Say Mộng Giang Sơn

Dương Phàm nghe xong bất giác giật mình. Không sai, với địa vị của Miêu Thần Khách, nếu là mắc bệnh nan y hay đột tử thì triều đình và trong nhân gian nhất định sẽ phải có lưu truyền lại chút thông tin gì đó về người này, nếu là bệnh chết, triều đình sẽ có trợ cấp công khai cho thân nhân, chứ đâu thể cứ yên lặng như thể không có gì xảy ra như vậy.

Nếu người này bị giáng chức, lưu đày, về quê mai danh ẩn tích, lên chức hay vẫn lăn lộn trong chốn quan trường thì nhất định sẽ có người nhớ về ông ta. Chỉ khi ông ta đã an phận thủ thường, không can thiệp vào bất cứ việc triều chính nào nữa thì người ta mới dần dần quên đi sự tồn tại của ông.

Nói cách khác, ba năm trước, sau khi thụ phong Nam tước thì hình bóng ông ta trên chốn quan trường đã bắt đầu mờ nhạt, người ta dần dần đã quen với sự biến mất của ông, để rồi toàn hoàn lãng quên đi có một vị Nam tước như vậy trên chốn quan trường.

Triệu Du nói:

- Chính là như vậy, ta đã hỏi qua rất nhiều người, bọn họ mơ hồ còn có thể nhớ lại sau khi Miêu Thần Khách thụ phong Khai quốc Nam tước thì đã tới dự yến tiệc của của những quan viên khác mấy lần, nhưng sau đó thì dần dần không thấy tăm hơi y đâu nữa, thậm chí giờ hỏi đến cũng chẳng có ai biết y bây giờ đang ở đâu, làm gì.

- Cũng chỉ có thể điều tra ra được đến như vậy thôi.

Triệu Du hổ thẹn nói:

- Ta đã bỏ ra biết bao tâm sức nhưng cũng chỉ nghe ngóng được có bấy nhiêu, thậm chí ta đã tìm tới tận địa chỉ nhà cũ của y, mạng nhện chăng đầy, cỏ dại đã mọc cao quá đầu người, rõ ràng là căn nhà đó đã bị bỏ hoang rất lâu rồi, thậm chí bóng một gia phó canh cửa cũng chẳng có.

Triệu Du nói với Dương Phàm:

- Một nhân vật như vậy, chắc chắn không thể bặt vô âm tín một cách kì lạ như thế được. Nhưng ta đã đi tìm rất nhiều người, quả thật không có một ai biết tình hình hiện tại của y cả. Điều duy nhất mà ta có thể khẳng định bây giờ là: y vẫn chưa chết, và y vẫn còn ở Thần Đô, càn về tung tích của y thì ta quả thực không thể tìm ra được đích xác, thật là hổ thẹn!

Dương Phàm lặng yên nhìn gã, mặt lộ ra ý cười, vỗ vỗ cánh tay Triệu Du, ôn hòa nói:

- Triệu huynh không cần hổ thẹn, tin tức mà huynh điều tra được rất quan trọng. Chỉ bấy nhiêu thôi nhưng rất có ích với ta, nếu tự mình đi điều tra thì có lẽ ta cũng chẳng tra ra được nhiều như huynh đâu, đa tạ!

Dương Phàm nói xong, rút từ trong lồng ngực ra hai xâu tiền, nhẹ nhàng đẩy qua, nói:

- Đây là số tiền còn dư lại, xin huynh nhận cho.

Triệu Du đỏ mặt tía tai, nói:

- Không không không, cái này không thể được! Lão đệ làm vậy là coi thường Triệu mỗ rồi. Tuy rằng ta chỉ là môt chân chuyên đi nghe ngóng tin tức trên giang hồ, nhưng giang hồ cũng có quy tắc của giang hồ, ta không hoàn thành được việc đệ phó thác, tiền này quyết không thể nhận. Làm ăn là phải sòng phẳng, lúc được lúc không âu cũng là chuyện bình thường.


