Dương Phàm chỉ biết Cổ Trúc Đình rơi lệ là vì vui mừng quá mức, lại nói trấn an nàng một phen, lúc này mới đi xuyên qua nhà chính, hướng hậu viện đi tìm a Nô. Ai ngờ hắn càng khuyên giải an ủi, càng dịu dàng săn sóc, lòng Cổ cô nương càng chua xót khổ sở.
Nếu hắn đối với Cổ Trúc Đình thủy chung một bộ dáng "Lang tâm như sắt" , người ta cũng không sẽ xảy ra nảy sinh rất nhiều mơ mộng, hắn có thể giống "Khương công tử" làm một khổng tước nam kiêu ngạo, Cổ cô nương sao có thể sẽ động tâm với hắn?
Tòa nhà A Nô ở có tiền viện hậu viện, hậu viện so với tiền viện rộng hơn rất nhiều, Tu Trúc rậm rạp, hoa nở khắp nơi, được tu sửa rất là lịch sự tao nhã. Lúc này đang là cuối mùa xuân đầu mùa hè, sắp tới hoàng hôn, tà dương từ khe hở của cành lá khe hở ấm áp rơi xuống, dưới tàng cây bày một chiếc giường êm, bên cạnh có một cái bàn trà, bên trên bày biện vài loại hoa quả tươi theo mùa, một chiếc lò nhỏ đỏ rực, trên lò hâm canh gà, hương thơm bay bốn phía, dưới lò tàn lửa chưa tắt.
A Nô nằm dựa ở trên giường êm, một tay chống cằm, si ngốc nhìn những con ong mật siêng năng khó nhọc ở mấy bụi hoa phía trước, một bộ dạng như có điều suy nghĩ. Tay áo màu xanh phỉ thúy chảy xuống, khuỷu tay trong tay áo, lộ ra một cổ tay trắng nõn, trên cổ tay một chiếc vòng xanh biếc, càng ánh lên làn da mềm mại.
Một bức tranh cô gái đầy sức sống đang suy tư tuyệt đẹp.
- Ách... Là đang suy nghĩ gì? Hay là nghĩ tới ta? Mấy ngày này quá bận rộn, thật là chưa cùng a Nô thân thiết.
Dương Phàm rất tự kỷ mà nghĩ, thả nhẹ bước chân đi qua, bỗng nhiên liền hướng chuyển đến trước người a Nô, liền thấy đuôi khóe mắt a Nô lộ nụ cười ôn nhu, dường như có một bí mật cực kỳ vui mừng không dễ nói cho người khác biết, nhưng niềm vui kia lại đè nén không được mà từ khóe mắt toát ra đến đuôi lông mày.
Thấy Dương Phàm, a Nô "YAA.A.A.." một tiếng thở nhẹ, ngồi thẳng người, vui mừng kêu:
- Lang quân!
Dương Phàm thấy bên cạnh có một chiếc ghế, đại khái là Cổ cô nương đã ngồi qua, liền kéo qua bên cạnh a Nô ngồi xuống. Cầm tay nàng cười nói:
- Coi bộ dáng nàng như này, chuyện gì vui vẻ như vậy?
Khóe môi A Nô đã giống như nụ hoa mới bắt đầu nở ra, nghe những lời này của Dương Phàm lại sửng sốt, thất thanh nói:
- Chàng không biết sao?
Dương Phàm cũng theo đó ngạc nhiên, con mắt đảo lòng vòng, mới cười nói:
- Nói như vậy quả thực có hỷ sự rồi hả? Mau nói cho ta nghe một chút!
A Nô nghĩ sẽ hiểu ngay, Dương Phàm khi trở về ngay cả Tiểu Man cũng không gặp, nếu đến nơi đây, cũng phải gặp Cổ sư. Dương Phàm đến bây giờ còn không biết, đích thị là các nàng ấy cố ý không nói, muốn để tin vui này sẽ do chính miệng mình nói cho hắn biết. A Nô liền đem cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, giả vờ giận lại khó nén vui mừng mà nói:
- Chàng không biết coi như xong, không nói cho chàng!
Dương Phàm nghiêm túc ngẫm nghĩ một chút. Trầm ngâm nói:
- A, nàng hôm nay vốn là đi gặp thái y đấy... Nhưng có việc gì vui đáng nói? A!
Thân thể Dương Phàm chấn động, vừa mừng vừa sợ mà nói:
- A Nô, nàng có phải hay không đã có?
A Nô thất vọng, nói:
- Không thú vị, làm sao lại khiến chàng đoán ra rồi.
Dương Phàm cười ha ha, bị kích động mà nói:
- Đến đây. Mau để cho ta sờ sờ Tiểu Bảo Bảo của chúng ta.
- Tránh qua một bên
A Nô đẩy ra tay của hắn, khẩn trương nói:
- Đừng chân tay lóng ngóng đấy, làm con sợ.
Dương Phàm nhìn vòng eo mảnh khảnh của nàng vẫn như cũ, cười khổ nói:
- Nàng cũng quá cẩn thận rồi ? Vừa mới có đứa nhỏ, sờ một cái có gì quan trọng.
- Không được!
A Nô nói xong, chính mình lại không kìm lòng nổi mà vuốt ve bụng, trên mặt đầy vẻ dịu dàng hạnh phúc:
- Lang quân nha, người ta mới vừa rồi còn đang suy nghĩ. Đợi đứa nhỏ sinh ra, là sẽ giống chàng nhiều hơn. Hay là giống thiếp nhiều hơn.
Dương Phàm không biết nên khóc hay cười mà nói:
- Lúc này vừa mới có thai, nàng nghĩ thật xa. Theo ta thấy, nếu là con trai, đương nhiên vẫn là giống ta nhiều sẽ tốt hơn, nếu là con gái, phải giống nàng mới đẹp!
A Nô lo lắng nói:
- Nhưng mọi người đều nói, con gái phần lớn lớn lên giống phụ thân, bé trai phần lớn giống mẫu thân. Chàng xem Niệm Tổ và Tư Dung đi, Tư Dung giống chàng thật nhiều, Niệm Tổ càng giống hệt mẹ nó.
Dương Phàm ưỡn ngực nói:
- Giống ta thì giống ta, ta lại không xấu xí, có cái gì phải lo lắng? Nàng thấy Tư Dung bộ dạng khó coi sao? Tiểu nha đầu trắng trẻo mập mạp, rất xinh đẹp đấy, rõ ràng là một mỹ nhân, trưởng thành còn thế nào nữa chứ?
A Nô vui vẻ gật đầu nói:
- Nói cũng phải! Niệm Tổ giống hệt mẹ nó nhiều hơn, thế nhưng mặt mày đều xinh đẹp vô cùng, mà người ta cũng không thể kém Tiểu Man, nếu sinh con ra dù có giống thiếp nhiều hơn, cũng nhất định là cực kỳ tuấn tú xinh đẹp đấy.
Dương Phàm nói:
- Nàng vừa mới còn đang suy nghĩ vấn đề sinh nam hay sinh nữ, thế nào lúc này đã kết luận nhất định là con trai rồi hả?
A Nô vô cùng tin tưởng mà nói:
- Đương nhiên là sinh con trai rồi, Tiểu Man có thể sinh con trai, người ta không thể sinh sao?
Dương Phàm nắm vai của nàng, tay thuận thế liền âu yếm vuốt vẻ cái bụng bằng phẳng mềm mại nàng :
- Tốt tốt tốt, theo nàng theo nàng, con đầu nàng sinh con trai, con hai của chúng ta lại sinh con gái.
- Dựa vào cái gì mà chàng bảo thế, con thứ hai của chúng ta cũng phải sinh con trai!
- Con trai rất phiền đấy, nàng xem Niệm Tổ tinh nghịch đấy...
- Con trai bướng bỉnh chút lớn lên mới có tiền đồ.
Một bóng người đứng lặng yên ở cánh cửa bên cạnh, nhìn dưới tàng cây hai người dịu dàng ôm nhau, hứng thú thảo luận về việc sinh con của cặp vợ chồng, ánh mắt sâu kín, vẻ mặt ảm đạm.
********
Tả Hữu Lĩnh quân vệ cũng là một nhánh trong mười hai vệ binh mã thân quân Hoàng đế, chỉ có điều bình thường là chuẩn bị quân dụng, căn bản không có cơ hội biểu hiện. Nhánh quân đội này vẫn trú đóng ở tây thành trong quân doanh, chỉ có khi nào trong kinh sư xuất hiện việc trọng đại rung chuyển mới có thể phụng chỉ trợ giúp giữ các cửa Hoàng thành Tây Môn cùng kinh thành, Uyển Thành, đó mới thực sự chính là nuôi binh ngàn ngày.
Lục Mao Phong Lục Lang Tướng có thể từ Lĩnh quân vệ điều nhập Thiên tướng, quan dù chưa thăng lên, binh để quản còn thiếu, nhưng chức quyền lại lớn hơn rất nhiều, nhất là thường đến nội cung làm nhiệm vụ, tương lai không gian thăng chức rất lớn, điều này cũng chẳng khác gì là trên thực tế lên chức rồi, bởi vậy các đồng đội đều chúc mừng.
Lục Mao Phong mặc dù nóng lòng đến Thiên Kỵ báo danh cũng không khỏi không xã giao hai ngày, lúc này mới nhận được phê văn chạy đến Thiên Kỵ báo danh. Cũng may Bắc nha chư vệ mặc dù là do triều đình nuôi, nhưng Bắc nha cấm quân lệ thuộc trực tiếp Hoàng đế, Binh bộ và Chính Sự Đường không có quyền quản thúc, sĩ quan cấp cao điều động không cần thông qua Binh bộ và Chính Sự Đường, không cần phải rất nhiều trình tự điều động rườm rà, càng kéo dài không nhiêu thời gian.
Dương Phàm trở lại đại doanh "Thiên kỵ" trước, Lục Mao Phong đã tới trình diện, tình cảnh Lục Mao Phong ở Thiên kỵ không tốt lắm, lúc y rời khỏi Lĩnh quân vệ được các lộ tướng lĩnh đều thiết yến tiễn biệt y so với cảnh gặp gỡ ở Thiên kỵ rõ ràng quá lạnh nhạt hơn rồi, bởi vì y ở bên trong Thiên kỵ, gần như bị mọi người bài xích.
Đám người Hoàng Húc Sưởng, Hứa Lương, Trương Khê Đồng ở hệ thống Bách Kỵ sớm nhất, giữa những người thân nhất với nhau , tự nhiên thành một phái. Sau đó là đám người Sở Cuồng Ca, Mã Kiều, Lê Đại Ẩn được điều động nhập vào đều xuất thân là quân tạp nham, cho nên tự thành một phái. Đám người Lã Nhan, Cao Sơ đều là xuất thân Cấm quân, so với Bách Kỵ thấp hơn, so với tạp nham cao hơn, không gian thăng lên lớn hơn, cũng là tự thành một phái.
Dựa vào xuất thân và giao tình trước đây, bọn họ đã hình thành những phe phái khác nhau, nhưng lợi ích trên hết mà mọi người cầu làm cuối cùng đểu thể hiện trên người Dương Phàm tướng lĩnh cao nhất trong Thiên kỵ, cho nên bọn họ ở chung rất hòa hợp. Nhưng Lục Mao Phong chưa tới, mọi người đã biết sau lưng y là ai rồi, cho nên phản ứng lạnh nhạt và bài xích y là điều hiển nhiên.
Lục lang tướng cũng từng thử cùng mọi người tiếp xúc, đáng tiếc mọi người đối với y thủy chung là một hái độ thờ ơ, trong lòng Lục lang tướng thật là phiền muộn.
Sau khi Dương Phàm trở lại quân doanh, chuyện thứ nhất chính là gửi công văn đi Bân Châu đạo Chiết Xung Phủ, điều Quả Nghị Đô Úy Độc Cô Húy đến "Thiên Kỵ" . Chiết Xung Phủ là Phủ Quân, thuộc Binh bộ quản hạt, thủ tục đi đến khá phiền toái, nếu có người cố ý cản trở, Độc Cô Húy đến nhận chức thì càng lôi thôi rồi.
Cũng may phía sau Độc Cô Húy còn có Độc Cô thế gia, việc này không cần Dương Phàm quan tâm, đều có Độc Cô thế gia vận dụng mạng lưới quan hệ và tiền vàng, trải đường cho Độc Cô Húy. Sau khi công hàm dùng ấn, phái người trình báo Binh bộ, Dương Phàm lại tìm đến Hứa Lương, hỏi về tình hình Lục lang tướng.
Được biết mọi người lạnh nhạt bài xích đối với y, Dương Phàm biết không ổn rồi, trước tiên hắn dặn dò Hứa Lương ngầm hành động, lúc này mới sai người gọi Lục lang tướng kia. Dương Phàm đối với Lục lang tướng rất là thân thiết, bỏ bối cảnh của y không nói, người này quả thật được xưng tụng là một vị tướng lĩnh có năng lực, Thiên Kỵ vừa mới xây dựng, đang cần những quan tướng luyện binh có kinh nghiệm phong phú như vậy.
Dương Phàm mặc dù do nguyên nhân bối cảnh phái hệ của y mà có chỗ cảnh giác, nhưng cũng không cần phải cố ý tạo khoảng cách hình thành thế đối lập cùng y. Khi xây dựng và tổ chức biên chế Thiên Kỵ là Dương Phàm hắn định đoạt, một khi thành quân, cấp bậc tướng lĩnh từ Lữ soái trở lên bất kể trên dưới không phải do hắn làm chủ rồi, mà cần trình báo Võ Lâm Vệ Đại tướng quân Võ Du Nghi phê chuẩn.
Đương nhiên, bởi vì tính đặc thù của Thiên Kỵ, Võ Lâm Vệ Đại tướng quân cũng là trang trí, quyền quyết định cuối cùng phải chuyển giao đến chỗ Võ Tắc Thiên, nhưng Lục Mao Phong có huynh đệ Trương thị ở phía sau, Võ Tắc Thiên sao có thể động đến y? Nếu đối lập với y, về sau cùng thuộc cấp mình làm mình làm mẩy, sao có thể hòa hợp êm thấm.
Còn nữa, Dương Phàm đang muốn lợi dụng huynh đệ Trương thị để ngăn cản thế lực khắp nơi nhúng tay vào Thiên Kỵ, cũng cần đối với Lục lang tướng khách khí một ít mới được sự phối hợp của huynh đệ Trương thị. Mà Lục lang tướng phải ở Thiên Kỵ có chỗ đứng, mới thực sự phát huy tác dụng của y, cũng bởi vậy mà Dương Phàm không thể không phá vỡ sự đối nghịch với vị Trung Lang Tướng này.
Hai người đều có sở cầu, gặp nhau sẽ phải vui mừng mới thật sự là hình thức tốt. Sau khi gặp nhau, Dương Phàm lại cố ý bảo người bày tiệc rượu, triệu tập các tướng lĩnh dưới trướng đến để đón tiếp Lục lang tướng. Các tướng lĩnh đã được Hứa Lương đi trước dặn dò một phen, thái độ đối với Lục lang tướng liền thay đổi rất nhiều.
Rượu quá ba tuần, mượn sự hòa hợp êm thấm, Dương Phàm rất tùy ý nói với Lục lang tướng:
- Bệ hạ đối với Thiên Kỵ ta ký thác kỳ vọng, tướng sĩ Thiên Kỵ ta lúc này cũng lấy chết để đền đáp quân vương. Thiên Kỵ đã là quân đội, chỉ có thể dùng võ lực, mới có khả năng đền đáp quân thượng, mà muốn vũ lực hùng mạnh, cho nên cần phải luyện tập võ nghệ quân thế!
Bởi vì cái gọi là thiên hạ mặc dù an, cũng không thể quên chiến tất nguy, tướng sĩ Thiên Kỵ ta mặc dù phòng thủ hoàng cung, ngày thường chỉ là thay phiên công việc canh gác, không thể bì kịp với biên quân thường nảy sinh chiến loạn, nhưng cũng phải làm cho quân mạnh chuẩn bị chiến đấu. Nay quân mới vừa lập, quan binh lựa chọn đều là các vệ nhân tài kiệt xuất, huấn luyện thêm chút, là được một đội quân mạnh mẽ.
Bổn tướng quân có ý định mời Bệ hạ xem võ, vừa tăng thêm quân uy của Thiên Kỵ ta, có thể làm cho Bệ hạ vui mừng, về sau tin tức bệ hạ đích thân xem võ truyền ra, việc huấn luyện các tướng sĩ Thiên Kỵ càng thêm chịu khó dụng tâm, có thể nói một công ba việc. Ngày mai Bản tướng quân đi bản báo Võ đại tướng quân, việc này do Lục lang tướng ngươi thay mặt thi hành, có được không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...