Lý Đại Dũng ban đầu nhìn dòng sông không quá rộng, cột làm cầu cũng đã có, cho rằng qua sông rất dễ dàng, không ngờ tùy tiện tìm cây cối muốn bắc cầu, lại nhiều lần thất bại. Bọn họ nếu là đi bộ qua sông, bằng thân thủ của bọn họ phần lớn cũng có thể qua, nhưng ngựa thì khó rồi.
Một thủ hạ huynh đệ của Lý Đại Dũng, bình thường tất cả mọi người gọi gã là Tiểu Át, dáng người gầy yếu, vẻ mặt lanh lợi, nhìn thấy tình hình như vậy, liền nói:
- Đại ca, bà nội đệ từng nói qua, hễ là bốn đầu chân, đều biết lội. Chúng ta cưỡi ngựa bơi qua!
Lý Đại Dũng nhìn nước sông chảy cuồn cuộn, vuốt râu, nói:
- Vậy ngươi thử xem.
Tiểu Át lập tức trở mình lên ngựa, hai chân đập bụng ngựa, quát:
- Đi! Đi!
Con ngựa kia nghe lời, “ thình thình" một tiếng liền nhảy vào trong sông, đi về phía trước, cả thân thể liền trầm xuống nước, ngay sau đó nổi lên, Tiểu Át mừng rỡ:
- Ha ha! Đại ca, người xem, bà nội đệ nói không sai chứ, thật sự không có trở ngại! Da Da, Ô ô! A a!
Con sông kia mặc dù không rộng lắm, nhưng mực nước sông lại sâu, con ngựa của Tiểu Át đạp xuống nước vài cái, dưới chân không chỗ tựa, bị nước sông chảy xiết xô tới, liền bị cuốn xuống đi, Tiểu Át ngồi trên lưng ngựa vừa ghìm dây cương vừa đá bàn đạp, làm ngựa cấp bách, suýt nữa hất gã xuống lưng ngựa.
Tiểu Át đành phải buông tha giãy dụa, hai tay ôm lấy cổ ngựa, lên tiếng hô to:
- Đại ca, cứu mạng !
Lý Đại Dũng tức giận trợn mắt lên, vài huynh đệ vội vàng bên cạnh cởi đai lưng xuống, buộc thành một sợi dây thừng dài, Tiểu Át trồi lên hụp xuống, đã trôi theo dòng nước rồi.
Lý Đại Dũng bực bội ra lệnh một thủ hạ cầm sợi dây thừng bằng đai lưng, cưỡi ngựa dọc theo sông đuổi theo, sau đó dẫn tám chín huynh đệ nhìn theo khố quần của huynh đệ cuồn cuộn chảy theo nước sông chảy mà ngây người.
Bọn họ một đám người chưa biết cách bắc cầu, không biết làm sao hơn đành phải phái người đi vào thôn trang gần đó mướn người, Lý Đại Dũng mở to mắt ra trông giữ ở đầu cầu.
Sau khi Trịnh Vũ biết được đám người Dương Phàm qua sông, lập tức quay trở về. Một mạch chạy như điên, nhanh chóng đến thành Lạc Dương, phía trước xuất hiện một ngã ba, có một đường có cây cầu đá, chính là dẫn đến Long Môn, Trịnh Vũ không chút suy nghĩ, liền dẫn đầu thủ hạ rẽ vào con đường kia, chỉ ra lệnh cho hai người chạy về thành Lạc Dương, cảnh báo cho đồng bọn đang giữ ở cổng thành.
Từ thành Lạc Dương đến Y Khuyết Long Môn chỉ có con đường này, hai bên đường các loại hoa màu xanh mượt hướng về ánh mặt trời cao thì tới eo, thấp thì tới gối. Rất có sức sống.
Đoàn người Trịnh Vũ chạy một hơi đến Y Khuyết, dọc đường đi cũng chưa gặp đoàn người Dương Phàm, nhìn thấy đồng ruộng dĩ nhiên có người làm việc chân tay, liền hỏi thăm một nông phu, người nông phu đó chống cuốc đứng ở đồng ruộng. Nghe bọn chúng nói rõ mục đích, gật đầu cười nói:
- Đúng là có một đám người như vậy. Trước khi đi rất hấp tấp, hết sức hỗn loạn. Chạy lên núi rồi, đó là những người nào?