Dương Phàm cười ha hả, nói:

- Triệu huynh không cần phải khách khí như vậy, đây chỉ là chút lòng cảm tạ công sức mà huynh đã bỏ ra mà thôi. Số tiền này, xin huynh hãy nhận lấy!

Dương Phàm dứt lời, đứng dậy nói:

- Chủ quán, tính tiền.

Triệu Du thấy cứ tiếp tục đẩy qua đẩy lại cũng không hay nên cũng không khách khí nữa, nói:

- Vậy... được rồi, bữa này ta mời.

Dương Phàm nói:

- Được, vậy ta cũng không khách khí.

Triệu Du thanh toán tiền xong liền cũng với Dương Phàm rời khỏi quán rượu. Dương Phàm chắp tay nói:

- Triệu huynh, tiểu đệ cáo từ. Huynh là người chất phác thật thà, sau này nếu có lúc tiểu đệ cần tới sự trợ giúp của Triệu huynh thì còn có thể tới làm phiền huynh chứ?

Triệu Du chắp tay nói:

- Hổ thẹn, hổ thẹn. Triệu mỗ tất nhiên sẽ dốc lòng giúp đỡ.

Nhìn theo bóng Dương Phàm đi xa, Triệu Du vẫn đứng im tại chỗ suy nghĩ hồi lâu, chợt gã cất bước đuổi theo, lớn tiếng gọi với theo:

- Lão đệ, xin dừng bước.

Dương Phàm quay đầu, kinh ngạc nói:

- Triệu huynh còn có chuyện gì?


Triệu Du nói:

- Lão đệ, mấy chục thủ hạ của tại hạ tuy không thể chuyên môn giúp lão đệ điều tra nhân vật này, nhưng ta sẽ dặn dò các anh em huynh đệ, bất kể đi đâu làm gì cũng phải nghe ngóng tin tức về chuyện này. Một khi nghe ngóng được tin tức gì...

Dương Phàm lạy dài, nói:

- Triệu huynh vất vả rồi.

Triệu Du nói:

- Lão đệ còn nói “Cảm tạ” thì Triệu mỗ đúng là không biết giấu mặt vào đâu nữa rồi. Nhưng khi có được tin tức rồi ta phải báo cho lão đệ thế nào đây?

Trong lòng Dương Phàm thoáng động. Việc của hắn thật sự đòi hỏi thường xuyên phải sử dụng đến tai mắt, thay vì mỗi lần lại phải sử dụng những tai mắt khác nhau, thì chi bằng là kết giao với Triệu Du này luôn. Xem ra gã cũng là một tay hảo hán, đáng để tin cậy.

Nghĩ đến đây, Dương Phàm nói:

- Cứ cách một quãng thời gian, tại hạ sẽ tới chỗ Triệu huynh một chuyến, bất luận không làm ăn gì thì cũng phải tới thăm anh em bằng hữu mà.

Triệu Du mừng rỡ nói:

- Được lắm, lão đệ là một người phóng khoáng, Triệu mỗ rất thích kết giao với những người như đệ. Vậy Triệu mỗ xin cáo từ, chúng ta sau này sẽ còn gặp lại!

- Làm phiền Triệu huynh rồi!

Dương Phàm chắp tay nhìn theo bóng Triệu Du đi xa rồi mới xoay người rời khỏi.

Dương Phàm đi qua phường Phúc Thiện, qua Nam Môn tiến vào phường Tư Thuận, rẽ tiếp vào một con ngõ là có thể men theo đường Kiến Xuân để về thẳng tới phường Tu Văn rồi. Trên suốt quãng đường hắn bước đi chậm rãi, thong thả tiền vào phường Tư Thuận, chợt trông thấy một bóng dáng rất quen thuộc. Nhìn kĩ lại, hóa ra là là Mã Kiều, Dương Phàm không khỏi mỉm cười.

Mã Kiều đang từ trong một quán cơm chạy ra ngoài, bộ dạng gã lén la lén lút lút, tay đặt trên hông. Khỏi cần hỏi cũng biết, nhất định là gã đang “hành nghề” trộm cắp rồi. Dương Phàm ở nhà dưỡng thương, Mã Kiều đành một mình đi ăn trộm.


Nghĩ đến đây, Dương Phàm đột nhiên nghĩ ra, mấy ngày nay tuy Thái Vân cô nương vẫn mang thuốc bổ đến đều đều nhưng Mã đại nương lại vẫn thường xuyên nấu canh gà bồi bổ cho hắn. Gia đình nhà họ Mã chẳng khá giả gì, chỗ thịt kia e là cũng do gã đi ăn trộm về.

Dương Phàm dĩ nhiên không muốn cho Mã Kiều biết hắn đã nhìn thấy gã ở đây, hắn vội vàng nấp vào một chỗ rồi lặng lẽ theo sát phía sau Mã Kiều. Dương Phàm bước nhanh đuổi theo Mã Kiều, bất ngờ vỗ vai gã một cái. Mã Kiều vừa mới đi ăn trộm, thình lình bị vỗ vai thì giật mình kêu lên, quay đầu nhìn lại, hóa ra là Dương Phàm, gã không khỏi tức giận, giọng trách móc:

- Ngươi muốn hù chết người hay sao thế? Đến chỗ này làm gì vậy?

Dương Phàm nói:

- Ố, ta một mình ở nhà buồn bực khó chịu chết đi được, ra ngoài đi dạo một chút cho khuây khỏa ấy mà.

Biết thừa Mã Kiều đang làm gì nhưng hắn vẫn cố tình hỏi:

- Còn huynh, đến đây làm gì?

Mã Kiều cười khan nói:

- À, ờm, ở đây có mấy nhà buôn bán gia súc, ta đến mua con gà ấy mà.

Dương Phàm nói:

- Lại để nấu canh gà cho ta chứ gì, Kiều ca, huynh xem ta khỏe mạnh thế này, tuy không được tráng kiện bằng huynh nhưng cũng rắn chắc lắm đó. Vết thương cũng sắp lành rồi, ta có cảm giác đã như béo lên mấy cân thịt lận. Mấy ngày nay huynh và đại nương không quản ngại vất vả để chăm sóc ta, ta đã áy náy lắm rồi, gia cảnh nhà huynh cũng chẳng dư dả gì, không cần phải mua mấy thứ này bồi bổ cho ta nữa đâu.

Mã Kiều nói:

- Nói vậy là sao hả, huynh đệ mình thì bị thương, ta còn lo tích tiền làm gì?

Dương Phàm cười nói:

- Tích tiền hỏi cưới tân nương dần đi là vừa. Nói thật, sang năm huynh đã hai mươi rồi mà vẫn chưa có đám nào, khó trách đại nương sốt ruột như thế. Huynh cũng phải lo liệu dần đi chứ, khẩn trương rước về cho ta một tẩu tẩu đi, ta đang chờ có người gọi ta là thúc thúc đây này.

Dương Phàm vừa cười nói vừa kéo Mã Kiều đi ra ngoài. Mã Kiều đành phải từ bỏ ý định ban đầu của mình. Hai người đang trở lại phường Tu Văn, chỉ còn mấy bước nữa là tới cổng lớn thì bỗng có một đám đưa tang từ trong phường đi tới. Cả hai người bất giác dừng bước.

Mấy gã đạo sĩ dẫn đầu đám đưa tang, lắc lắc quả chuông trong tay, lầm rầm một tràng những lời tế nguyện gì đó. Ở giữa là một đạo sĩ khoác chiếc áo màu vàng cam, đầu đội Ngũ lão quan, chân đi một đôi giày mũi nhọn, tay cầm Thất Tinh kiếm bằng đồng, vừa lẩm bẩm vừa múa may cây kiếm trong tay. Hai bên trái phải là hai tiểu đạo áo xanh, đầu đội khăn, một tên cầm vân phiên, một tên cầm bảo ấn, cùng bước theo gã đạo sĩ.

Phía sau là mấy gã hầu nam trẻ tuổi, phía sau nữa, đằng trước quan tài là Tuyết Liên cô nương, mình vận đồ tang màu trắng, đầu vấn khăn tang, eo thắt đai tang, tay cầm tấm linh vị của cha. Bên cạnh nàng là Dương phu nhân. Đây là đoàn người đưa tang Dương Minh Sanh.


