể nói giúp cậu đâu.
Bạch Linh dời tầm mắt, quyết định tạm thời không tranh luận cùng bọn họ.
Cô móc ra điện thoại gửi một tin nhắn cho Yến Lạc, hẹn hắn sau khi ăn cơm trưa xong thì gặp mặt.
Yến Lạc thấy cô chủ động nhắn tin thì hơi sửng sốt, sau đó trả lời lại.
"Cùng nhau ăn cơm đi."
Cô do dự trong chốc lát, sau đó mới nhắn tiếp.
"Tôi muốn ăn gà sốt me."
Quán ăn kia không có có phòng riêng, Yến Lạc lại muốn làm chuyện gì như lúc trước cũng khó mà thực hiện được.
Yến Lạc rất mau liền đáp lại.
"Được."
Một buổi sáng cứ như vậy liền trôi qua.
Đến giờ cơm trưa, tất nhiên Bạch Linh sẽ không chờ Hạ Noãn, chỉ liếc thoáng qua liền thấy cô ta vẫn còn đang làm dáng vẻ ấm ức giống như cả thế giới đều đang bắt nạt mình vậy.
Bạch Linh hoàn toàn không hề để ý, liền xoay người đi ra khỏi lớp.
Yến Lạc đã đứng sẵn ở cổng trường chờ cô, vừa mới ra cổng liền có thể nhìn thấy hắn.
Bạch Linh vốn dĩ còn muốn bảo trì khoảng cách với hắn ở trong trường, cuối cùng vẫn trở nên công cốc.
Tai tiếng đã truyền đi khắp nơi, vậy cũng không có gì mà phải che giấu nữa.
Tầm mắt mấy học sinh chung quanh dừng lại trên người Yến Lạc trong chốc lát, sau khi nhìn thấy cô thì càng thêm kích động, không ngừng thầm thì bàn tán.
Bạch Linh trực tiếp làm lơ tầm mắt của bọn họ, đi đến bên cạnh Yến Lạc còn đang cúi đầu xem điện thoại, ngẩng đầu nói:
- Đi thôi.
Yến Lạc: "......"
Hắn còn tưởng rằng sau khi cô nhìn thấy mình thì sẽ đứng ở rất xa nhắn tin đến, bảo hắn đi vào trong quán ăn chờ cô, ai ngờ tới cô sẽ chủ động lại đây.
Giờ cơm trưa, cổng trường cực kỳ tấp nập, người đến người đi không đếm xuể có biết bao đôi mắt đang nhìn chằm chằm hai người bọn họ.
Cô làm như này, vậy buổi sáng xuống xe trước cổng trường một đoạn không phải là vô ích rồi sao?
Yến Lạc rũ mắt nhìn cô trong chốc lát, rất mau liền đoán được đã xảy ra chuyện gì.
Hắn không vội hỏi, nhấc chân đi theo phía sau Bạch Linh đi về hướng quán ăn.
Đối diện trường học là một phố bán rất nhiều đồ ăn.
Bởi vì nơi đó phần lớn là học sinh, cho nên cửa hàng đều tương đối sạch sẽ.
Dù sao nếu khiến học sinh ngộ độc thì người xui xẻo chính là bọn họ.
Trong con phố này, có tận bốn quán ăn có món gà sốt me, mỗi chỗ đều có nhãn hiệu không giống nhau.
Thật ra Bạch Linh cũng không rõ bốn quán đó có gì khác nhau, chỉ là lúc trước khi đi qua quán này cô thấy rất thơm, nên vẫn luôn muốn thử vào ăn một lần cho đã thèm.
Bước vào quán ăn Gà Hảo Hạng, dáng vẻ hai người quá xuất chúng cho nên liền hấp dẫn không ít sự chú ý mọi người.
- Chào mừng quý khách, hai vị muốn ăn gì có thể tham khảo thực đơn.
Một người đàn ông trung niên đội mũ đen với nhãn hiệu của quán cất lời.
Hai người gọi một đĩa gà sốt me size L và hai đĩa cơm xào đặc biệt rồi đi đến một bàn không người cạnh đó ngồi xuống.
Yến Lạc chống cằm, một tay khác tuỳ ý gõ xuống trên bàn.
Vốn đã sớm quen với ánh mắt của người khác rồi nên hắn cũng không xa lạ nữa.
Nhấc lên mí mắt lười nhác, hắn nhìn về phía Bạch Linh chờ cô nói trước.
Bạch Linh ngẫm nghĩ một lúc, sau đó mới hỏi:
- Hạ Noãn có làm gì anh không?
Yến Lạc: "......"1
Hạ Noãn? Ai vậy?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...