Say Mộng Giang Sơn

Trong khoảng khắc đó, ở điện đường rộng lớn của Thủ Tàng Thất có vô số cung nữ thái giám tuân mệnh tìm kiếm. Thị nữ thân cận mang đến một chiếc cẩm đôn hình trống cơm có thắt chữ vạn. Uyển Nhi chậm rãi ngồi xuống, lại có một người khác bưng đến một ly mứt hạnh đào, trắng tựa như sữa. Uyển Nhi đón lấy, khẽ thử một chút rồi thưởng thức, nghỉ ngơi.

Thời nhà Đường, bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông đều có những thức uống riêng. Như mùa Xuân có nước Phù Phang, nước hoa Đào; mùa hè có nước Ô mai, nước đường cát; mùa thu có nước Liên phòng, nước Hương mao; mùa đông thì có nước Kỳ tử, nước Nhân sâm v.v… Trong cung đương nhiên càng có nhiều hơn những đồ uống cao cấp, Uyển Nhi chỉ ưa thích mứt Hạnh đào làm từ quả Hạnh đào. Thị nữ thân cận đương nhiên hiểu rõ điều này, dĩ nhiên là luôn sắn sàng hầu hạ.

- Đãi chế, chỗ nô tì đã tìm thấy một bản!

Một cung nữ tìm thấy một bản tấu chương mà Diên Châu Phủ đã từng nộp lên triều đình, ngay lập tức mừng rỡ mang đến chỗ Uyển Nhi.

Uyển Nhi vội nhận lấy, lật ra xem.

Đây là tấu chương Diên Châu Phủ trình lên triều đình năm đầu Chứng Thánh, nhưng khi triều đình nhận được tấu chương thì niên hiệu đã được đổi thành Thiên Sách Vạn Niên. Võ Tắc Thiên ưa thích thay đổi niên hiệu, cùng năm đã thay đổi hai lần niên hiệu. Vì bìa ngoài của bản tấu chương được sửa đổi lại có chút nổi bật nên đã được người cung nữ may mắn đó phát hiện ra.

Đây là năm mà Tiết Hoài Nghĩa thiêu hủy Minh Đường, Thiên Đường, Võ Tắc Thiên lệnh xây dựng lại Minh Đường và đúc luyện Cửu Đỉnh. Diên Châu Phủ nghe thấy thông tin bèn gửi tấu chương về việc tiến đồng, thực chất là để khoe công trạng với Hoành đế. Thượng Quan Uyển Nhi xét thấy chẳng có chút liên quan nào đến thứ mà nàng ta muốn tìm bèn tiện tay đặt qua một bên.


Một lúc sau lại có một tên thái giám tìm thấy tấu chương của Diên Châu Phủ, nhanh chóng vui mừng tựa như dâng vật quý mà dâng lên cho Uyển Nhi. Vừa mở ra xem, Uyển Nhi vui mừng hiện rõ trên khuôn mặt, yêu kiều đứng dậy nói:
- Các ngươi tiếp tục tìm kiếm, những tấu chương của Diên Châu Phủ xếp riêng qua một bên để sẵn cho ta đọc!

Dứt lời, Uyển Nhi cầm trên tay bản tấu chương, chạy như bay về phòng của mình.

Dương Phàm ngồi trên chính thất, suy đi tính lại, trong đầu dần dần hình thành những bước cụ thể để phòng tránh sự phản kích của Ẩn Tông. Lúc này mới giật mình nhận ra Uyển Nhi đi ra ngoài đã lâu mà chưa về.

Dương Phàm nhìn thấy ánh hoàng hôn đã chiếu rọi, chừng muốn rời khỏi đây, lệnh cho Nhâm Uy nhanh chóng truyền tin tức đi, sớm chuẩn bị nhường nào thì sẽ ít phải hứng chịu tổn thất nhường ấy. Hắn vừa đứng dậy thì Uyển Nhi vội vàng bước vào, dáng vẻ tất bật nhưng bờ vai không rung, áo choàng không động, nhẹ nhàng tựa mây trôi nước chảy.

- Nhị lang, người xem cái này đi!

Uyển Nhi cười tươi như hoa chuyển cho Dương Phàm bản tấu chương. Tấu chương đâu có phải ai cũng được xem? Nhưng lúc này chỉ có hai người bọn họ, Dương Phàm cũng chẳng câu nệ gì. Tuy trong lòng cảm thấy băn khoăn kinh ngạc, nhưng hắn cũng chẳng hỏi thêm, ngay lập tức mở tấu chương chăm chú đọc. “ Sớ xin miễn thuế lương thực và cứu tế của Diên Châu Phủ”, vừa đọc nhan đề Dương Phàm bèn lặng người, nhìn tiếp đến ngày tháng cũng chính là hai năm về trước.

Dương Phàm tiếp tục đọc. Đây là tấu chương mà Thứ sử Diên Châu – Tạ Vũ Bân dâng lên triều đình. Nội dung có nói: “Những vùng thuộc Diên Châu và Phụ nội không giống nhau. Chiến trận vùng biên diễn ra liên miên, làm tổn hại đến Diên Châu, lại thêm thiên tai không ngớt, liên tiếp nhiều năm hạn hán khiến cho đời sống nhân dân lầm than cơ cực, phải bán con cái, dân chúng chẳng màng đến sự sinh tồn”.

Trong sớ còn nói: “Thần nhậm chức đã bảy năm, trăm kế điều đình, gia tăng hộ dân, bình ổn đất đai vùng biên cũng không thể cố gắng khiến cho bách tính ấm no hơn được. Quả thực là phụ lòng tín nhiệm của Thiên tử. Năm nay lại gặp hạn hán, nhiều tháng không có mưa, trồng trọt trở ngại, vạn vật chết khô, giao thương gặp khó khăn, chỉ e là lại tái diện cảnh dân chúng cơ cực lầm than”.

Thời nhà Đường, việc điều động Ngự sử không diễn ra thường xuyên, mặt khác việc điều động quan Ngự sử ở gần cùng biên cương lại càng hiếm gặp. Quan Ngự sử nhậm chức tám năm, mười năm là chuyện thường gặp. Nguyên nhân chính là do đời sống nơi đây khó khăn, lại thường gặp phải hoạn nạn. Nếu như thường xuyên thay đổi quan Ngự sử, chưa kịp làm quen với cuộc sống ở đây bèn bị chuyển đi chỗ khác sẽ khó mà có thể thực hiện cai trị. Nên những vị quan Ngự sử nhậm chức nơi này bảy năm chẳng còn là chuyện gì hiếm gặp.

Đọc bản tấu chương này, lời lẽ mạch lạc thống thiết, tất cả đều là những ngôn từ vì dân mà thỉnh cầu. Tạ Ngự sử tận tâm tận lực cầu xin triều đình miễn thuế lương cho Diên Châu, đồng thời cứu tế để an ủi lòng dân. Lại vì bản thân mình cai quản địa phương, vì liên tiếp cầu xin triều đình cứu tế lương thực mà cảm thấy bất an hoảng sợ. Một vị quan hết lòng vì dân hiện lên qua những lời lẽ nhảy múa trên từng trang tấu sớ.

Phía dưới tấu chương còn có lời phê của Thiên tử, Dương Phàm vừa nhìn bút tích là nhận ra đó là do Uyển Nhi thay Thiên tử phê. Dương Phầm vỗ vỗ lên bản tấu chương nói:
- Đây là tấu chương Diên Châu Phủ vì liên tiếp gặp nạn, dân chúng khổ cực lầm than mà cầu xin triều đình miễn thuế lương và cứu tế lương thực. Nàng đưa cho ta xem cái này làm gì…


Dứt lời, Dương Phàm đột nhiên dừng lại ở đó, há hốc miệng cứng lưỡi không nói ra lời. Ngây người một lúc, Dương Phàm vội vàng cúi đầu đọc lại một lần nữa bản tấu chương đó, trợn tròn mắt nhìn một hồi. Không sai, đích thị là tấu chương của Diên Châu Phủ, câu đề tặng và đóng dấu đều là của Diên Châu Phủ.

Dương Phàm bỗng ngẩng đầu nhìn Uyển Nhi, nàng nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Thiếp vốn dĩ còn tưởng là nhớ nhầm, nay đã tìm thấy tấu chương này, quả thật chắc chắn không còn nghi ngờ gì nữa! Phía dưới còn tìm thấy được cả phê chuẩn của Hoàng đế, miễn một năm thuế lương cho Diên Châu, đồng thời cứu tế tám vạn thạch lương thực!

Dương Phàm lẩm nhẩm nói:
- Diên Châu thường xuyên hạn hán mất mùa, bách tính thiếu thốn lương thực, thường xuyên cầu cứu tế của triều đình. Nhưng chớp mắt một cái mà bọn chúng sao có thể thu gom được mười vạn thạch lương thực để bù đắp cho thiếu hụt của Phu Châu?

Ánh mắt của Uyển Nhi sáng lấp lánh:
- Lần này chỉ e lang quân sẽ bắt được một con chuột lớn hơn nhiều con chuột trong kho rồi.

Dương Phàm nói:
- Đâu chỉ có vậy, chỉ e là nếu cứ điều tra tiếp thì toàn bộ quan trường vùng Tây Bắc chắc phải sụp đổ đến nửa bầu trời!

Uyển Nhi mừng rỡ nói:
- Lang quân đi một chuyến Nam Cương đã khiến vô số kẻ phải rơi đầu, hơn một trăm quan sử bị mất chức. Lần này lẽ nào quan lại vùng Tây Bắc lại vì lang quân mà gặp phải hạn lớn rồi sao?

Dương Phàm nói:

- Kỳ thực có một chuyện ta chưa từng nói với nàng.

Uyển Nhi hơi mở to đôi mắt đẹp lung linh, hỏi:
- Chuyện gì vậy?

Dương Phàm nói:
- Thời niên thiếu ta cùng với ân sư xuất hải, đêm đến nhìn bầu trời có một ngôi sao lớn dài chừng hơn hai trượng, tinh trì trường không, là một hiện tượng thiên văn hiếm gặp, gia sư còn vì vậy mà muốn đặt tên cho ta là Tinh Trì.

Uyển Nhi suy nghĩ một hồi, sự việc lạ này nàng cũng biết, Võ Tắc Thiên cũng chính vì việc này mà muốn thay niên hiệu, sao nàng lại không nhớ được cơ chứ. Uyển Nhi đợi một lúc mới nói:
- Chàng nói vậy là sao, lẽ nào chanf là chuyển thế của Sao Chổi?

Dương Phàm nghiêm nghị nói:
- Lúc này nhìn nhận lại, chỉ e là đúng như vậy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui