Mới gọi xong cứu thương đưa đám người kia lên xe đi cấp cứu, Bạch Linh lại bị cảnh sát đưa về đồn lấy lời khai.
Cảnh sát không phải Bạch Linh gọi, chỉ là nhiều người ở ngõ nhỏ này bị đánh không biết sống chết như nào, có lẽ là mấy người khác nghe thấy động tĩnh nên mới báo cảnh sát.
Cảnh sát hỏi Bạch Linh vài vấn đề, nhưng cô đều trả lời là cái gì cũng không biết.
Chỉ nói mình sau khi tan học đi tắt qua nơi này trùng hợp thấy mấy người kia nằm thoi thóp trên đất, cũng không hề nhìn thấy hung thủ là ai.
Cảnh sát không thu được tin tức hữu hiệu gì nên đành để cô rời đi.
Bạch Linh như trút được gánh nặng, cảm thấy chính mình đã giữ được đôi mắt...!
Cô thề, về sau nói gì cũng không dám đi đường tắt này nữa.
Cho nên cầu xin ông trời đừng để cô gặp lại tên nam sinh kia.
Đợi khi Bạch Linh về đến nhà, trời cũng đã chuyển đen.
Nhà dì Bạch ở trên tầng cao nhất của toà dân cư cũ kỹ, bởi vậy có một cái nho nhỏ gác mái.
Bạch Linh chính là người ở trong gác mái nho nhỏ đó.
Vừa móc chìa khoá mở ra cửa phòng, Bạch Linh liền ngửi thấy một mùi hương thơm ngào ngạt truyền đến.
- Về rồi hả?
Dì Bạch từ trong phòng bếp ngó đầu ra.
- Mau đi rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm thôi.
- Vâng ạ.
Bạch Linh thay dép lê vào phòng vệ sinh rửa tay, sau đó đi phòng bếp giúp dì Bạch bưng đồ ăn bày lên bàn.
- Sao cháu lại về muộn thế, dì ở trên đường nhìn thấy trường tan học rất sớm mà nhỉ.
Dì Bạch có chút lo lắng hỏi.
- Trên đường về cháu nhìn thấy có người đang thi trượt ván, ai ngờ xem đến mức quên cả thời gian luôn.
- Lần sau cháu sẽ chú ý về sớm hơn.
Bạch Linh vội vàng xin lỗi.
- Không sao đâu.
Dì Bạch lau khô tay, nhìn cô muốn nói gì đó lại thôi.
Bạch Linh chớp chớp mắt, hỏi:
- Sao thế dì?
- ...!À, không có gì đâu, mau ăn cơm thôi, chắc cháu cũng đói rồi.
Dứt lời dì Bạch gân cổ nhìn trong phòng hô lên một tiếng:
- Tiểu Nam, ra ăn cơm nào.
Hoắc Nam là con trai của dì Bạch, năm nay vừa lên lớp 5, tính tính rất ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Nghe thấy tiếng mẹ gọi, thằng bé lập tức chạy ra khỏi phòng.
- Chị Linh, chị về rồi sao.
Tiểu Nam cười ngọt ngào chào hỏi Bạch Linh.
Nhìn Tiểu Nam đáng yêu như vậy, Bạch Linh cười cười đẩy món ăn yêu thích đến trước mặt thằng bé.
Sau đó cô lại đưa mắt nhìn dì Bạch, hỏi:
- Đêm nay chú không về nhà ăn hả dì?
- Hắn đêm nay phải tăng ca nên ăn ở công ty luôn.
_Dì Bạch nói.
Bạch Linh nghe vậy mới động đũa.
Dì Bạch có chút đau lòng nhìn Bạch Linh, bà cảm thấy đứa nhỏ này từ sau khi mẹ ruột qua đời, lúc nào cũng biểu hiện quá mức nghe lời, hiểu chuyện hơn hẳn bạn cùng trang lứa.
Giống như là sợ gây thêm phiền toái cho bà, bởi vậy lúc nào nó cũng tranh làm việc nhà, có khoảng thời gian dài một ngày ba bữa cơm đều do đứa nhỏ này làm.
Hơn nữa còn chưa từng đòi hỏi mua đồ gì.
Khi nam nhân kia tìm tới nhà, bà lập tức từ chối thẳng sẽ không giao Bạch Linh cho ông ta.
Nhưng bây giờ bà lại có chút do dự.
Nhà bà chỉ là gia đình bình thường, ngoại trừ có thể duy trì Bạch Linh đến trường học thì không cách nào bồi dưỡng thêm cho cô.
Cũng bởi vậy bà luôn thấy có lỗi với Bạch Linh.
Hiện tại đang cuối cấp ba, là giai đoạn cực kỳ quan trọng của đời học sinh.
Nhưng bà không có đủ tiền để mời gia sư hay cho Bạch Linh đi học thêm.
Cho nên dì Bạch rất rối rắm không biết có nên kể cho Bạch Linh nghe về chuyện người nam nhân kia hay không, sau đó để cô tự lựa chọn.
Nhưng bà lại sợ chính mình nói ra sẽ khiến Bạch Linh hiểu lầm là bà muốn đuổi cô đi.
Đứa nhỏ này bề ngoài nhìn có vẻ kiên cường, nhưng tâm tư lại cực kỳ tinh tế mẫn cảm.
Cơm nước xong xuôi, Bạch Linh chủ động thu dọn bàn ăn vào bếp rửa chén đũa.
Sau khi quét xong phòng ăn, dì Bạch cầm chổi đứng ở cửa phòng bếp, ấp úng một lúc lâu cũng không nói ra lời.
Cuối cùng vẫn là Bạch Linh rửa xong chén đũa, quay đầu lại nhìn bà, hỏi:
- Dì Bạch, dì có chuyện muốn nói với cháu hả?
Dì Bạch nghe vậy liền đặt chổi sang một bên, tiến lên giữ chặt tay Bạch Linh, khoé miệng mấp máy một lúc mới mở miệng nói:
- Linh Linh, hôm nay có bạn của bố mẹ cháu đến đây.
Bạch Linh: “?”
Trong óc Bạch Linh nháy mắt trở nên mờ mịt, bởi lẽ từ khi còn bé cô không hề nghe nói bố mẹ có bạn thân nào cả, cũng chưa từng đưa ai về nhà chơi.
Cô cũng từng hỏi mẹ sao không thấy bố mẹ đưa bạn về chơi, nhưng lại chỉ nhận được là sự im lặng của mẹ.
Bởi vậy cô cũng không hỏi lại lần nào nữa.
Mà hiện tại đột nhiên lại xuất hiện người tự xưng là bạn của bố mẹ cô, thật là kỳ quái...!
Bạch Linh khó hiểu hỏi:
- Bạn của bố mẹ cháu? Ông ấy đến đây làm gì vậy ạ?
Dì Bạch bối rối không thôi, ngẫm nghĩ một lúc vẫn quyết định nói ra:
- Ông ấy muốn nhận nuôi cháu...!
- ---------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...