Nghĩa An quận chúa đuổi đánh chồng trong mưa, cuối cùng trở thành tin tức Thiên Kỵ và Kim Ngô Vệ ác chiến, dân chúng ở Lạc Dương nhiệt tình lan truyền tin tức này, rất nhanh đã nổi tiếng ầm âm, thể diện của Hoàng gia lần này hoàn toàn không còn.
Võ Tắc Thiên và Lư Lăng Vương Lý Hiển cũng bị hành động lỗ mãng của Nghĩa An quận chúa làm hoảng sợ, sau khi kinh ngạc đến ngây người là giận tím mặt, hoàng gia là phải có thể diện, nữ nhân hoàng gia cũng khó gả đi, lần này thanh danh càng xấu, khiến nữ tử hoàng gia sau này gả cho ai đây?
Thế gia đại tộc coi thường nữ tử Hoàng tộc, những sĩ tử có tiền đồ kính trọng nhưng giữ khoảng cách với nữ tử Hoàng tộc, đám ruồi nhặng quái dị vây quanh thế gia thanh quý. Đủ loại như vậy, sớm đã khiến cho Hoàng gia không có sức hấp dẫn rồi, kết quả các công chúa Hoàng gia lại không bớt lo, toàn là đám hành vi không sạch sẽ thì thôi đi, bây giờ lại ngang nhiên đánh chồng, hoàng gia là gương cho cả thiên hạ, đây không phải là thành trò cười cho thiên hạ hay sao?
Võ Tắc Thiên gần như lúc Bùi Tốn nước mắt nước mũi lên án còn chưa xong, đã quyết định xử lí: Nghĩa An quận chúa cách chức làm Nghĩa An huyện chủ, quy chế và nghi thức đều giảm xuống một bậc, vốn dĩ quận chúa ăn bổng lộc nhất phẩm, lần này hạ xuống nhị phẩm.
Võ Tắc Thiên còn chọn ba cung nữ trong cung, một người chuyên về giảng "Nữ giới" của Ban Tiệp Dư, một người chuyên về giảng "nữ tắc" của Trưởng tôn hoàng hậu đại đường, một người chuyên giảng về nội quỹ yếu lược" của Tắc Thiên hoàng đế, thề phải giáo dục ả thành hiền thê lương mẫu, đừng làm mất mặt hoàng gia nữa.
Về phần quận mã Bùi Tốn nuôi người ở phòng ngoài, đây cũng là sai lầm, bởi vậy cũng chịu phạt, bị giáng chức rời khỏi kinh thành, bổ nhiệm làm Thứ sử Phu châu. Thật ra đây cũng là ngầm bồi thường cho y.
Từ sau khi lấy quận chúa, tăng quan từ Ngũ phẩm Tán triều Đại phu không hề có thực quyền, quan chức cũng không cao, lần này làm thứ sử Phu Châu, chính là quan địa phương tứ phẩm. Hơn nữa Phu Châu phong cảnh tươi đẹp, sản vật phì nhiêu, Bùi quận mã lần này đi sớm muộn gì cũng trở lại kinh thành, cho nên là bên ngoài là phạt nhưng thực chất lại là thưởng.
Hôm đó còn có một vị Vi quận mã bị đánh, hơn nữa kết cục còn thảm hơn nhiều so với Bùi quận mã, hai mông đều bị đánh nát, khiêng về nhà, Tân Bình công chúa thấy chồng vừa mới thành thân như vậy, đau lòng nước mắt tuôn trào, không kìm nổi chạy vào cung gặp cha mẹ, hung hăng tố cáo Dương Phàm.
Hôm đó thu hút ánh nhìn nhất là quận chúa đánh chồng. Dương Phàm và Vi Tiệp chưa nói ra thân phận quận mã bị đám dân chúng không thèm để ý đến, dân gian vẫn chưa truyền ra. Hiện giờ để Lý Đán chủ động đến Ngự tiền nói về chuyện này? Tiếng xấu của nhà bọn họ còn chưa đủ sao? Lý Hiển vừa mới bị lão nương mắng cho một trận, không dám đi tìm phiền phức nữa, chỉ đành mắng cho con gái một trận, bảo nàng quản lí chồng mình, đừng có dựa dẫm vào Võ Ý Tông quá, cũng đừng có chọc vào Dương Phàm.
