Thời này, những người uống trà vẫn còn rất ít, ngoại trừ người Thục ra thì chỉ có các đại đức cao tăng và số rất ít những gia đình nhà cao cửa rộng là có tục uống trà. Trà ở thời này khi đem pha chế phải bỏ thêm các loại gia vị như hành lá, gừng, hồ tiêu, đại táo, bạc hà và đã có trà đạo. Thiên Ái Nô tráng bình, rửa một lượt các dụng cụ pha chế, bỏ trà vào, tráng qua một lần nước sôi rồi bỏ thêm các loại hương liệu kia, động tác của nàng vô cùng tự nhiên, tao nhã, tạo cảm giác đẹp mà thoát tục.
Nàng nhấc bình trà lên rót ra các chén, hai tay nâng một chiếc chén sứ nhỏ, nhẹ nhàng đưa đến trước mặt vị công tử mặc áo bào trắng kia. Nàng thoáng liếc mắt ra ngoài, chợt trông thấy Dương Phàm đang từ hành lang đi tới, bỗng "A!" lên một tiếng, bàn tay khẽ run lên, nước trà trong chén cũng tràn ra khiến cho ngón tay bị bỏng một chút.
- Sao lại bất cẩn như vậy?
Vị văn sĩ áo bào trắng đang thả hồn trong trận mưa thu đầy ý vị này, gã thản nhiên nhìn ngắm mái hiên của lầu đình đang phơi mình trong làn mưa bụi mênh mông, ngón tay đặt trên đàn khẽ giật như muốn tấu lên một khúc nhạc, bỗng nghe thấy Thiên Ái Nô “A” lên một tiếng thì liền thu lại ánh mắt, quay sang nàng, dùng một giọng nói hết sức ân cần để hỏi.
- Là do nô tỳ bất cẩn. Công tử à, vị thiếu niên đang đứng ngoài hành lang kia là ai vậy? Xem cách ăn mặc của hắn thì có vẻ không phải là người của phủ công chúa.
Thiên Ái Nô nhẹ nhàng lên tiếng giải thích, rồi vội vàng chuyển chủ đề. Văn sĩ áo bào trắng liếc qua hành lang một cái, thản nhiên nói:
- Đó là người mà công chúa Thiên Kim đã ngắm tới, xem ra bà ta là muốn hiến trai lơ cho Võ Mị, được hưởng sung sướng rồi.
Khi Công tử áo bào trắng nhắc đến công chúa Thiên Kim thì vẻ mặt rất thản nhiên, khi nhắc tới đương triều Thiên Hậu cũng chẳng chút kiêng dè mà gọi thẳng tên bà ta ra. Trong lời nói của gã có thể nhận ra gã cực kì khinh thường những bọn trai lơ chuyên đi dụ dỗ đàn bà. Dù chỉ là một câu nói rất nhẹ nhàng nhưng ngữ khí và thái độ khinh bỉ đó đều được biểu lộ ra hết, toát ra một vẻ cao ngạo đầy trịch thượng.
Xa xa, một tòa kiến trúc cực kì đồ sộ đang đứng sừng sững giữa bầu trời đêm mênh mông thăm thẳm, đó chính là "Thiên đường". Trong “Thiên đường” có một bức tượng Phật khổng lồ đang lặng lẽ quan sát mọi động tĩnh của thành Lạc Dương, ánh mắt hiền lành, vẻ mặt hết sức điềm tĩnh như không màng chút sự đời. Đó là bởi trong đôi mắt ấy, vạn vật đều bình đẳng hay là bởi đối với bức tượng thì mọi vật đều quá đỗi nhỏ bé, căn bản không đáng để nó phải biến đổi sắc mặt?
Công tử áo bào trắng khi nhìn ngoài cửa sổ bất kể là nhắc tới công chúa Thiên Kim hay Võ Tắc Thiên tới thì mặt gã vẫn không biến sắc, vẫn tỏ thái độ tự nhiên, bình thản như bức tượng Phật lớn trong Thiên Đường kia. Thần thái của gã cứ bình thản như thế, không kính ngưỡng cũng chẳng chán ghét, dường như trên đời này căn bản chẳng có gì đáng để khiến cho gã phải biến đổi sắc mặt cả.
