Bên ngoài Ngự Thiên cung, Thanh Dao bị một thiên binh giữ cửa ngăn lại.
Một người trong đó mặt không thay đổi nói: “Tiên tử, Tướng quân của chúng ta không tiếp khách.”
“Không tiếp khách?” Thanh Dao nghĩ thầm, chẳng lẽ Thải Điệp nói thật, hắn vì ngăn cản người kia đến Tê Phương thánh cảnh nên bị trọng thương?
“Tại sao không tiếp khách, Tướng quân các ngươi bị thương?”
“Nói bậy!” Một thiên binh khác lắp bắp cắt đứt lời nàng, “Thật lớn. . . . . . Lớn mật, Tướng quân của chúng ta, Tướng quân người rất khỏe! Người nào. . . . . . Nói ngài ấy bị thương? Các ngươi những tiểu tiên tử này thật đúng là rảnh rỗi đến mốc meo rồi, mỗi ngày cũng chỉ biết nói bậy. Tướng quân của chúng ta rất tốt, rất tốt!” Sau đó lại bắt đầu nói trôi chảy nhưng vẻ mặt hắn lại làm cho Thanh Dao bật cười.
Thiên binh nói chuyện lúc trước ghé vào bên tai hắn thấp giọng nói: “Tướng quân không bị thương? Ngài ấy rõ ràng. . . . . .”
Thiên binh nói lắp trừng hắn một cái, hắn lập tức ngậm miệng.
Thanh Dao nín cười, nàng cũng không muốn lãng phí thời gian ở chỗ này, vì vậy giơ Trấn Thiên Kiếm lên, hỏi: “Vậy bây giờ thì sao, hiện tại Tướng quân các ngươi còn muốn gặp khách không?”
“Trấn Thiên Kiếm!” Thiên binh nói lắp lập tức không lắp bắp nữa rồi, nhìn chằm chằm Thanh Dao, chợt vỗ đầu, “Gặp, dĩ nhiên gặp. Tiên tử mời, ngài mời, ngài mau . . . . . .”
Thanh Dao không khách khí chút nào đi vào đại môn Ngự Thiên cung.
Sau lưng truyền đến lời nói của thiên binh.
“Làm sao ngươi để nàng tiến vào? Tướng quân đã nói, cho dù Thiên đế tới cũng không gặp a.”
“Thiên đế? Thiên đế là cái gì, ngươi biết nàng là người nào không?”
“Chẳng lẽ là Thiên hậu?”
“Hậu cái đầu ngươi! Ngươi không nhìn thấy nàng cầm Trấn Thiên Kiếm của Tướng quân ta ư, Trấn Thiên Kiếm kia há là người bình thường có thể cầm được. Nàng là Tướng quân . . . . . . Hắc hắc.”
“A —— thì ra là lời đồn đại gần đây đều là thật a, nàng chính là. . . . . .”
Trong Ngự Thiên cung lớn như thế không có một bóng người, hoàn toàn yên tĩnh. Thanh Dao đi lòng vòng chung quanh, nhưng ngay cả bóng dáng Minh Thiệu cũng không thấy. Mặc dù nàng thích thanh tĩnh, nhưng Tê Phương thánh cảnh cũng là nơi tiên tử tinh linh tụ tập, không giống Ngự Thiên cung này.
Không thấy được Minh Thiệu, Thanh Dao lớn tiếng nói câu: “Ta biết ngài ở đây, nếu không ra ta đi.”
Quả nhiên, trong một gian phòng đối diện truyền đến thanh âm lười biếng của Minh Thiệu: “Vào đi.”
Thanh Dao đẩy cửa đi vào, Minh Thiệu đang nửa nằm trên giường, khóe môi nhếch lên nụ cười như có như không. Hắn liếc Thanh Dao một cái, “Thì ra là Thanh nhi nha.”
“Giả bộ cái gì, thật ra thì ngài đã sớm đoán được ta sẽ tới.”
“Đúng vậy, chỉ là ta không nghĩ đến nàng tới nhanh như vậy.” Minh Thiệu đứng lên, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu lên nửa gương mặt của hắn, anh tuấn tuấn lãng.
Nửa gương mặt không khỏi có cảm giác quen thuộc, khi nàng còn là Vị Hi vẫn thường nhìn thấy, khi đó hắn thường che nửa bên mặt.
Thấy hắn đi về phía mình, nàng lui về phía sau một bước, nghi ngờ hỏi: “Ngài không bị thương?”
“Ai nói ta bị thương?” Minh Thiệu lại đi về phía trước một bước, “Sao vậy, nàng lo lắng cho ta?”
Thanh Dao lui về phía sau một bước, quay mặt qua chỗ khác, mang theo một vẻ bối rối: “Bậy bạ, ta không có.”
Câu “Bậy bạ” này đem Minh Thiệu trấn trụ, hắn cười ha ha: “Thanh nhi nha Thanh nhi, điểm này không giống nàng? Sẽ không phải là nàng bị yêu tinh gì đó nhập vào thân chứ?”
“Ngài mới bị yêu tinh nhập vào thân!” Thanh Dao đáp trả hắn một câu.
Đúng là, kể từ khi nhìn thấy chuyện cũ ở đá Tam Sinh, nàng dường như có thể nhớ tới chút trí nhớ kiếp trước, thậm chí tính tình cũng không trong trẻo lạnh lùng cao ngạo giống như trước đây. Nhưng, những thứ này đều không phải là chuyện nàng có thể khống chế.
Sau khi khôi phục tỉnh táo, Thanh Dao đương nhiên sẽ không quên chuyện Minh Thiệu từng hoài nghi nàng tổn thương Sương Linh ở trên Thiên Ma Uyên, trong lòng nàng từ đầu đến cuối luôn có tầng trở ngại. Minh Thiệu không nói lời nào, nàng cũng không biết mình nên nói cái gì. Bọn họ cứ đứng như vậy, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, nửa ngày không có người nào mở miệng đánh vỡ trầm mặc.
Minh Thiệu khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, thấp giọng hỏi nàng: “Thanh nhi, nàng đến tìm ta là vì chuyện của cha nàng?”
“Ông ta không phải là cha ta!”
“Được rồi. Nàng đến tìm ta là vì chuyện của Dương Tuyền Đế quân?”
Thanh Dao lắc đầu một cái, đem Trấn Thiên Kiếm đưa cho Minh Thiệu: “Ngài biết, hồn phách của ta bị nhốt ở bên trong. Ngài có thể có cách gì?”
Minh Thiệu mỉm cười. Hắn rút kiếm ra, hai bên thân kiếm sáng loáng, chia ra chiếu lên bóng dáng hắn và Thanh Dao. Hắn nhìn kiếm một lát, nhếch mày: “Cách thì có, chỉ là cần chút thời gian. Không bằng nàng lưu lại theo ta mấy ngày được không?”
Thanh Dao nghe vậy sắc mặt tối sầm lại, xoay người rời đi.
“Thanh nhi ——” Minh Thiệu từ phía sau kéo cánh tay phải của nàng, “Đừng đi được không?”
Ngữ khí của hắn lập tức mềm xuống, tâm Thanh Dao cũng lập tức mềm nhũn ra.
Hắn đã không phải là Tuyên Ly, nàng cũng không phải là Vị Hi. Nhưng nàng không muốn lừa gạt mình, nàng vẫn là không nhịn được mà động tâm với hắn.
“Ta thử giúp nàng đem hồn phách từ trong kiếm bức đi ra.”
Dứt lời, lòng bàn tay Minh Thiệu tụ một đạo bạch quang, từ từ rót vào trong Trấn Thiên Kiếm. Có lẽ ban đầu ý nguyện của Vị Hi quá mức cố chấp, cỗ lực lượng kia rất nhanh đã bị đánh trở lại, như nước sông đập vào đê tất cả đều quay trở về trong cơ thể Minh Thiệu. Minh Thiệu không ngờ tới sẽ như vậy, nhất thời phun ra một ngụm máu tươi.
“Minh Thiệu ——” Thanh Dao bị dọa sợ, “Ngài. . . . . . Ngài gạt ta?”
“Xin lỗi, khiến nàng chê cười, ta không thể làm được.”
“Không phải ta nói chuyện này! Vừa rồi ngài còn nói không bị thương, là gạt ta !”
Đường đường là Chiến thần trên Thiên giới, sao có thể đến kiếm của mình cũng không khống chế được. Nếu như không phải là trước đó bị thương, mặc dù không thể bức hồn phách từ trong kiếm ra, cũng tuyệt đối sẽ không bị cắn trả.
Minh Thiệu gượng cười: “Ai nói ta không bị thương?”
Thanh Dao bị hỏi khó. Đúng, Minh Thiệu không thừa nhận hắn bị thương, nhưng phủ nhận vô dụng, là mấy thiên binh giữ cửa luôn miệng nói”Tướng quân của chúng ta rất tốt” . Nàng thấy Minh Thiệu vẫn là bộ mặt không đứng đắn như bình thường khi gặp nàng, cũng tưởng rằng hắn không bị thương.
“Ngài không sao chứ?”
Minh Thiệu nhẹ nhàng đẩy Thanh Dao ra: “Không cần đỡ ta, ta không sao. Nếu như ngay cả bị thương như vậy cũng không chịu nổi, ta cũng không đáng giá để nàng thích.”
“Ai nói ta thích ngài?”
“Ừ. Ai cũng chưa từng nói, nhưng ta biết.” Hắn nắm tay Thanh Dao, ánh mắt vô cùng thâm tình, như ánh sao lấp lánh trong bầu trời đêm, chỉ cần một chút là có thể đem nàng hòa tan, “Thanh nhi nàng thích ta, bất luận kiếp trước hay là kiếp này, ta biết.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...