Vụ án nhà họ Dương dính dáng tới rất rất nhiều chuyện khác nên tới hôm nay mới có thể lo hậu sự cho Dương Minh Sanh.

Một người khiêng phiên Chiêu Hồn, hướng về phía vong linh lớn tiếng hô:

- Lang trung nhấc chân, đi ra khỏi cửa rồi, bước qua bậc cửa, chúng ta lên cầu, đường lớn bằng phẳng...Lên đường thôi! Dẫn dắt vong linh, một đường đi trước.

Hai vị vãn bối Dương gia tung những đồng tiền giấy lên trời. Tiền giấy trắng bay lên như tuyết, lượn một vòng trên không trung rồi mới từ từ rơi xuống. Những tờ tiền trắng bị giày của đám đưa ma giẫm lên một cách vô tình, tựa như sinh mạng con người đã trở về với cát bụi, bất luận là có muốn hay không, có chấp nhận hay không.

Tiểu Tuyết Liên trên mặt không có chút vẻ đau thương nào, từ nhỏ nàng đã không nhận được yêu thương của Dương Minh Sanh. Trẻ con đặc biệt rất nhạy cảm với điều này, mặc dù tuổi đời còn ít nhưng bằng trực giác nhạy bén của mình, bất kì lời nói và nụ cười dối trá đều không qua nổi mắt chúng.

Nhưng, dù sao Dương Minh Sanh vẫn là phụ thân của nàng, ngoài tình cảm, còn có trách nhiệm. Nàng không đau lòng, chẳng bi thương, chỉ có thù hận. Nàng đang cầm linh bài, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cảm không có lấy một giọt nước mắt. Có lẽ trong nàng, thù hận đã vượt quá cả nỗi đau mất cha.

Diêu thị phu nhân đi bên cạnh, bà đã ba nhăm, ba sáu tuổi nhưng đằng sau chiếc áo tang vẫn hiện lên một thân hình gợi cảm hấp dẫn như thiếu phụ chưa tới ba mươi, dung mạo vô cùng mỹ lệ.

Bên đường, đám người đứng quan sát đằng xa thi nhau chỉ trỏ bàn luận:

- Ôi chà, vị kia chính là đại nương tử nhà họ Dương đó.

- Trời, còn trẻ như vậy sao, dung mạo quả là vô cùng xinh đẹp. Nhưng, xem ra nàng ta chẳng có vẻ gì là đau lòng cả.

- Hài, ngươi không biết chứ, phu thê hai người bọn họ...

Mấy người lập tức xúm vào xì xào bàn tán. Tiếng một người kêu lên:

- Hóa ra là thế, hôm nay phải đi đưa tang, ả giả bộ đau thương che mắt thiên hạ một chút cũng là điều dễ hiểu.

Dương Phàm thầm khâm phục vị phu nhân này. Người phụ nữ này cả đời phản bội trượng phu, hoặc bà ta căn bản chưa bào giờ thích ông ta, chỉ là vì tương lai của gia tộc mà phải hy sinh hạnh phúc của bản thân. Nhưng bà ta đã dám sống cuộc sống của chính mình, một cuộc sống do chính bà làm chủ, đó cũng chính là điểm rất đáng để khâm phục.

Linh cữu của Dương lang trung được mười sáu người khiêng, đoàn bước chầm chầm men theo con đường lát đá xanh. Tiền giấy tung bay như đám lá thu tung bay trong gió.

Dương Phàm thản nhiên nhìn đám tiền giấy bay lả tả, khẽ thở dài một tiếng, quay sang Mã Kiều nói:

- Kiều ca, đi thôi, không nên nhìn nữa.

Hai người đang định rời gót thì bỗng nhiên một trận vó ngựa gấp gáp vang tới. Khoảng cách vẫn còn xa, móng ngựa đạp trên nền đá xanh phát ra những tiếng rung chuyển ầm ầm như vũ bão. Tiếng cười nói từ phía xa truyền lại, khiến hai người không khỏi dừng bước, phóng tầm mắt ra xa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui