Say Mộng Giang Sơn

Dương Phàm phá cửa lao ra, bên ngoài là đại sảnh của thanh lâu. Hắn đặt chân ở một đầu hành lang dài, trên đỉnh hành lang treo một đèn lồng màu đỏ thẫm, hai bên hành lang uốn lượn xuống phía dưới chính là đại sảnh lầu một, trên đỉnh sảnh đường có treo các loại đèn bên ngoài được bọc bằng lụa màu đỏ được vẽ đủ loại hoa văn, chiếu toàn bộ đại sảnh sáng rực rỡ.

Hai bên chái nhà của đại sảnh còn một vài bàn lẻ tẻ, nam nhân ngồi ở đó phần lớn là “Khai bàn tử” đấy, tức là không ở lại thanh lâu qua đêm mà cũng không tìm nữ nhân thị tẩm, chỉ là cùng bạn tri giao tới đây uống rượu, tìm một vài cô nương đến để tiếp rượu trò chuyện mà không muốn vào nhã gian giành cho khách.

Võ Ý Tông từ trong nhã gian giống như con chuột nhanh như chớp chạy xuống lầu bỏ chạy. Khi Dương Phàm đánh một quyền nát cửa phòng dĩ nhiên đã kinh động đến khách làng chơi tại sảnh đường, tiếp theo việc hắn phá cửa là một tiếng rống to của hắn lọt vào tai làm cho toàn bộ nam nữ đang ở đại sảnh như bị trúng định thân pháp sững ra ở đó ngạc nhiên nhìn Dương Phàm.

Một tiểu nhị chạy ra sảnh đường, hông đeo tạp dề, khăn vắt trên vai, tay đưa về phía trước, trên tay bưng bê đĩa thức ăn, một chân đang nhấc lên, còn vẫn đang duy trì động tác bước lên bậc thang.

Dưới lầu bên trái một chiếc bàn sau tấm bình phong, một nữ tử kiều mỵ tay bám vào nam nhân bên cạnh, miệng nhỏ nhắn đang chu lên chuẩn bị “môi chạm môi”, lúc này đang kinh ngạc nhìn lên lầu, vẻ mặt như tê liệt, rượu nước từ miệng ồ ạt chảy ra.

Có một vị khách uống rượu, đang đứng ở đó cầm bầu rượu rót cho bạn cùng bạn, lúc này ngước lên nhìn lên trên lầu, rượu nước kia đã rót đầy lâu rồi, tràn cả ra mặt bàn mà gã vẫn còn chưa tỉnh.

Mụ tú bà năm bắt Lan Hoa Chỉ, cầm chiếc khăn nhỏ, đang cùng hai vị khách áo mũ chỉnh tề bước vào đại sảnh, lúc này cũng trợn mắt há hốc mồm đứng lại, nhìn thấy vụn gỗ bay tứ tung, Dương Phàm đang nổi giận điên cuồng như con sư tử lao tới.

Sự an tĩnh trong nháy mắt ngay sau đó là một mảnh hỗn loạn.

Võ Ý Tông hoảng sợ chạy xuống lầu thì đụng vào tiểu nhị đang bước lên lầu, tiểu nhị lăn lông lốc xuống bậc thang, đầu đụng vào dưới váy một cô nương, cô nương kia nhấc váy hét ầm lên, giày đá loạn xạ giẫm lung tung, giống như là có con chuột chui ở dưới váy mình vậy.

Lúc tiểu nhị lăn xuống, chén đĩa trên tay lập tức rơi lăn xuống lầu, vừa lúc đập vào một vị khách làng chơi đang vô cùng mỹ mãn ôm tiểu mỹ nhân từ trong phòng chui ra, vị khách làng chơi hú lên một tiếng quái dị, vội vàng nhảy dựng lên, tay vung lên đụng trúng vào một tiểu nhị khác, trong tay tiểu nhị này cầm siêu nước nóng khẽ nghiêng một cái, nước bỏng liền đổ ra ngoài.

Nước sôi bắn tung tóe lên người tiên sinh tính toán phía sau quầy, lão tiên sinh đau quá rú lên thất thanh, hai tay vẩy cuồng loạn, làm “Hoa bài” treo trên đỉnh đầu cũng rối loạn theo, cô nương thanh lâu người nào cũng có một hoa danh, đều viết trên tấm biển, ai đang có khách, tấm biển sẽ lật qua, cú va chạm này đã làm toàn bộ hỗn loạn rồi.

Toàn bộ đại sảnh đều hỗn loạn thành một mớ.


Dương Phàm vừa thấy Võ Ý Tông trốn xuống lầu, vội vàng thả người nhảy từ trên lầu nhảy xuống, giữa không trung bắt lấy một dây thừng dài xuyên qua chuỗi đèn lồng đỏ, trong tiếng kêu kinh hãi của khách ở sảnh đường bay về phía trước, phi thân dừng ở cửa đại sảnh.

Dây đèn rung động, nến trong đèn lồng nghiêng đi, lập tức đèn lồng bị cháy, cả một chuỗi đèn lồng dài ở trên không đại sảnh đều cháy rừng rực lên.

Mụ tú bà Thượng Thanh đang ngây ra như phỗng tỉnh táo lại, phe phẩy khăn la oai oái kêu cha gọi mẹ:

- Cứu hỏa, cứu hỏa, mau cứu hỏa. Các ngươi mau giết tên nam nhân thối đó mau, ghen tuông tranh giành nữ nhân thì cũng không thể đập phá kinh doanh của ta chứ! Ông trời ơi, có phải ta tạo nghiệt gì không hả trời!

Dương Phàm một bước dài nhảy tới cửa, khó khăn lắm mới vừa vặn chặn được Võ Ý Tông vừa mới trốn đến cửa. Võ Ý Tông quá sợ hãi, rẽ chạy sang một chiếc bàn bên cạnh, chui vào dưới gầm bàn.

Dương Phàm không thể ngờ Võ Ý Tông đường đường là Vương gia mà lại có thể làm như vậy, không khỏi ngẩn ra. Thật ra Võ Ý Tông này ngoại trừ được cô mẫu cho một Vương tước ra, bản thân y tự giác ngộ thân là quý tộc vương hầu, cưỡi heo, trèo cây...chuyện gì y cũng dám làm, còn sợ phải chui dưới gầm bàn sao?

Dương Phàm một bước xẹt tới, bắt lấy một chân của Võ Ý Tông, kéo y từ dưới gầm bàn đi ra. Võ Ý Tông rú lên một tiếng quái dị, bám vào nền đất không chịu chui ra, tay khua khua loạn xạ, gào khóc om sòm củ tỏi:

- Ngươi đừng tới đây! Ngươi đừng tới đây! Ta nhục mạ ngươi vài câu mà ngươi thật muốn giết người sao?

Nếu như bình thường, Võ Ý Tông dù có làm Dương Phàm nổi giận thì y cũng không sợ. Bất kể thế nào, y là Vương gia, Dương Phàm có thể làm gì được y? Thật sự đánh chết y sao? Nhưng mới vừa rồi Dương Phàm giận giữ nhảy lên lầu, lăng không một quyền đánh tới, uy thế lạnh thấu xương, động tác quả quyết dứt khoát, vẻ mặt đằng đằng sát khí...

Võ Ý Tông không biết mình chạm vào vảy ngược gì của Dương Phàm, khiến hắn lại nổi giận như vậy, nhưng Võ Ý Tông tin tưởng phán đoán của mình: Tên điên này thật sự sẽ đánh chết y!

Rơi vào đường sống chết, Võ Ý Tông luôn sợ chết đã bất chấp cái gì mà thể diện Vương gia, Vương gia có là cái đếch gì, người ta coi ngươi là Vương gia, ngươi mới là Vương gia ấy. Nếu không phải cô y là Hoàng đế, y có thể làm Vương gia hay sao? Nhớ ngày đó bị lưu đày ở Lĩnh Nam, vì để lấp đầy cái bụng đói meo mốc, y có chuyện hạ lưu nào mà chưa từng làm chứ?

Dương Phàm thật không nghĩ đến vị Hà Nội Vương này lại co được giãn được như thế, loại hành vi vô lại lưu manh như này mà y có thể sử dụng điêu luyện được. Thật ra, nếu không phải bởi vì Võ Tắc Thiên xưng đế, người Võ gia gà chó lên trời, thì y chẳng phải là kẻ lưu manh vô lại đầu đường xó chợ thôi sao?


Thấy Võ Ý Tông như con rùa nằm chỏng gọng trên mặt đất, chân tay vung loạn xạ không chịu để hắn kéo ra ngoài, thần trí Dương phàm tỉnh táo lại, tuy rằng lửa giận chưa tiêu, nhưng cũng không thể không nghĩ đến hậu quả mà đánh chết y được. Dương Phàm hung hăng đá một cước vào mông Võ Ý Tông, quát lên:

- Cút ra ngoài, còn dám n nói năng lỗ mãng như thế nữa, ta biết ngươi, nhưng quả đấm của ta thì không biết ngươi đâu!

Võ Ý Tông thật sự là bị dọa bể mật, liên tiếp đáp ứng:

- Ta cút! Ta cút! Ta lập tức cút ngay!

Võ Ý Tông vừa mới đứng lên, lại thấy ánh mắt hung ác của Dương Phàm, tức thì lại sợ hãi chân mềm nhũn, sử dụng cả chân tay bò ra đại sảnh, lấy tay áo che mặt thảm hại bỏ đi.

Dương Phàm đứng ở đại sảnh, nhìn bộ dạng thảm hại của Võ Ý Tông, không kìm nổi bật tiếng cười to sảng khoái, nhưng miệng thì cười mà mũi cay cay, nước mắt cứ tuôn xuống.

Từ Khương Sĩ Thuần mà hắn nghe được chuyện về Ninh Kha, trong lòng vẫn nặng trĩu, đợi khi hắn đến chỗ của nàng, tận mắt nhìn thấy mộ phần của nàng, đọc được di thư của nàng, trái tim của hắn gần như bị tình yêu dịu dàng mà kiên cường, sâu đậm mà kiêu ngạo, trong sáng như dòng suối của người con gái kia cắt vỡ nát thành ngàn mảnh.

Áp lực nặng trĩu trong tim làm hắn không thở nổi, nhưng hắn lại không khóc được, cho dù là đứng trước mộ phần của nàng cũng vậy. Lúc này đây, nước mắt lại như thủy triều vỡ đê tuôn ra cuồn cuộn.

Đám khách làng chơi và kỹ nữ trong sảnh đường thấy hắn lúc trước còn uy phong lẫm lẫm, còn như thiên thần hạ phàm đánh đuổi gã nam nhân ăn mặc hoa lệ kia đi như một con thỏ, chỉ chớp mắt đã trở nên như này làm một đám lại trợn mắt há hốc mồm.

Nhìn thấy Dương Phàm khóc vô cùng thương tâm, một nữ tử mềm lòng mắt cũng đỏ lên, không kìm nổi rơi nước mắt, trong lòng lại vô cùng ngưỡng mộ, lại vô cùng chua xót: “Là cô gái nhà ai có phước như thế nhận được tình cảm sâu đậm của hắn? Nếu ta có được một người đàn ông yêu mình như vậy, thì dù có chết vì hắn cũng cam tâm tình nguyện.”

Có khách làng chơi tìm hoa thấy bộ dạng của Dương Phàm như thế, trong lòng không khỏi ưu tư ìu xìu “Ôi, đi đến thanh lâu lại thấy cảnh như này, vị tiểu huynh đệ kia thật đúng là....Ôi!”


Thái Thường Khanh Vương Trình Hạo, Đại Ti Nông Đường Tiêu Hiểu, Hộ Bộ Thị Lang Cừu Linh Chi, Thiên Ngưu Vệ Tướng quân Giang Trì Uyên đứng ở trên lầu thanh lâu, thấy tình cảnh như thế cũng ngơ ngác nhìn nhau:

- Này, con bà nó chứ thế rốt cuộc là ai ức hiếp ai?

*********

Lúc Dương Phàm về đến nhà dĩ nhiên là trăng đã nhô lên cao.

Dọc đường đi không thiếu tuần tra ban đêm tra hỏi, nhưng người của phủ Lạc Dương đã không còn ai dám làm gì hắn nữa. Một nhỏ Kim Ngô Vệ tuần tra cũng không làm gì được vị Trung Võ Tướng quân này, cấm đi lại ban đêm tuy là quốc pháp, đặc quyền lại vĩnh viễn tồn tại ở giai cấp trên đấy, dám cùng hắn tranh luận cũng không có mấy ai.

Khi Dương Phàm về đến nhà, hai đứa bé kia đã không chờ được đi ngủ rồi, nhưng người khác thì không ngủ được. Tiểu Man nhìn bà vú dỗ dành con, mình và A Nô thì trò chuyện ở trong phòng khách, tâm trạng không yên chờ Dương Phàm về. Khi Tam tỷ nhi vui vẻ chạy vào hô:

- A Lang đã về.

Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn người nhà đang cầm đèn chờ hắn về, Dương Phàm áy náy vô cùng. Tiểu Man vui mừng nói với Tam tỷ nhi:

- Mau bảo dưới bếp hâm nóng thức ăn cho a Lang.

Dương Phàm khẽ lắc đầu, nói với Tiểu Man:

- Nương tử không cần thu xếp nữa, ta không đói, bảo mọi người đi nghỉ sớm đi.

Thật ra Dương Phàm vừa đi vào, Tiểu Man đã để ý tới vẻ mặt bi thương của hắn, lại nhìn thấy hắn thần thái mệt mỏi, giọng điệu cũng mệt mỏi, nàng biết điều khẽ gật đầu, không hỏi nhiều. Đợi người nhà giải tán rồi, Tiểu Man mới dịu dàng nói với hắn:


- Lang quân mệt mỏi rồi, sớm đi nghỉ ngơi đi.

Dương Phàm nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, nói:

- Ừ, các nàng đi nghỉ trước đi, ta muốn yên tĩnh một chút.

Tiểu Man gật gật đầu, chuyển ánh mắt lo lắng về phía A Nô, hai người lặng lẽ trở vào trong. Tuy các nàng lo lắng, biết nam nhân của mình có tâm sự, đôi khi đều dằn nó xuống tận đáy lòng không muốn nói cho người khác biết, cũng không muốn nghe người khác nói gì.

Dương Phàm thở dài, thấy lão quản sự còn đứng ở cửa, liền nói:

- Lấy bình rượu trắng mang đến thư phòng.

Lão quản gia cũng nhìn ra tâm trạng a Lang không tốt, cũng không biết khuyên bảo thế nào, nghe vậy khẩn trương đáp ứng, vội vàng đi.

Rượu uống lúc lòng đang đau, rất dễ say. Vốn hắn có tửu lương không tệ, nhưng vừa mới uống mấy chén vào bụng đã thấy hỗn loạn rồi. Gây hỗn loạn trong phường Ôn Nhu một trận, khiến tâm trạng của hắn khá hơn một chút, nhưng về đến nhà, sự yên tĩnh này khiến hắn tâm loạn như ma, nghẹt thở vô cùng.

Dương Phàm cầm bầu rượu lảo đảo đi ra khỏi thư phòng, bồi hồi đi lại trong sân.

Ánh trắng như sương lặng lẽ chiếu xuống sân, đình đài lầu các, hành lang dài giá mây, hòn giả sơn ao hồ...

Trong bóng đêm thỉnh thoảng bóng người chợt lóe lên, không biết từ chỗ nào lại đột ngột đi ra một bóng người, đợi người nọ thấy rõ bóng lẻ loi độc hành kia là Dương Phàm bèn nới lỏng chuôi kiếm, lại lặng lẽ ẩn vào bóng đêm.

Rượu là rượu trắng, được nấu lên, men rượu còn dùng thảo dược, mùi rượu vô cùng cay nồng, bước đi vài bước, hớp một ngụm rượu, rượu vào cổ họng, liền hóa thành luồng lửa nóng, nhưng dù có nóng như lửa cũng không xua tan đi được cảm giác tịch liêu vắng lạnh này.

Dương Phàm bước đi chầm chậm đến đầu cầu, dựa vào lan can, đứng nhìn lên ánh trăng sáng tỏ trên không trung, ngẩn người nhìn rất lâu, ánh mắt từ từ hạ xuống, khi nhìn qua một mái cong góc lầu, thấy mép Để trên lầu kia thì khẽ ngẩn ra.

(Để: Tục gọi các dinh các phủ của các vương hầu là để. )


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui