Đám người Kim Tử Huân cũng cảm thấy bầu không khí không giống bình thường, nín thở nhìn hắn. Ngụy Vô Tiện lại cười một cái, nói: "Muốn biết tại sao ta không mang kiếm không, nói cho các ngươi biết cũng không sao."
Hắn xoay người lại, nói từng chữ một: "Bởi vì ta chỉ muốn các ngươi biết, cho dù ta không dùng kiếm, chỉ dựa vào tà ma ngoại đạo trong miệng các ngươi, cũng có thể vượt lên dẫn đầu, bỏ xa các ngươi ở phía sau."
Lời này vừa nói ra, hầu như tất cả mọi người có mặt đều sững sờ. Loại lời nói cuồng vọng tới cực điểm này, còn chưa từng có đệ tử thế gia nào dám nói ra trước mặt nhiều người như vậy. Một lúc sau, Kim Tử Huân cuối cùng lấy lại tinh thần, rống to một tiếng: "Ngụy Vô Tiện! Chỉ là một đứa con trai gia phó, ngươi cũng có quá ngang ngược điên cuồng rồi!!!"
Nghe thấy bốn chữ đó, ánh mắt Lam Vong Cơ nghiêm lại, Ngụy Vô Tiện đồng tử co rút, tay phải dường như muốn nâng Trần Tình lên. Đúng lúc không khí tràn ngập mùi thuốc súng, chạm vào là nổ ngay, bỗng có người nói: "A Tiện!"
Nghe được giọng nói này, trong lòng Ngụy Vô Tiện liền buông lỏng, quay đầu nói: "Sư tỷ?"
Giang Yếm Ly vẫy tay về phía hắn, nói: "A Tiện, ngươi đến đứng đằng sau ta."
Ngụy Vô Tiện ngẩn người, còn chưa nhúc nhích, Kim phu nhân đã vội vàng nắm lấy tay nàng nói: "A Ly, chuyện của bọn họ, con đừng ra mặt." Nhưng Giang Yếm Ly cười xin lỗi Kim phu nhân, đi tới phía trước, chắn trước người Ngụy Vô Tiện, hành lễ với đám người Kim Tử Huân.
Giang Yếm Ly tiên lễ hậu binh, hỏi Kim Tử Huân quy tắc săn bắn là gì, khiến khuôn mặt đắc ý của gã bỗng chốc biến đổi, thực sự vô cùng xấu xí. Giang Yếm Ly lý lẽ rõ ràng, khiến mọi người á khẩu không nói nên lời, Ngụy Vô Tiện cao hứng cười to, Giang Yếm Ly cuối cùng nói:
"Đi săn là đi săn, tại sao phải lấy gia giáo ra để nói, a Tiện là đệ tử của Vân Mộng Giang thị ta, cùng nhau lớn lên với hai tỷ đệ ta, tình như thủ túc. Đối với việc buột miệng nói hắn là con trai gia phó, thứ cho ta không thể chấp nhận việc này."
Nàng dựng thẳng lưng, cao giọng nói: "Vẫn hy vọng Kim Tử Huân công tử, có thể hướng đến Nguỵ Vô Tiện của Vân Mộng Giang thị ta, xin lỗi!"
Nếu lúc này ngươi nói ra câu nói kia không phải là Giang Yếm Ly, mà là một người nào đó, sợ rằng Kim Tử Huân đã sớm một chưởng đánh qua. Mặt gã xanh đen, ngậm miệng không nói. Giang Yếm Ly cũng lẳng lặng nhìn gã chằm chằm, ánh mắt không hề di chuyển.
Kim phu nhân nói: "A Ly, con nghiêm túc như thế làm gì, đều là chuyện nhỏ, đừng tức giận ha!"
Giang Yếm Ly nhẹ nhàng nói: "Phu nhân, a Tiện là đệ đệ của con, người khác xúc phạm hắn, với con mà nói, không phải là chuyện nhỏ."
Kim phu nhân hừ lạnh một tiếng tỏ ý kêu Kim Tử Huân cúi đầu làm theo, nhưng Kim Tử Huân không thể mất mặt được, đúng lúc này, hai luồng kiếm quang bay đến, lại là Kim Quang Dao và Lam Hi Thần đến.
Lam Vong Cơ nói: "Huynh trưởng."
Lam Hi Thần nghi hoặc: "Vong Cơ, tại sao đệ tới đây?"
Nhìn thấy mạt ngạch của Lam Vong Cơ đã không còn, cười tủm tỉm liếc nhìn Ngụy Vô Tiện, quả nhiên thấy dải băng trắng trên cổ tay. Trong lòng thầm nói: Đệ đệ hành động thật nhanh! Không hổ là Vong Cơ!
Kim Quang Dao thì nói: "Chư vị, bên đây là có tình huống gì?"
Y đến một cái, cơn tức giận dồn nén trong lòng hai người ngay lập tức tìm được đối tượng để trút giận. Kim Quang Dao vừa đáp xuống đất, Kim phu nhân liền mắng: "Ngươi còn cười! Xảy ra chuyện lớn như vậy, ngươi làm sao không biết ngượng mà cười! Đây là buổi đi săn do ngươi tổ chức đó, phế vật!"
Kim Quang Dao lúc nào cũng có khuôn mặt tươi cười như vậy, không ngờ vừa tới đã bị mắng xối xả như thế, vội thu lại vẻ tươi cười, thành thành thật thật nói: "Mẹ, rốt cuộc là chuyện gì?"
Kim phu nhân vốn không thích y, chỉ mắng y kêu y tự nhìn. Ngược lại Kim Tử Huân thấy vậy liền phát tác: "Một phần ba con mồi trong toàn bộ bãi săn Bách Phượng Sơn đã biến mất, hơn năm ngàn người này còn săn được cái gì nữa?!" Gã nhân cơ hội này lấp liếm cho qua vụ xin lỗi Ngụy Vô Tiện, còn quay lại trách móc tiếp.
Lam Hi Thần nhìn thẳng về phía Lam Vong Cơ, trước mặt mọi người thuận tay bế một con thỏ qua ôm vào lòng, biết rồi vẫn cố hỏi, nhìn đệ đệ nói: "Hòa nhau rồi?" Lam Vong Cơ gật đầu.
Kim Quang Dao đau đầu, từ khi nhận được thư của Lam Khải Nhân, y liền lo sợ bất an, nói chuyện với Lam Hi Thần vài câu, ngoại trừ cảm thấy Nhị ca của mình sôi nổi hơn một chút, dễ dàng dùng ngữ khí tán thưởng để trò chuyện ra thì không có vấn đề gì, trái tim cũng yên tâm trở về lại vị trí, thậm chí còn cảm thấy có phải Lam Khải Nhân quan tâm quá nên loạn hay không. Tuy nhiên lúc này y nhìn thấy Lam thị Song Bích, giống như đã nhìn thấy có thứ gì đó không thể trói buộc được nữa.
Y cố gắng cứu vãn một ít, nhưng hai toà núi lớn Kim Tử Huân và Kim phu nhân thực sự đang khiến y chịu rất nhiều áp lực. Hơn nữa lúc này cũng chỉ mới vài giây ngắn ngủi, cho nên y đành nhìn chằm chằm Song Bích ôm thỏ trò chuyện, tìm vui trong nỗi khổ mà nghĩ rằng ít nhất hiện giờ không còn ai hỏi y chuyện đi săn.
Lam Hi Thần tất nhiên không biết nghĩa đệ của mình nghĩ nhiều như vậy, lúc này nhìn ra tâm tình Lam Vong Cơ rất tốt, nhưng trong mắt lại hiện ra vẻ hơi sốt ruột, tinh tế quan tâm đệ đệ hỏi: "Nếu đã như vậy, chuyện gì phiền nhiễu à?"
Lam Vong Cơ nghe những lời nhảm nhí kia của Kim Tử Huân, rất là buồn bực đặt con thỏ kia vào trong ngực Ngụy Vô Tiện, kéo tay áo Lam Hi Thần, chỉ vào Kim Tử Huân nói: "Phiền."
Kim Tử Huân trong lòng kinh hãi, không còn quan tâm đến việc mắng mỏ Kim Quang Dao nữa, cố gắng giải thích nhưng lại rất hoang mang không biết mình chọc Lam Vong Cơ cái gì. Nhưng Lam Hi Thần nghe được lời đệ đệ nói, cũng không để ý tới động tác của Kim Tử Huân, chỉ nghi hoặc hỏi: "Đệ đệ, hắn làm gì đệ vậy?"
Ngụy Vô Tiện đột nhiên bị nhét một con thỏ vẫn đang có chút ngơ ngác, lại nghe một câu đệ đệ này của Lam Hi Thần, không hiểu sao lại nghĩ đến cảnh tượng hắn ở Liên Hoa Ổ bình thường thấy mấy đứa trẻ khác bị người ta bắt nạt liền đi tìm ca ca để trả thù, khoé môi không khỏi co giật một cái. Nhưng mà trên thực tế Lam Vong Cơ đúng là đang tố cáo.
Lam Vong Cơ nói: "Hắn bắt nạt người." Sau đó cẩn thận suy nghĩ, không nhớ được Kim Tử Huân đã nói cái gì, dù sao chính là tất cả đều rất khó nghe, vì vậy y tiếp tục nói: "Nói nhiều lời xấu xa."
Mọi người không khỏi nhìn sang Kim Tử Huân, có thể để Hàm Quang Quân chỉ trích, người này nhất định là đã rất quá đáng. Nhưng Kim Quang Dao trong lòng biết rõ, xem ra Lam Vong Cơ cũng không khá hơn Lam Hi Thần chỗ nào. Hắn đồng cảm liếc nhìn Kim Tử Huân một cái rồi lẳng lặng cách xa gã một chút.
Quả nhiên, Lam Vong Cơ vừa nói xong, Lam Hi Thần trực tiếp vung Sóc Nguyệt lên, đột ngột chém xuống một kẽ hở, nứt ra giữa hai chân Kim Tử Huân. Kim Tử Huân run rẩy ngã xuống đất, Lam Hi Thần mỉm cười bước tới:
"Đệ tự mình vả miệng hay là Hi Thần giúp đỡ?"
Kim Tử Huân không nói nên lời, nhưng Lam Vong Cơ ngăn Lam Hi Thần lại, Lam Hi Thần rất thắc mắc, thấy đệ đệ chỉ chỉ vào con thỏ trong tay mình, à ừm, một tay cầm kiếm, một tay ôm con thỏ, hình như không thể giúp được, nếu không, Lam Hi Thần nhìn Sóc Nguyệt, cân nhắc xem có nên vứt nó hay không. Lam Vong Cơ ra hiệu cho huynh trưởng nhìn mình, Vong Cơ không ôm con thỏ, Tị Trần cũng đã cất lại vào vỏ, rất tốt. Lam Hi Thần dừng lại, lùi ra một bước.
"Vậy Vong Cơ làm đi!"
Về phần vì sao không thu Sóc Nguyệt vào vỏ, đừng hỏi, hỏi ra thì chính là Lam Hi Thần hắn quên mất.
Lam Vong Cơ là người rất ít nói, cũng không hỏi Kim Tử Huân chọn cái gì, trực tiếp phất tay áo một cái, quất cho gã bay lên không trung, sau đó gọn gàng xoay người, vốn định đi tới bên cạnh Ngụy Vô Tiện, nhưng bị Lam Hi Thần ngăn lại, vừa rồi vả miệng người nọ, tay áo dính đầy bụi. Lam Vong Cơ ngoan ngoãn để Lam Hi Thần giúp chỉnh đốn lại. Lúc này im lặng là vàng, ai cũng không dám nhúc nhích, à, về phần Kim Tử Huân kia hồi nãy bị quất đập vào gốc cây, đã sớm ngất đi rồi.
- -------------------------------------------
Trang http://nmkl.site đã đăng đến chương 16
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...