“Chiêu Văn Vương có ở đây không?” Ta đứng đối diện hai tên thị vệ gác cửa ”mở lời ” hỏi.
“Ngươi là người nào? Sao có thể vô lễ như thế hả?” Trong đó có một người bất mãn trước thái độ của ta nên quát tháo rầm rĩ hết cả lên.
“Ta? Nguyên Diệp.” Ta không thèm chớp mắt nhìn lại hắn.
“—A ! Là Nguyên tam công tử, Chiêu Văn Vương chờ người đã lâu. Thỉnh người tiến vào.” Đột nhiên một vị quản gia từ đâu bước tới, đem ta đón vào.
Phủ Chiêu Văn Vương quả nhiên không thể đồng nhất với các phủ đệ khác, kết cấu bố cục hoàn mỹ, văn điêu tinh tế, tráng lệ; Đình đài lầu các, cầu nhỏ nước chảy, núi giả kỳ hoa, cái gì cần có đều có.
“Nguyên công tử, thỉnh đi bên này.”
Trong không trung tràn ngập hương khí, muôn vàn đóa hoa được những cơn gió vờn quanh lướt nhẹ, đình viện vô cùng xa hoa chẳng khác gì chốn bồng lai tiên cảnh, đặc biệt lại có vị đệ nhất tuấn mỹ đẹp đẽ, quý giá đang đơn độc ngồi trước bàn đá nâng chén tiêu sầu. Có thể nói khung cảnh này, con người này giống như là bước ra từ trong tranh vậy. Đẹp đến diễm lệ.
“Ngồi đi‘’ Y ngẩng đầu cười nhẹ, “Muốn uống một chén không?”
Ta không khách khí cầm lấy bầu rượu trên bàn, tự châm một chén, ngẩng đầu uống cạn. Hảo tửu!
Y nhìn ta, lại đảo mắt đến ly rượu trên tay ta, lắc đầu nói: “Rượu cũng là một vưu vật*, rượu khiến con người ta thêm vui vẻ, có thể giải sầu, nhưng say rượu thì hại thân, hao tổn tinh thần, hỏng việc. Đối với việc uống rượu, uống phải có chừng có mực vừa đúng, mới có thể chân chính xưng là chước (thưởng thức). Đáng tiếc có người lại hú rượu, chính là mượn rượu để quên, để hủy hoại chính mình….”
* Vưu vật: Chỉ những thứ rất đẹp đẽ, nhưng vưu vật cũng hay mang lại những điều không may.
“Ngươi là muốn nói, ta uống rượu là vì hú, mà ngươi là vì chước, đúng không?”
“Trẻ nhỏ thật là dễ dạy.”Y cười gật gật đầu.
Không một tiếng động nào nữa, chúng ta cứ thế đối ẩm mấy chén, lại mấy chén, ta đem tầm mắt ngưng đọng ở trên bầu rượu, khẳng định: “Những lời kia là ngươi dạy đại tẩu nói, đúng không?”
“Nếu đúng là thế thì sao?” Ngữ điệu của y vẫn nhu hòa như trước, không hề đổi thay.
“Ngươi đã nhìn ra điều đó từ rất sớm ư?” Ta quyết liệt hỏi.
—–
“Không sai.”
“Ngươi vì sao không nói sớm với ta?!” Ta nắm chặt tay thành quyền, giận dữ giương mắt trừng y.
Y cũng nhìn lại ta, ánh mắt khẽ lóe lên rồi dần dần trở nên thâm trầm “…… Ta nói rồi bởi vì ta ích kỷ.”
Nghe vậy ta nhịn không được vỗ tay xuống bàn, nhìn thẳng vào mắt y phẫn nộ rống to: “Bởi vì ngươi ích kỷ nên Diệu mới xa cách ta! Bởi vì ngươi ích kỷ nên hắn mới chết trận! Tất cả là tại sự ích kỷ của ngươi! Ta và hắn giờ đây mãi mãi âm dương hai nửa phân tán!” Nếu không vì y, Diệu của ta sẽ không phải chết! Vậy mà y vẫn có thể thường xuyên lui tới cùng ta ôm nhau mà triền miên như thế sao…..
“Ngươi đây là đang trách ta ư?” Ánh mắt của y chỉ như đang nhìn đứa nhỏ tình tính hay đùa giỡn, không hề áy náy nói,“Yêu thật ra chính là ích kỷ tàn nhẫn, tuyệt đối không thể cùng người khác sẻ chia.”
“Ta mặc kệ! Tất cả là do ngươi!”
“Nếu có thể khiến ngươi quên đi quá khứ, khiến ngươi có một chút ít về ta trong lòng, vậy cứ tính là ta sai cũng không tệ chút nào.” Y cười đến bất đắc dĩ.
…… Ta suy sụp ngồi xuống…… Ta đang làm cái gì thế này, rõ ràng là chính mình không chịu tỉnh ngộ đối diện với tình yêu, làm sao có thể trách người khác? Nhưng mất đi người ta yêu, ta thật sự rất thống khổ, ta cũng muốn kéo người khác theo cùng giúp ta nếm thử cái loại đau đớn đến tê tâm liệt phế này ……
“Ngươi khóc đi, đừng tiếp tục gây áp lực cho chính bản thân mình, khóc ra được sẽ tốt hơn rất nhiều, ta xin ngươi đấy …khóc đi … đừng tự làm đau chính mình”. Bất tri bất giác ta đã bị y ôm thật chặt vào trong lòng.
Từ khi còn nhỏ ta đã bắt đầu thề sẽ không bao giờ khóc nữa, thế mà nay trước mắt mơ hồ một mảnh. Từng có bao nhiêu khoái hoạt, hiện tại là từng ấy nước mắt được phát tiết. Trong không khí ngập ngụa sự tuyệt vọng, đau lòng, nước mắt từng giọt cứ thế rơi xuống, thấm ướt hết cả y phục của y…..
Bên tai thỉnh thoảng lại truyền đến những lời nói thật nhỏ, như đang an ủi, vỗ về ta vô cùng dịu dàng….. Phật viết: Chết cũng là một dạng tái sinh……
——— ———
“Phụ thân, con muốn rời khỏi kinh thành.” Ta bình tĩnh nhìn phụ thân tóc đã bạc trắng, cũng giống như những người khác, ông đã có tuổi, đã già thật rồi.
‘’—‘’
“…… Được rồi, đi đâu đó giải sầu cũng tốt.” Tuy rằng không đành lòng, nhưng cuối cùng ông vẫn đáp ứng,“Ngươi muốn đi nơi nào?”
“Lập Châu.” Ta muốn đi đến địa phương đã cướp mất mạng sống của hắn, ta cũng không định quay về nơi này nữa, nhưng ta chưa nói ra khỏi miệng điều ấy.
“Lập Châu?” Trên mặt phụ thân xẹt qua một tia đau xót khó nén, mất một lát sau mới gật gật đầu,“Hiện tại ở đó được chỉnh đốn cũng có chút yên bình, ngươi hãy đi thử xem. Nhưng đường xá xa xôi, ngươi phải thật cẩn thận.”
Đêm trước khi đi, Chiêu Văn Vương đã đến như ta dự đoán từ trước.
“Vì sao phải đi?!” Hai tay cầm lấy vai của ta siết thật mạnh, khiến ta có chút sinh đau.
“Không muốn cứ ở mãi một chỗ như thế này, ta nói rồi, ta chán ghét bị trói buộc.” Bình tĩnh nhìn y,“Huống hồ, ngươi là người dưới một người trên vạn người, là Chiêu Văn Vương, ngươi cho là Hoàng Thượng sẽ chấp nhận việc Thập nhất hoàng tử mà ngài sủng ái nhất thích một nam nhân ư? Chơi đùa thì có thể, nhưng chúng ta không có khả năng ở cùng một chỗ.”
Y giật mình buông ta ra, cố chấp nói: “Ta sẽ chờ ngươi, chờ ngươi bình tâm lại. Dù chúng ta đã có những sai lầm, nhưng có cái gì là không thể tha thứ được? Ngươi phải nhớ kỹ, người yêu của ngươi là ta, sẽ không sai.”
————-
Lập Châu, nửa năm sau.
Diệp, Nghe Trần Bá Tông nói, ngươi lại uống rượu. Ngươi phải nhớ kỹ, yêu rượu là thưởng thức rượu, không thể mê muội, say rượu trượt chân rồi khóc lóc ôm lấy cái cổ như trước đâu đấy.
Diệp, hôm qua ta uống xoàng một lần như ngươi, trên áo vẫn còn lưu lại hương rượu đến tận bây giờ, ta lại nhớ ngươi, nhớ đến phát điên. Cứ thế bỏ đi, không thèm hẹn ngày gặp lại, ngươi thật vô tình, thế mà không hiểu sao ta vẫn cứ bị tương tư ăn mòn từng ngày, ta biết chống lại điều đó như thế nào đây? Ngươi hãy chú ý giữ gìn thân thể của mình.
Diệp, có lẽ cái say rượu của ngươi cũng chẳng khiến ngươi nhớ đến hay tương tư ta, mà nỗi tương tư của ta lại bởi vì say rượu mà càng sâu càng nóng cháy, sau say mê là thương tâm cùng bất đắc dĩ, cái tư vị này, duy ta tự biết! Trời lại càng thêm lạnh rồi, ngươi phải mặc ấm vào, thân thể ngươi đã lạnh sẵn rồi ….
Diệp, Hoan túy điềm tình, sầu túy hao tổn tinh thần, tương tư chi túy, chỉ kham tiều tụy? Đừng tìm tiểu hài tử đùa quá trớn, cẩn thận không lại ngã để rồi bị chúng nó cười vào mặt cho đấy.
“A Diệp, lại có thư của ngươi!”
“Vâng!” Ta cười cười tiếp nhận lá thư trong tay của Trần bá.
“Khi nào cùng uống rượu đi, con ta sẽ dẫn cả vợ của nó đến nữa, tửu lượng của bọn nó rất đáng sợ, ngươi chuẩn bị bầu rượu thật lớn chờ sẵn đi. Ha ha.” Trần bá cao hứng, híp mắt cười.
“Tốt, ta sẽ mỏi mắt mong chờ.” Vỗ vỗ lưng Trần bá, ta vui vẻ trở về phòng.
Nơi này người dân thuần phác, ngày qua ngày tiêu diêu tự tại, tuyệt đối bình yên, an ninh hơn cả kinh thành. Trần bá, nguyên danh là Trần Bá Tông, chính là quan chi huyện của Lập Châu. Vừa tới thời điểm nhìn thấy lão nhân thấp bé này, ông luôn có vẻ mặt sợ hãi, nhìn ngó khắp nơi thật cẩn thận, dường như chỉ sợ nếu có tội, ta sẽ chém bay đầu ông đi không bằng ấy. Chắc chắn là do người phía trên nào đó đã hảo hảo căn dặn ông phải khuynh lực chiếu cố ta đi. Mãi về sau, ông mới buông lòng buông dạ ra, đối đãi với ta giống như nhi tử của ông vậy.
Ta lặng lẽ mở lá thư trên tay ra —
Diệp: Biết ngươi mỗi ngày chạng vạng đều cùng Trần Bá Tông uống rượu, đừng uống nhiều quá, ta ở kinh thành thực sự mong cùng ngươi cộng túy, muốn an ủi ngươi, muốn ngươi an ủi ta, thực sự muốn mượn rượu để biểu lộ tình ý của mình.
Ta cười cười lắc đầu, lại đặt lá thư xếp chồng lên trên những lá thư khác y gửi cho ta. Người này thật đúng là không nề này phiền, cứ đều đặn cách mấy ngày sẽ phái người ngàn dặm truyền tin. Bất quá, ta quả thật đã bị y làm cho cảm động.
“A Diệp! Mau mau! Bên này! Đừng để cho nó chạy!”
“Ngươi đừng ầm ĩ ~~~! Ta sẽ bắt được nó cho các ngươi.” Xem chuẩn mục tiêu, căng cả hai mắt ra ngó nghiêng trong hồ tìm tòi.
——-
“Ế! Bắt lên đi kìa, bắt lên đi! Được rồi ~~~ A Diệp tuyệt quá nha!”
“Nha, A Diệp vạn tuế!”
“A Diệp, A Diệp! Công phu bắt cá của ca quả thật không tồi!”
“Ta tbiết ta làm cái gì cũng tài mà.” Đắc ý đem cá ném vào chậu,“Tốt lắm, tốt lắm, đợi đó, sẽ có cá ăn!”
“Nha~~~~~~~~!” Một đám tiểu hài tử đồng thời phát ra tiếng hoan hô.
“A Diệp, bên kia có một người trông phiêu phiêu lắm kìa! ‘’ Một tiểu cô nương lôi kéo góc áo của ta, ánh mắt nhìn chằm chằm về hướng đó.
“Ô, đúng thế thật, A Diệp, người kia phiêu phiêu như ca nha~~~!”
Vài tiểu hài tử xung quanh đều theo hướng tiểu cô nương chỉ mà nhìn lại, phát ra âm thanh tán thưởng.
Ta cũng lia mắt hóng hớt nhìn về phía tập trung tầm mắt của bọn nó. Không nhìn thì thôi, mới liếc mắt đã cảm thấy cả người ngây ngẩn, bên môi bỗng nở nụ cười: “Các ngươi cứ toàn nói cái gì mà phiêu phiêu, nam nhân không thể dùng từ phiêu phiêu để miêu tả được!”
Tiểu cô nương chu miệng lên bất mãn:“Nhưng y thật sự hảo phiêu phiêu đấy thôi!”
Ta buông ống quần vì bắt cá mà xắn lên cao xuống, hướng về phía người ở đằng trước đi đến.
“Sao ngươi lại tới đây?” Khuôn mặt y vẫn tuấn mỹ như trước, cao hoa khí độ, nhưng nhìn kĩ thì có chút tiều tụy.
“Thời cơ thích hợp nên ta tới đây. Sao, không chào đón ta ư?” Vẫn luôn dùng ngữ điệu nhu hòa như thế, ta thực không hiểu với ai y cũng thế, hay là chỉ với mình ta?
“Ngươi là Chiêu Văn Vương đại danh lừng lẫy, hoành tráng như thế, ta có tư cách không chào đón sao?”
“Thật đáng tiếc, ta đã không còn là Chiêu Văn Vương rồi, hiện tại ta chỉ là một tên sư gia nho nhỏ của Lập Châu mà thôi’’. Y ôn hòa nhìn ta sâu lắng.
Ta sửng sốt một hồi lâu, mới phun ra một câu: “Ta không đáng để ngươi làm như vậy.”
Y bất đắc dĩ thở dài: “Đúng là không đáng, ngươi là đồ đào hoa, lười nhác, lại không biết tốt xấu, nhí nha nhí nhố……” Thấy ta trừng y muốn tóe lửa, khóe miệng y bỗng hiện lên một nụ cười vô cùng nghiêm túc,“Bất quá…… Không hiểu tại sao, một người chưa từng dụng tâm như ta vừa gặp đã yêu đồ du đãng nhà ngươi, mà một khi trả giá thì ta vốn không nghĩ tới quay đầu lại.” Trong con ngươi đen tràn đầy thỏa mãn lại vô cùng thâm tình.
Ánh sáng mặt trời chiếu ở trên người y, càng hiện rõ phong thái tuấn tú, mang theo ý cười ấm áp, y mở rộng vòng tay–
Ta thở dài, được rồi. Vuốt vuốt tóc, ở trong tiếng cười hoan hô của bọn nhỏ, ta rốt cục mỉm cười, vùi đầu vào trong lồng ngực ấm áp của y.
Tuy rằng, không biết tương lai có thể sẽ đem lòng yêu ngươi hay không, nhưng ngươi yêu ta chân thành tha thiết như thế, ta quả thật đã bị cảm động, ta sẽ trở thành lý do để ngươi có thể thực hiện được cái gọi là hạnh phúc vậy.
— Toàn văn hoàn —
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...