Nhìn người con gái không mảnh vải che thân trên giường, vẻ mặt Yến Lạc lập tức trở nên âm u.
Một tay vẫn còn đang bị Bạch Linh kẹp chặt, hắn chỉ đành duỗi tay còn lại lấy ra điện thoại gửi tin nhắn cho Ngạn Hi.
"Mua giúp tôi ít đồ vật."
Ngạn Hi ở lầu dưới, nhìn thấy danh sách Yến Lạc gửi đến thì suýt chút nữa loạng choạng ngã nhào xuống đất.
- Đ.m, Tư Đằng nhìn này, Yến thiếu bảo tôi mua cái gì đây!!!
Ngạn Hi kích động dí thẳng điện thoại vào mặt Tư Đằng.
- Cậu giơ vậy tôi thấy rõ mới lạ đấy.
Tư Đằng giật lấy điện thoại, cúi đầu xem.
Trong tin nhắn viết rõ: Dầu bôi trơn, gậy mát xa, bao.cao.su...!
Mấy thứ này chỉ khi làm tình mới dùng đến.
- Yến thiếu rốt cuộc muốn khai trai sao?
Ngạn Hi tặc lưỡi nói thêm.
- Chậc chậc, gậy mát xa nữa cơ, Yến thiếu đúng là biết chơi.
Tư Đằng nhét điện thoại vào lại trong tay Ngạn Hi, nói:
- Bớt nói nhảm, mau đi mua đồ đi.
Ngạn Hi vui vẻ cầm lấy điện thoại, chân trước chân sau nhảy tăng tăng đi mua đồ.
Mà ở bên phía Yến Lạc, sau khi cao trào qua đi, Bạch Linh lại lần nữa dán lên người Yến Lạc, không ngừng cọ cọ.
Dược hiệu thuốc quá mạnh, dù đã cao trào một lần nhưng Bạch Linh vẫn không hề dễ chịu hơn là mấy, cảm giác khô nóng kia vẫn còn nguyên như cũ...!
- Thật lãng.
Hiện tại tâm tình Yến Lạc rất kém, hắn phát hiện mình thế nhưng lại nổi lên phản ứng với cô.
Trước kia, bởi vì ảnh hưởng của ba ruột nên hắn không có hứng thú với chuyện làm tình, thậm chí còn cảm thấy chán ghét, ghê tởm không thôi.
Nhưng mấy ngày gần đây, hắn lại có phản ứng với cô những hai lần, một lần ở phòng y tế, còn một lần chính là hiện tại...!
- Mẹ kiếp!
Hắn bực bội mắng lên tiếng.
Lúc này, Bạch Linh dường như không cảm thấy tâm tình hắn không tốt, hai cánh tay trắng nõn liền quấn lấy cổ hắn.
- Thật mát...!
Cô vùi mặt vào cổ hắn, không ngừng cọ xát cọ xát.
Yến Lạc bị cô dây dưa nên có chút bực bội, ngón tay thon dài không chút lưu tình thâm nhập vào bên trong nụ hoa non nớt.
- Cô muốn bị làm như vậy sao? Hử?
Ngón tay mang theo tiết tấu ra ra vào vào, từng âm thanh ái muội vang lên khắp phòng.
- A ha...!ưm...!ha...!thoải mái...!quá...!
Bạch Linh ngẩng cổ, hai mắt mờ mịt, kêu lên đầy khoái cảm.
Cô thấy vẫn chưa đủ, muốn càng thoải mái hơn nữa, muốn gì đó lấp đầy trống rỗng trong cơ thể, dập tan cơn khô nóng kia.
Đúng lúc này, tiếng chuông cửa vang lên, Ngạn Hi đã mua đồ đưa tới.
Yến Lạc lập tức rút tay ra, lau lau lê người cô rồi cảnh cáo, nói:
- Đừng lộn xộn.
Bạch Linh lại không muốn hắn đi, ôm cổ hắn không chịu buông tay.
- Đừng đi...!còn muốn...!
Không biết vô tình hay cố ý, nụ hoa lại cọ xát với vật nam giới đứng thẳng kia, làm quần Yến Lạc ướt đẫm một vùng...!
Yến Lạc: "......"
- Xuống dưới.
Yến Lạc mặt không biểu cảm nói.
Bạch Linh lắc lắc đầu, càng ôm chặt lấy hắn.
Yến Lạc càng thêm bực bội, giận đến bật cười, nói:
- Vậy cô cứ treo trên người tôi đi, để người ngoài nhìn thấy cô "lãng" như thế nào.
Nói rồi hắn liền đi về phía cửa.
Bởi vì tác dụng của thuốc, cả người Bạch Linh hiện giờ không có chút sức lực, tay chân mềm nhũn.
Theo Yến Lạc đi được vài bước, cô đã không thể ôm lấy hắn, thân thể chầm chậm tụt xuống dưới.
- Hu hu...!đừng mà...!
Cuối cùng, cô liền rơi "bộp" một tiếng xuống đất.
Sau đó liền cuốn người nức nở kêu đau nằm trên mặt đất.
Bước chân của Yến Lạc vẫn không hề dừng lại, trực tiếp sải bước đi tới phía trước mở ra cửa phòng.1
Ngạn Hi xách theo túi đồ, đang muốn nhìn xem cách dùng thì cửa đã mở.
Kèm theo đó là một tiếng cô gái khóc nức nở truyền đến.
Ngạn Hi hơi sửng sốt, không cho hắn có cơ hội nhìn xem tình huống bên trong thì tầm mắt đã bị vẻ mặt không biểu tình của Yến Lạc chặn lại.
- Không muốn hai mắt nữa hả?
Ngữ khí lười nhác nhưng lại khiến người sởn tóc gáy.
Ngạn Hi không dám nghi ngờ, nếu mình nhìn thấy gì đó, e rằng thực sự sẽ bị Yến thiếu đào mất hai mắt...!
Hắn lập tức thu hồi tầm mắt, nhét đồ vật vào tay Yến Lạc, lúc gần đi còn không quên khuyên một câu.
- Yến thiếu, cô ấy có vẻ còn khá nhỏ, cậu nhẹ nhàng một chút.
Nhưng trả lời hắn ta lại chỉ là một tiếng "rầm" đóng cửa lại.
Ngạn Hi: "......"
Trong phòng, Yến Lạc xách túi đồ nhìn cô gái đang khóc nức nở trên mặt đất.
Cuối cùng hắn liền khom lưng ôm cô lên rồi ném thẳng tới trên giường.
Bạch Linh càng khóc nức nở, hai chân liên tục cọ xát vào nhau, kêu lên:
- Khó chịu quá...!nóng...!hu hu...!
Yến Lạc ném túi đồ trên tay xuống, đưa mắt nhìn Bạch Linh một lượt.
Ngoại trừ đầu gối hơi tím ra, những nơi khác đều không có việc gì.
- Đừng khóc nữa.
Yến Lạc nghe tiếng khóc liền thấy đau cả đầu.
Bạch Linh nghe thấy giọng hắn, trước mắt lại mơ hồ nên chỉ duỗi tay sờ soạn lung tung, sau đó liền bắt được một góc áo hắn.
- Khó...!khó chịu...!
- Tự dùng cái này mà giải quyết.
Yến Lạc từ trong túi đồ lấy ra gậy mát xa cùng áo áo mưa, sau tròng áo mưa lên gậy, thì nhét thẳng vào trong tay Bạch Linh.
Yến Lạc hắn cả đời chưa bao giờ làm mấy chuyện như thế này, có thể nói, hiện tại chỉ với cái cau mày của hắn cũng đủ kẹp bẹp một con ruồi to cũng nên.
Bạch Linh cầm lấy gậy mát xa, vẻ mặt lại mờ mịt nhìn chằm chằm Yến Lạc.
- Không biết dùng? Vẫn còn định giả vờ?
Hắn khẽ nhíu mày lại.
Nếu không phải thực sự bị bỏ thuốc, hắn chắc chắn sẽ nghĩ rằng cô gái trước mặt đây là đang cố ý dùng thủ đoạn hòng tiếp cận hắn.
Bạch Linh nắm gậy trong tay, chớp chớp mắt một cái rồi vứt bỏ, sau đó chầm chậm bò đến cọ lên người Yến Lạc.
Nơi phía dưới của hắn còn cứng rắn không thôi, chỉ nhìn cách một lớp quần cũng đủ biết kích cỡ kinh người như thế nào rồi.
Hắn nhìn cô gái đang cọ cọ trên người mình, cuối cùng cười nhẹ một tiếng.
- Được lắm, bị chó điên ngủ, sau khi tỉnh lại cô đừng có hối hận đấy.1
Không chờ Bạch Linh phản ứng lại, Yến Lạc đã túm hai tay cô giam cầm trên đỉnh đầu, toàn bộ thân thể hắn lập tức đè lên người cô.
Hai chân cô theo bản năng quấn lấy eo hắn, nụ hoa và vật nam giới chỉ cách nhau có một lớp vải mỏng.
- ---------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...