- Tặc!
Trịnh Vũ cười lạnh một tiếng, quất roi thúc ngựa, hướng về phía núi xông vào.
Bây giờ là mùa xuân, trong núi thường có khách hành hương ra vào. Thật ra Võ Tắc Thiên sùng kính Phật, trong thành Lạc Dương chùa chiền lớn nhỏ có vô số, nhưng có một số tín đồ cảm giác, cảm thấy đường đi xa một chút mới thành kính. Xây dựng ở trên núi Bồ Tát mới linh nghiệm, trong thành chùa miếu mùi tiền quá nồng, cho nên ở Long Môn này khách hành hương không ngừng, đến trể một chút. Sẽ ở lại trong chùa miếu, ngày kế mới rời đi.
Khi đoàn người Trịnh Vũ tới núi, thì thấy một số khách hành hương về sớm lục tục trong núi đi ra, Trịnh Vũ lại hỏi những người này.
Đoàn người Dương Phàm mục tiêu quá rõ ràng, không hề ẩn núp, khi những khách hành hương này còn chưa xuống núi, ở giữa sườn núi gặp rồi, nghe những người hào kiệt trong bộ quần áo tươi sáng hỏi, khách hành hương kia càng vui lòng chỉ điểm, nói có một nhóm khách cưỡi ngựa tới trước đã đi vòng qua phía sau núi.
Phía sau núi chính là Ôn Tuyền Sơn, địa bàn của Ôn Tuyền Thang Giám, đó là cấm địa của hoàng gia, người bình thường không thể vào, Trịnh Vũ ỷ mình người làm việc cho Lương Vương Võ Tam Tư, cả triều trên dưới, ngoại trừ Hoàng đế, tính ra thì trong Vương gia bọn họ lớn nhất, trong lòng cũng phớt tỉnh, dẫn quân ngũ từ từ thẳng tiến về phía Ôn Tuyền Sơn.
Trịnh Vũ ghìm chặt ngựa chạy vào đường đá quanh co, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ nghe trên núi truyền ra:
- Hí, hí hí..
Trịnh Vũ cười lạnh một tiếng, nói:
- Xuống ngựa, lên núi!
Đoàn người đều xuống ngựa, đem ngựa buộc ở chân núi, rút lưỡi đao sắc bén ra, hướng dọc theo đường mòn tảng đá hùng hổ leo lên núi, vừa mới leo đến trước đền thờ bằng đá thứ nhất, chợt nghe phía trước hét lớn một tiếng, từ mặt sau đền thờ, bên trong, "Vụt vụt vụt" vọt ra một đám người.
Những người này thân thủ mạnh mẽ, động tác nhanh nhẹn, nhảy ra phương vị tuy rằng khác nhau, phương thức nhảy ra cũng khác nhau, có người lắc mình, có nhảy ra, có người vút lên cao, có người lộn nhào, nhưng khi đứng lại thì một hàng ngay ngắn, một tốp chỉnh tề mạnh mẽ, đã thay đổi cách nhìn với người nhìn thấy.
Trịnh Vũ hoảng sợ, nhìn lên những người này đều mặc áo bào xám, đầu đội nón lá vành trúc, chân mang giày cỏ, ống quần được bó xà cạp nhiều tầng, trong tay đều xách theo một cây côn nặng, bổng nhọn chỉ xéo mặt đất, ánh mắt nhìn thẳng theo côn nhọn, cho nên chỉ có thể nhìn phần dưới mặt bọn họ.
Trịnh Vũ quát:
- Các ngươi là ai?
Một trong trong những người mặc áo bào xám trầm giọng nói:
- Cấm địa của Hoàng gia, bọn ngươi giơ đuốc cầm gậy, ý là thế nào?
Trịnh Vũ đang ở dưới chân thiên tử, đương nhiên không thể tự nhận thân phận, để cho người ta nắm cán, nói sau bọn họ bình thường đều là người đã quen ngang ngược kiêu ngạo, từ trước đến nay đã nói là làm, làm gì có chuyện có người tra hỏi lai lịch, một lời không hợp, lúc này ra lệnh xuất thủ, nếu không thể thuận lợi lên núi, vậy cho thủ hạ thấy biện pháp có hiệu quả thiết thực vậy.
Hai lần giao thủ, Trịnh Vũ mới biết lai lịch đám người kia, trong lúc giao thủ, có người áo bào xám bị đánh rớt nón tre, lộ ra cái đầu nhẵn bóng, trên đỉnh đầu còn có hai hàng giới ba, Trịnh Vũ lúc này mới biết được những người này là võ tăng ở chùa miếu nào đó trên núi Long Môn.
Mấy con lừa trọc, mỗi ngày không có việc gì, ăn no rồi niệm niệm, toàn là luyện tập thổ nạp, thời gian khác chính là múa thương xách bổng luyện tập quyền cước, một đám cương cân thiết cốt, khí huyết vô cùng thịnh vượng, động thủ còn hơn bọn giang hồ khoe khoang võ nghệ.
Đáng hận nhất chính là này bọn lừa trọc này còn có người giúp đỡ, mắt thấy bọn họ người đông thế mạnh, không biết tên hòa thượng nào hô lên một tiếng, trong bụi cây như một đám khỉ lông dày, lại là một đám võ tăng xách theo đại côn xuất hiện, gia nhập chiến đoàn, người này kêu sư huynh, người kia kêu sư đệ, lấy côn bổng múa giống như một chiếc bánh xe.
Đám người Trịnh Vũ bị đánh đầu rơi máu chảy, mặt mũi bầm dập, thật sự đỡ không nổi rồi, đành phải vừa đánh vừa lui, lui xuống chân núi.
Trịnh Vũ đến chân núi, đám võ tăng kia cũng không đuổi theo, trong phút chốc lại ẩn vào trong rừng, Trịnh Vũ vừa tức vừa hận. Đang lúc bó tay, xa xa lại có một đám người giục ngựa tới, thanh thế kinh người.
Đám người khó khăn lắm mới tới được là đám người Lý Đại Dũng, bọn họ tìm thôn dân nhờ bắc cầu, vừa có trọng thưởng, cây cầu kia xây xong cũng thuận tiện cho thôn dân đi lại, đương nhiên đặc biệt ra sức, đợi cây cầu thô sơ vội vàng xây xong, đoàn người Lý Đại Dũng liền dắt ngựa thật cẩn thận qua sông, sau đó lao thẳng tới Long Môn.
Bọn họ dọc đường hỏi thăm. Đuổi tới dưới chân Ôn Tuyền Sơn, đúng lúc thấy một đám người Trịnh Vũ mặt xám mày tro từ trên núi xuống, có người đi khập khiễng, có mặt mũi bầm dập, dường như vừa mới bị người ta đánh một trận tàn bạo.
Lý Đại Dũng vội vã nghênh đón hướng về phía Trịnh Vũ hỏi, lập tức nổi giận, hung tợn nói:
- Bọn con lừa trọc chính là võ tăng trong mấy ngôi chùa trên núi. Nếu chỉ là một chùa cũng không kiếm ra nhiều người như vậy, đáng giận! Không ngờ bọn họ và Dương Phàm đứng chung một chỗ cùng chúng ta đối nghịch! Đi, bây giờ ta và ngươi hợp binh thành một. Lên núi giết!
Trịnh Vũ trong lòng còn sợ hãi nói:
- Không được không được! Bọn lừa trọc kia cũng không biết rốt cuộc có bao nhiêu người, nói đến đánh nhau dường như mừng rỡ, bọn họ lại chiếm địa lợi, trên cao nhìn xuống, không phải vì huynh coi thường đệ, ta và đệ liên kết. Cũng khó chiếm được tiện nghi của bọn họ.
Lý Đại Dũng cả giận nói:
- Vậy như thế nào? Chẳng lẽ trơ mắt xem bọn họ dừng lại trên núi?
Trịnh Vũ cười lạnh nói:
- Hắn một ngày chưa vào kinh thành kiến giá, thì không tính là đã xong. Ngươi yên tâm, ta đã phái người trở về báo tin, khi Vương gia nhận được tin tất có chủ trương. Ta và ngươi canh giữ dưới núi không cho bọn họ đào thoát, việc khác chờ Vương gia tới rồi định đoạt tiếp.
Lý Đại Dũng bất đắc dĩ, buộc lòng phải cùng hắn ở dưới chân núi nghỉ ngơi.