Kỳ thật vị công tử áo bào trắng này dung mạo thường thường không có gì đặc biệt, lông mày bình thường, mắt bình thường, ngũ quan bình thường, nhưng bất luận là đầu tóc, lông mày của gã, hay chòm râu dưới hàm kia đều khiến cho người ta có cảm giác đứng đắn chỉnh tề không dính chút bụi trần, thậm chí một chi tiết rất nhỏ như cái cổ áo cũng được gã chăm chút vô cùng tỉ mỉ.
Vì thế, tướng mạo thường thường không có gì đặc biệt này lại toát ra một khí chất dễ gần, ôn nhu mà thanh cao như ngọc.
- Trai lơ? Của Công chúa Thiên Kim ư?
Thiên Ái Nô cảm thấy có chút khó tin, trên mặt hơi lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Công tử cười áo trắng nhạt một tiếng, nói:
- Đó chỉ là mưu tính của công chúa Thiên Kim mà thôi, bà ta muốn đem vị thiếu niên này hiến cho Thái Bình công chúa. Kỳ lạ thật, gã thiếu niên này có điểm gì đặc biệt mà bà ta lại có thể chắc chắn sẽ nhận được sự ưu ái của Thái Bình công chúa như vậy?
Dương Phàm đang đi trong dãy hành lang mà hai bên đang rì rào tiếng mưa. Tuổi hắn vẫn chưa tới nhược quán (cách gọi thanh niên khoảng 20 tuổi), vóc người cao to, khuôn mặt tuấn tú, nét mặt hiện lên vẻ gì đó như của một nữ nhân phong tình lắng đọng lại theo năm tháng, rất dễ rung động lòng người. Khí chất nam nhi, cũng cần phải có thời gian và sự tôi luyện trong chính bản thân mới có thể thể hiện ra ngoài được.
Dương Phàm tuổi trẻ tựa như một cành trúc mọc trong mưa, một cây tùng nhỏ sống trên vách đá. Đối với một người đã nhìn thấu mọi nhân tình thế thái trên đời, lại luôn đặt tầm mắt cao quá đỉnh đầu như gã thì hắn lại càng tỏ ra non nớt và chẳng có gì đặc biệt đáng để chú ý cả.
Vị công tử áo trắng khẽ lầm bầm một câu, lại bình thản cười nói:
- Nhưng xem ra vị thiếu niên này đã cự tuyệt lời đề nghị của bà ta rồi, nếu không giờ này hắn đang phải ra sức “học hỏi” trên giường của bà ta kia...
Vị công tử áo trắng nói tới đây thì bỗng dừng lại, như thể gã sợ rằng nếu còn tiếp tục nói thì sẽ làm ô uế bản thân.
Thiên Ái Nô nghe đến đó, hai hàng lông mày đột nhiên nhíu lại, bất giác cảm thấy vui mừng. Đôi mắt sáng trong của nàng vừa liếc qua chợt trông thấy một một cảnh tượng rất kỳ lạ.
Căn tiểu lâu ba tầng này là tòa kiến trúc cao nhất trong phủ công chúa, đứng từ trên cao nhìn xuống, có thể nhìn được rõ ràng hết thảy mọi việc đang diễn ra trong đình viện. Lúc này nàng trông thấy đám thị vệ phủ công chúa đang vội vã bước nhanh tới, rồi dừng lại đằng sau hòn giả sơn, trong tay kẻ nào kẻ nấy đều đang cầm một lưỡi dao sắc bén. Một tỳ nữ áo xanh hình như đang dặn dò gì đó với bọn họ, sau đó bọn họ liền chạy tới chỗ hành lang, tiếp tục nghe ngóng động tĩnh...
Khuôn mặt xinh đẹp của Thiên Ái Nô thoáng chút căng thẳng, thất thanh nói:
- Bọn họ muốn giết người sao?
Công tử áo trắng hướng tầm mắt ra phía ngoài, thản nhiên nói:
- Thẹn quá hóa giận, lại lo người ta sẽ tiết lộ chuyện này ra ngoài, giết người bịt miệng có gì kì lạ đâu?
Thiên Ái Nô đang ngồi quỳ bỗng đứng phắt dậy, lại nhìn vị công tử vẫn đang ngồi rất bình thản trước mặt thì đôi chân nàng dường như lại bị một hòn núi lớn đè xuống, không cách nào nhấc lên được, đành bất đắc dĩ ngồi thụp xuống. Nàng vô cùng lo lắng trông về phía cửa sổ, đám thị vệ cầm đao này đã tới cuối hành lang, đang tăng tốc truy đuổi.
Thiên Ái Nô càng thêm hoảng loạn, tiểu tử Dương Phàm kia chỉ là một phường đinh, nếu chỉ là ẩu đả trên phố thì còn có thể nhờ vào thân thủ linh hoạt mà chống đỡ một lúc, chứ làm sao có thể đối chọi lại được với võ sĩ của phủ công chúa? Thiên Ái Nô nhìn sang vị công tử áo trắng, lấy hết dũng khí nói:
- Công tử, xin hãy cứu hắn một mạng!
Công tử áo trắng ngồi rất ngay ngắn, cốt cách tựa như một vị thần tiên vô ưu vô lo, thản nhiên nói:
- sSinh linh thế gian, có sinh có tử, ngươi cứu được tất cả sao?
Thiên Ái Nô cắn chặt răng, đáp:
- Nhưng...nhưng hắn thì khác!
Đỉnh lông mày của vị công tử áo trắng khẽ nhướng lên, hỏi:
- Hắn ta có gì khác?
Thiên Ái Nô đáp:
- Hắn... đã cứu tính mạng của a Nô!
Vị công tử thoáng lộ ra thần sắc kinh ngạc, lên tiếng:
- Ồ! Vị thiếu niên này... chính là người đã cứu ngươi một mạng ư?
Thiên Ái Nô cúi đầu đáp:
- Vâng!
Công tử áo trắng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nâng chén trà lên.
Thiên Ái Nô cắn chặt răng, nói:
- Công tử đã từng nói, có ân thì phải báo!
Chén trà sứ trắng trong tay công tử áo trắng vừa mới chạm môi, liền ngừng lại trong không trung, lúc sau, gã mới lên tiếng:
- Đi đi.
Thiên Ái Nô mừng rỡ, khấu đầu nói:
- Vâng!
Lúc này đám thị vệ đã đuổi càng lúc càng gần, Thiên Ái Nô thấy tình hình cấp bách như vậy thì không dám thong dong xuống lầu mà nhảy ngay xuống theo lối cửa sổ, lúc nhảy xuống tay nàng dường như đã nắm được vật gì, thân thủ mau lẹ như một con chim yến, thoắt cái đã đứng trên cây cầu chín nhịp trên hồ, đặt chân trên thành cầu rồi bước đi như bay về phía trước đuổi theo đám thị vệ kia.
- Đứng lại, kẻ trộm to gan, dám lẻn vào phủ công chúa trộm đồ!
Truy binh còn chưa đuổi tới Dương Phàm đã nghe được tiếng bước chân, vừa quay đầu lại liền trông thấy mười mấy võ sĩ tay xách đao đuổi tới, chưa kịp lên tiếng đã nghe bọn chúng hét lớn, hắn biết ngay đây là mưu kế của công chúa Thiên Kim, bà ta thẹn quá thành giận muốn giết người diệt khẩu đây mà.
“Làm sao bây giờ? Không đánh trả thì sẽ bỏ mạng, còn nếu ra tay thì việc ta biết võ công sẽ bị bại lộ. Nếu như là lúc bình thường, để bại lộ có võ công cao cường cũng chẳng có vấn đề gì, thế nhưng còn có nhiều nhân vật thân thủ bất phàm vẫn còn chưa lộ diện. Lúc đó khi ở phủ Dương lang trung ta đã từng trúng một nhát kiếm, nếu để lộ ra là biết võ công thì thân phận cũng sẽ bị bại lộ, muốn ở lại ở kinh thành tiếp tục điều tra hung thủ, e là sẽ muôn trùng khó khăn.”
Những ý nghĩ này Dương Phàm vội vàng cất nhắc trong đầu, chẳng cần suy nghĩ nhiều hắn cũng biết bất luận như thế nào nhất định cũng phải trả đòn rồi. Dương Phàm dưới chân khẽ dùng sức, còn chưa kịp xuất chiêu thì một bóng người màu xanh nhạt bất ngờ xuất hiện, cùng với đó là giọng nữ một trầm thấp uy nghiêm:
- Dừng tay! Tất cả lui ra!
Dương Phàm bỗng ngẩng đầu, chỉ thấy một cô gái mặc áo xanh đang đứng trên một hòn giả sơn, mình vận một bộ y phục với ống tay áo ngắn, cánh tay có thêu hình một cành mai nhỏ, chiếc eo nhỏ nhắn duyên dáng, có lẽ nàng vẫn còn rất trẻ. Nàng đội một chiếc mũ“Thiển lộ”, tấm màn phía trước buông xuống chỉ chỉ để lộ ra chiếc cằm kiên nghị, vì cách ăn mặc như vậy nên khó có thể đoán ra tuổi thực của nàng.
Đám thị vệ phủ công chúa nhận ra cô nương này nên vừa trông thấy nàng xuất hiện liền kinh ngạc dừng bước, một kẻ có vẻ là thủ lĩnh trong số đó, cung kính nói:
- Cô nương, chúng ta phụng...
Thiên Ái Nô ngắt lời:
- Ta biết rồi! Các ngươi lui hết đi! Chỗ công chúa đã có công tử nhà chúng ta lo liệu rồi!
Vị công tử mà nàng nói tới hẳn là người rất có vai vế trong phủ công chúa Thiên Kim. Bọn thị vệ đưa mắt nhìn nhau, thoáng chút do dự rồi tự khắc thu binh khí, nhất loạt lui về.
Thiên Ái Nô rất giỏi giả giọng, lúc này nàng đã đổi giọng nói nên Dương Phàm không nhận ra nàng là ai. Thiên Ái Nô thấy hắn đang kinh ngạc tò mò nhìn đánh giá mình, sợ bị bại lộ thân phận nên vừa thấy bọn thị vệ đã lui hết thì nàng cũng lập tức bay người nhảy lên. Loáng một cái, bóng áo xanh của nàng đã mất hút trong bụi hoa.
Dương Phàm vẫn đứng ở nguyên tại chỗ, chỉ thấy bóng áo xanh đó cứ thoắt ẩn thoắt hiện như thủy triều, còn hắn thì đã bị bỏ lại một bên, dường như việc sống chết của hắn hoàn toàn không phải do hắn làm chủ vậy.
“Vị cô nương đầu đội “thiển lộ” kia là ai?”
Dương Phàm cẩn thận ngẫm nghĩ một lát về giọng nói của cô nương kia, thanh âm trầm thấp cương nghị đó, hắn chưa bao giờ nghe thấy. Trong lòng Dương Phàm cảm thấy có gì đó rất khả nghi, nhưng nơi này không thể ở lại lâu nên hắn cũng chẳng suy nghĩ nhiều nữa mà lập tức lui bước chạy ra ngoài.
Thiên Ái Nô trở lại tiểu lâu, tháo chiếc mũ “Thiển lộ” xuống treo lên tường, quỳ xuống khấu đầu với vị công tử áo trắng, nói:
- Đa tạ công tử chấp thuận!
Công tử áo trắng tay đang nâng tách trà, nghe nói vậy thì cũng không quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói:
- Chỉ duy nhất lần này thôi đó, không có lần sau đâu!
Thiên Ái Nô đáp:
- Vâng!
Công tử áo trắng đặt chén trà xuống, nhìn làn mưa bụi mờ mịt bên ngoài, tự nói một mình:
- Vào thu rồi, Thẩm Mộc cũng sắp tới Lạc Dương kinh thành rồi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...