Võ Ý Tông nghe nói Vi Tiệp bị đánh, đến nhà hỏi thăm một phen, Quả Nghị Đô Úy trong đám bộ hạ của mình, quan chức không hề nhỏ, lại có thân phận quận mã. Vi Tiệp thấy Đại tướng quân, lập tức khóc lóc kể một phen, còn thêm mắm thêm muối kể rằng gã có đề cập đến Võ đại tướng quân, nhưng Dương Phàm không nể tình.
Võ Ý Tông cắn chặt răng nghe, chỉ tức giận đến mức hận không thể lập tức đi tìm Dương Phàm trả thù. Nhưng xông vào doanh gần như là làm phản, y không dám. Còn Thiên Kỵ mặc dù là trực trong kinh thành, nằm ngoài phạm vi thế lực của y. Y không dám tiến vào cung đánh nhau, đành phải tạm thời nhẫn nại.
Bùi quận mã nghe nói mình bị họa mà được phúc, không những có thể rời khỏi con hổ cái kia, mà còn có thể làm hoàng đế một phương, không khỏi mừng rỡ, liền lập tức đi tìm Dương Phàm nói lời cảm tạ. Y không quên nếu không có Dương Phàm ra tay giúp đỡ, y còn không nhớ nổi cáo trạng, có nghĩ ra cũng không vào nổi cung, y không phải là khóc đến cạn nước mắt hay sao?
Chuyện thật sự phải làm lớn lên, thể diện của Hoàng gia không còn nữa, Hoàng đế tuy là dạy dỗ Nghĩa An quận chúa, nhưng y cũng không hề nghĩ đến sẽ có kết cục tốt thế này. Bùi quận mã cầm hậu lễ vui mừng đến tìm Dương Phàm. Nghe ngóng, Dương Phàm đã trở về Đại doanh Thiên Kỵ. Bùi quận mã xếp lễ vật xuống, lại đích thân chạy đến Thiên Kỵ Doanh ở Thành bắc, nhất định phải cảm ơn Dương Phàm, có thể gọi là vô cùng thành ý.
Trong Thiên Kỵ đại doanh, các sĩ binh đang tập luyện hàng ngày trên thao trường, hô hò tập hàng ngũ. Dương Phàm chầm chậm men theo đường nhỏ xanh um dưới chân núi, bên cạnh chỉ có một mình Nhâm Uy, đang bẩm báo với hắn cái gì. Dương Phàm hỏi: - Hơn một tháng, còn chưa tìm thấy nhược điểm của bọn chúng?
Nhâm Uy nói: - Không dấu tông chủ, từ khi hai tông Ẩn Hiển trở lên quyết liệt, hai bên đều bắt đầu cất giấu lực lượng. Khương công tử từ Trường An chạy đến Lạc Dương, định lúc này Đông Sơn tái khởi, kết quả lại bởi vì ba người Lão Ni Hà Nội, Thập Phương Đạo Nhân và Hồ Nhân Ma Lặc giả thần giả thánh mà làm cạn kiệt lực lượng của y, hai tông Ẩn - Hiển càng bởi vì điều này mà bị giáo huấn.
Từ đó về sau, những quan viên do hai tông Ẩn - Hiển lần lượt giúp đỡ và thu mua cùng với những quan viên trước giờ chưa bị bại lộ, thân phận chỉ do mấy nhân vật quan trọng trong tông nắm giữ, những người khác không có cơ hội biết đến. Những quan viên trước kia thuộc về đối phương, trong mấy lần đấu tranh đã lần lượt suy sụp, bây giờ còn muốn gây khó dễ đối phương, rất khó xác định ai mới là người của bọn họ.
Nhâm Uy thở dài, nói: - Về phần nhược điểm ở những phương diện khác của Ẩn Tông, Thẩm Mộc trở về đã hơn một năm, chỉ e là đã lấp trống tất cả các lỗ hổng rồi. Cho đến bây giờ, chúng ta vẫn chưa tìm thấy bất cứ chỗ nào có thể tấn công.
Nhâm Uy nói xong sợ Dương Phàm không tin, còn nói: - Việc này liên quan đến địa vị sau này của Hiển Tông ta, tuy rằng trong tông có mấy vị trưởng lão có chút bất mãn với tông chủ chuyên quyền độc đoán, nhưng trong chuyện này bọn họ tuyệt không thể kéo lùi bước chân của tông chủ, bọn họ nói chưa tìm được nhược điểm của đối phương, chắc là sự thực!
Dương Phàm gật gật đầu, chậm rãi dừng bước, lại hỏi: - "Thiên Khu" có ý kiến gì không?
Nhâm Uy nói: - Bọn họ cho rằng, nếu như tung lưới một mẻ, chẳng có mục đích mà điều tra, thu hoạch lại ít, chẳng thà chuyên chú vào một điểm.
- Điểm nào?
- Lương thực!
- Lí do?
- Lương thực là thứ căn bản nhất của triều đình, cũng là thủ đoạn quan trọng mà Kế Tự Đường ta ảnh hưởng đến triều đình. Quy mô một khi lớn, sẽ không dễ dàng đối phó, cho nên bắt tay vào làm từ phương diện này, chắc sẽ có thu hoạch. Ngoài ra, Thẩm Mộc và Khương công tử từng dùng lương thực để phân cao thấp, sau đó y cũng bị sai khiến Tân La
Không đợi y nói xong, Dương Phàm liền cười phá lên. Hắn đã bí mật phái người xuất kinh, mục đích là ở chỗ lương thực. Tuy nhiên lí do đầu tiên mà "Thiên Khu" nghĩ đến thì hắn vẫn chưa nghĩ đến, sở dĩ hắn đặt mục đích vào lương thực, là bởi vì hắn nghĩ tới lí do thứ hai.
Hai năm trước trận chiến ở Trường An, vũ khí mà hai bên dùng chính là lương thực.
Trận ác chiến đó, theo lí mà nói, HIển tông nắm ưu thế, thực lực mạnh hơn nhiều so với Ẩn tông, nhưng vì Khương công tử không tiếp nhận lời lẽ chân thành, bảo thủ. Còn Kế Tự Đường lại là một tay hắn lập nên, sau lưng lại có Lư Thị toàn lực ủng hộ, cho nên không ai làm gì được hắn, đến nỗi trúng kế của Thẩm Mộc, thất bại thảm hại.
Nhưng giết một ngàn người, thì mình bị tổn thất tám trăm. Muốn đánh bại Khương công tử, tổn thất của Thẩm Mộc cũng không nhỏ, sau đó Thẩm Mộc lại bị đày đi Tân La, y không có thời gian bù đặp lại bao nhiêu tổn thất về lương thực trong quá trình diễn ra chiến đấu.
Tuy rằng Thẩm Mộc năm ngoái lặng lẽ quay về Trường An, nhưng khi y trở về Trung Nguyên, vừa hay Khiết Đan làm loạn, Đột Quyết xâm lấn. Mấy vạn đại quân triều đình xuất phát về phương bắc, điều động lương thảo từ các phía, kho lúa Quan Trung là khu điều động chủ yếu.
Chiến sự phương bắc vẫn liên tục đến hết mùa đông năm ngoái. Nói cách khác, trong lúc này, trong hoàn cảnh lớn thế này, Thẩm Mộc không có cách nào để bù đắp vấn đề lương thực. Điều duy nhất mà Thẩm Mộc có thể làm được, chính là đợi thời điểm vụ mùa năm nay.
Còn bây giờ là mùa hạ, vẫn còn cách xa vụ thu hoạch, Thẩm Mộc không có cách nào biến ra một đống lương thực. Cho nên bắt tay từ phương diện này, chắc là phương hướng chính xác nhất. Dương Phàm sở dĩ vui vẻ, là vì từ đề nghị của "Thiên Khu", hắn tin tưởng Thừa Tự Đường bây giờ đồng lòng với mình.
Lúc Hoàng đế mới đăng cơ, binh quyền tán loạn, đế vị không ổn định, cách hay dùng mà cũng là cách hữu hiệu nhất chính là dẫn kẻ gây họa ra ngoài, thông qua chiến trận bên ngoài cùng toàn thể sống chết lợi ích của tập đoàn, để chấn chỉnh nội bộ, thành lập uy vọng, xây dựng quan hệ, nắm giữ quân quyền. Hắn đảm nhận Hiển tông tông chủ, cũng áp dụng cách này.
Chỉ cần bọn họ bị ép đến nguy cơ bên ngoài, sẽ nghe theo điều khiển và sắp xếp của mình, toàn tâm toàn ý nghĩ mưu bày kế cho mình, đợi đến lúc họa bên ngoài được giải quyết, quyền uy trong nội bộ của hắn cũng được gây dựng. Trong lúc này nếu như có ai khiêu khích hắn, hắn cũng có thể lợi dụng đại bộ phận người để ép đại cục phục tùng cơ hội của hắn, dưới áp lực nhỏ nhất, dễ dàng đá văng đối phương ra, thay người trong nhà vào.
- Hay! Đây là ý kiến hay, nên bắt tay từ phương diện này!
Dương Phàm vỗ tay hoan nghênh tán thưởng, hắn đương nhiên chưa nói ra mình đã sớm phái người bắt tay vào tìm tin tức, khiến người của Thừa Tự Đường phát hiện ra mình một thời gian không đủ khiến cho bọn họ tín nhiệm không hề là một cách thông minh.
Nhâm Uy nói: - Nhưng còn có một điều, Hiển Tông chúng ta cũng từng dùng lượng lớn lương thực, nếu như muốn xuất phát từ điểm này, làm thế nào để phòng lửa dẫn đến bản thân chúng ta, đó là một vấn đề.
Dương Phàm nhướn mày, nói: - Lỗ hổng của chúng ta rất nhiều sao?
Nhâm Uy nói:
- Không phải nhiều lắm, dù sao lương thực vẫn do chúng ta nắm giữ, Ẩn Tông tuy rằng sớm đã bắt đầu nhúng tay vào lương thực, nhưng bọn họ phải trốn tránh tai mắt của chúng ta, hành động không dám quá lộ liễu. Lương thực lại đa số cho Ô Chất Lặc nhận giúp đỡ của bọn họ, bởi vì lương thực bọn họ cất vào kho còn nhiều hơn chúng ta rất nhiều. Chỉ là phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, chúng ta đầu tiên cần phải rõ ràng, trước đó không thể phát động tấn công, để tránh bọn họ chó cùng rứt giậu, định cùng sống cùng chết với chúng ta!
Dương Phàm gật gật đầu nói: - Được! Để Thiên Khu sắp xếp một bản kế hoạch tường tận, một mặt vừa bổ sung lỗ hổng cho chúng ta, một mặt tìm lỗ hổng của bọn họ. Ai được thế thượng phòng, người đó có thể xoay chuyển thắng bại của trận chiến này!
- Vâng!
Nhâm Uy nghiêm nghị đồng ý, xoay người bước nhanh rời đi.
Dương Phàm bước đi thong thả đến phía trước sườn núi, ngẩng đầu nhìn sắc trời, sự khoan khái mà cơn mưa lớn hôm qua đem lại, đã bị vầng thái dương nhô cao xua tan, oi bức đã bắt đầu tìm đến. Dương Phàm đang muốn nhân lúc mặt trời còn chưa phát huy hết tác dụng, đi về phía doanh trại, thì một gã tiểu giáo từ xa xa chạy tới, cao giọng bẩm báo: - Trung lang tướng, bên ngoài cửa có một vị Bùi phò mã cầu kiến tướng quân!
Dương Phàm ngẩn ra, ngạc nhiên nói: - Bùi Phò mã! Y tới làm gì?
Gã tiểu giáo nói: - Nghe y nói, là nhờ Tướng quân giúp đỡ, hiện giờ được triều đình cho ra ngoài làm Thứ sử phu châu, nên đặc biệt đến nói lời cảm tạ!
- Phu Châu?
Ánh mắt của Dương Phàm bỗng nhiên rực sáng, Phu Châu là đại châu lương thực trong các châu ở Quan Trung, Cổ cô nương chính là đi nơi đó, nếu Thứ sử ở đó có thể làm lợi cho hắn, đối phó với Ẩn Tông không phải là càng nắm chắc hơn sao?
Ánh mắt của Dương Phàm dần dần phản chiếu ánh mặt trời nồng cháy, mỉm cười nói: - Đến ông trời cũng giúp ta, Thẩm đại ca, ngươi lấy cái gì để đấu với ta đây?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...