Trên núi, Dương Phàm mắt thấy cả đám Trịnh Vũ chật vật lui xuống núi, liền hướng một vị lão tăng bên cạnh nói:
- Đa tạ thiền sư viện trợ!
Vị tăng nhân này tuổi chừng sáu mươi, vẻ mặt hồng quang, da không nếp nhăn, chỉ có khóe mắt hơi có vẻ thả lỏng, dưới hàm để lại một chòm râu. Ông ta mặc trên người một bộ nạp y màu vàng, dưới chân mang một đôi giày cỏ, không mặc áo cà sa, không đội nón tăng, không đeo Phật châu, chỉ ở trong tay lần một chuỗi tràng hạt, hoàn toàn là đang ăn mặc tùy tiện trong thiện phòng.
Lão tăng này chính là Pháp Chính, lúc trước bào chế “Đại vân kinh sơ”, là một trong mười vị cao tăng ở Lạc Đô được Võ Tắc Thiên ban cho áo cà sa màu tím, là thủ lĩnh các ngôi chùa ở Y Khuyết Long Môn này.
Pháp Chính khẽ mỉm cười, nói:
- Thí chủ có mật chỉ Hoàng đế, lại có Bách Kỵ và Nội vệ theo cùng, tất cả hành động tất nhiên là chính sự. Những người giơ đuốc cầm gậy này, lại không dám tự mình báo thân phận, tất cả những hành động có thể biết. Các ngôi chùa ở Long Môn, thường được hoàng gia ban cho dầu mè, Ôn Tuyền Sơn này đã là cấm địa của hoàng gia, lão nạp là hàng xóm, sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Tuy nhiên...
Pháp Chính nhẹ nhàng liếc nhìn Dương Phàm nói:
- Những người này vì sao mà đến, Dương thí chủ vì sao mà phòng thủ, phải chăng cũng nên cho lão nạp biết?
Dương Phàm trầm ngâm một chút, nói:
- Chuyến này đệ tử, chính là hộ vệ một quý nhân!
Pháp Chính mắt trang nghiêm, thanh âm vẫn ung dung như cũ:
- Có bao nhiêu tôn quý?
Dương Phàm khẽ mỉm cười, hỏi ngược lại:
- Nhà Phật thì vị Phật nào tôn quý nhất?
Pháp Chính cười nói:
- Khà khà, nếu thành Phật, đã viên mãn rồi, đã viên mãn, tự nhiên cũng không phân chia cao thấp rồi, làm sao đến xếp hạng đây?
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Thiền sư không muốn đệ tử biết thiền cơ. Giữa Phật với Phật, không chia cao thấp, thứ tự chắc là có chứ? Nói như thế, Phật quá khứ, Phật hiện tại, Phật tương lai, vị Phật nào thiền sư tôn kính nhất?
Pháp Chính nói:
- Lão nạp sống ở đương thời, lễ kính nhất chính là Phật hiện tại.
Dương Phàm nói:
- Nói như vậy, Người mà đệ tử bảo hộ đấy, chính là Phật tương lai đấy.
Hắn chậm rãi chuyển sang hướng Lạc Dương, thản nhiên nói:
- Phật hiện tại, ở đó đó!
Pháp Chính chợt ngưng lần chuỗi, ngưng một chốc, lại khôi phục lần lại, chỉ có điều tốc độ nhanh hơn rất nhiều.
Dương Phàm nghiêm mặt nói:
- Thiền sư có thể là có hối hận à?
Pháp Chính khẽ lắc đầu, nói:
- Dương thí chủ mang thánh chỉ, lão nạp hộ đạo hộ pháp, có gì có thể hối hận? Chỉ là...
Ông ta hơi nhíu mày lại, nói:
- Chỉ có điều vị quý nhân này một khi đã tôn quý như vậy, lão nạp đạo hạnh hữu hạn, sợ là bảo hộ ông ấy không được bao lâu.
Dương Phàm cười ha hả, nói:
- Thiền sư yên tâm, dọc đường gian nguy, đệ tử sớm có đoán trước. Có thể bình yên đến nơi này, cũng đã có chút ra ngoài dự liệu của ta rồi. Tuy nhiên, nếu ta đến nơi này, như vậy... chùa Vi Đà, Thiên Long Bát Bộ, các nhóm hộ pháp cũng đã đến rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...