Say Mộng Giang Sơn

Diêm Tri Vi dù đáng chết, nhưng lại chết thảm kiểu này, cũng làm trong lòng dân chúng thống hận y không chỉ sợ hãi không biết trút vào đâu mà còn là sự hưng phấn, hiện giờ thấy đao phủ tiến lên, đám dân chúng tụ tập ở hai bên cầu Thiên Tân không biết đao phu còn có thủ đoạn hành hình gì đối với một cỗ thi thể này, tất cả đều nín thở nhìn.

Diêm Tri Vi chết cực thảm, nhưng đao phủ kia cả đời giết người vô tính, là đao phủ đệ nhất của Hình Bộ, hiện tại các đao phủ của Hình bộ này đều là đồ tử đồ tôn của ông ta, cả đời này của ông ta cũng không biết đã giết bao nhiêu vương hầu tướng quân thừa tướng rồi, đối với trường hợp này đương nhiên không cần quan tâm.

Đao phủ kia đi đến trước mặt thi thể của Diêm Tri Vi, giơ tay rút mũi tên trong ngực ông ta, một mũi tên mang theo máu thịt được nhổ ra, bị ông ta vứt trên đất, lập tức lại lấy trong mâm ra một thanh đao nhọn, theo tiếng hét kinh hãi của dân chúng đang vây xem, cổ tay ông ta trầm xuống, dĩ nhiên một đao thông suốt đâm vào ngực Diêm Tri Vi.

Đang lúc mọi người trợn mắt há mồm, đao phủ đã xé ngực Diêm Tri Vi, thò tay vào quả tim của y, nhannh nhẹn dùng đao cắt xuống, hung hãn ném xuống đất.

Vạn tiễn xuyên tim, tiện đà mổ bụng phá bụng, trường hợp như vậy thật sự là làm dân chúng xem hành hình bị chấn động, kinh hãi, tuy rằng trong đám đông cso một vài kẻ lưu manh vô lại đang không ngừng trầm trồ khen ngợi, còn lại đại bộ phận mọi người đều không đành lòng nhìn nữa.

Lúc này, một loạt xe chờ tù từ hướng Hình Bộ đi tới, Lạc Dương úy Đường Túng mang theo mấy chục nha dịch đi trước mở đường, ra sức tách đám đông, bảo đảm xe tù được thông qua.

Trên xe tù có nam có nữ có già có trẻ, đều là thân nhân gia quyến của Diêm Tri Vi, trong đó bắt mắt nhất là mấy đứa bé, những đứa bé này nhốt trong một chiếc xe tù riêng, lớn khoảng năm sáu tuổi, nhỏ mới hai ba tuổi, thần sắc khác hẳn với những người lớn đang ngây dại ra, mấy đứa bé này dường như còn không biết xảy ra chuyện gì.

Vài đứa bé nắm lan can xe chở tù, tò mò nhìn đám đông chen lấn chật ních trên đường, cười ngây ngô khờ dại. Một lão phụ nhân thấy bọn chúng, trong đôi mắt đục ngầu đột nhiên dâng lên nước mắt, bà xoay người, cố gắng chen ra ngoài, miệng lẩm bẩm:
- Nghiệp chướng, thật sự là nghiệp chướng, lão thân không thể xem được nữa!

Con trai của bà vốn đang có chút tò mò không đi, thấy mẹ già bỏ đi, đành phải đuổi theo, một tay bảo vệ mẫu thân, một tay rẽ đám đông, mọi người đang trầm mặc khác thường, nên bị mẹ con họ dễ dàng đẩy ra một đường nhỏ, đi ra ngoài.


Một người vác rổ bánh bột nhìn mấy đứa bé vô tri kia, không khỏi thở dài ảm đạm, cho dù là tội lớn mưu nghịch, cũng không nên gây họa tới đám nhỏ như vậy chứ. Bọn chúng nhỏ như thế, dựa vào cái gì mà phải gánh vác hình phạt nặng nề của bậc cha chú bọn chúng, nhưng, đây là ý chỉ của nữ hoàng đế, ai dám cãi lời?

Đứa bé trên xe tù nhìn thấy rổ bánh trong tay ông ta, đôi mắt trông mong, còn đưa một tay lên miệng mút, khẽ nuốt nước bọt. Người bán hàng rong kia kích động, chen bước tới, lấy mấy cái bánh nướng từ trong giỏ đến sát xe tù, nói:
- Bé à, ăn đi, đại thúc cho cháu.

Mấy đứa bé trong xe thật sự quá đói bụng rồi, bọn chúng giành lấy chiếc bánh, ăn ngon lành. Người bán hàng rong lần lượt phát xong bánh, mới hơi chút sợ sệt nhìn nha dịch đang hộ tống bên cạnh, thần sắc nha dịch này nghiêm nghị, nhưng căn bản lại làm như không thấy ông ta, lúc đi ngang qua, chỉ phất tay ra hiệu ông ta tránh lui ra.

Thấy tình cảnh này, càng nhiều dân chúng như được cổ vũ, một vài người mang thức ăn tới cho đám trẻ, khi xe tù chở mấy đứa bé chạy qua, người nào cũng cho kẹo, quả, nước, điểm tâm....

Mấy đứa bé trên xe tù cười rạng rỡ, có hai đứa bé tranh nhau mấy quả táo, còn cười đùa xô đẩy nhau, căn bản không biết sinh mạng nhỏ bé của chúng đã sắp không còn, một vài dân chúng mềm lòng không kìm nổi mà rơi nước mắt.

Trên Hình giam đài thiết lập tại cánh bắc cầu Thiên Tân, Giám hình Ngự sử thấy tình cảnh này, môi co giật vài cái, cũng lộ thần sắc không đành lòng, y vươn tay, run rẩy, nắm lên thẻ hình, khẽ cong lưng, lúc này mới ném hình ký ra, trầm giọng nói:
- Phụng chỉ, già trẻ Diêm gia, tất cả đều thắt cổ chết, lập tức hành hình.

- Leng keng!

Hình Ký rơi xuống đất, thanh âm trong trẻo, lại giống như tiếng trống đập vào lòng người, những người quan sát trước hiện trường hành hình như không có tiếng thở, tất cả mọi người đều trầm mặc, tiếng cười của mấy đứa bé vô tri trên xe tù vào giờ khắc này lại có chút chói tai...

Trên Đoan Môn, Võ Tắc Thiên nhìn về phía đầu cầu Thiên Tân, đập mạnh quải trượng:

- Hừ! Di Diên Tú ở Đột Quyết còn chưa về triều, ca múa nhạc vui dưới thành Triệu châu, làm triều đình ta không có thể diện. Loại loạn thần tặc tử như thế, thật sự là tang sư nhục quốc, dù là lóc thịt, bẻ xương, xương gãy thịt chia, cả nhà tịch thu tài sản trảm kẻ phạm tội, cũng không hả được cơn giận trong lòng trẫm.

Thượng Quan Uyển Nhi lặng yên đứng hầu ở phía sau bà ta, hai mắt hơi cụp xuống, căn bản là không đành lòng nhìn lên. Hai huynh đệ Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông đang dìu đỡ Võ Tắc Thiên thì luôn miệng nói:
- Diêm Tri Vi đáng chết, Diêm gia đáng chết! Bệ hạ chớ giận, để tránh làm tổn hại đến long thể.

Đúng lúc này, hai tiểu giáo cấm quân dìu một tiểu giáo biên quân phong trần mệt mỏi vượt qua đầu thành, tam giác hồng kỳ trên đầu vai của tiểu giáo biên quân kia bởi vì long đong, nên đã biến thành màu đỏ sậm.

Võ Tắc Thiên nhìn thấy tình hình như vậy, nghĩ là biên cương lại có chuyện lớn xảy ra, thần sắc không khỏi căng thẳng, tiểu giáo biên quân kia một đường khẩn cấp, hai chân bây giờ như chết lặng, chỉ có thể để người khác dìu đỡ, nhìn thấy nữ hoàng đế, tiểu giáo kia thở hào hển quỳ xuống thi thễ, gỡ bọc đồ hoàng lăng trên vai xuống, dâng nói:
- Mật tấu của Võ Du Nghi Đại tướng quân!

Trương Xương Tông vội vàng buông Võ Tắc Thiên ra, tiến lên gỡ bọc đồ xuống, mở ra, lấy phong hộp ra, bắt đầu mở phong ấn, lấy ra ở giữa một phong thư, hai tay dâng cho Võ Tắc Thiên.

Võ Tắc Thiên nheo mắt lại, nghiêm túc đọc một lúc lâu, sắc mặt đột nhiên trở nên xanh mét, hai tay không kìm nổi run lên. Trương Dịch Chi đứng ở một bên xem trộm, cũng chỉ nhìn thấy một vài chữ đứt quãng, hình như là Võ Du Nghi mật tấu việc gì về Võ Ý Tông, mơ hồ có thể nhìn có chữ nhắc tới người Hề tộc, Đột Quyết còn có Mạt Hạt kiến quốc gì đó.

- Đầy tớ nhỏ đáng chết! Thật đáng chết! Tang quyền nhục nước!

Uyển nhi và Trương Xương Tông đều có chút kinh ngạc, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Võ Tắc Thiên nắm chặt mật tấu của Võ Du Nghi, thở hổn hển một lúc, đột nhiên có chút suy sụp.


Trầm mặc một lúc lâu, bà mới cố gắng dùng giọng bình tĩnh, nói:
- Uyển nhi, truyền chỉ, chiến sự Hà Bắc đã chấm dứt, tứ lộ hành quân Đại tổng quản Võ Ý Tông thảo nghịch bắc chinh nay bàn giao chức vụ cho Võ Du Nghi, trở về Lạc Dương, quân công này, được nhậm chức Tả Kim Ngô Đại tướng quân, thống lĩnh đồn binh kinh thành.

Thượng Quan Uyển Nhi vội vàng hạ thấp người đồng ý, Võ Tắc Thiên siết chặt mật thư trong tay, run rẩy xoay người sang chỗ khác.

Diêm Tri Vi tham sống sợ chết, nhưng đã bị bức bách dưới đồ đao, ca vũ làm tăng sĩ khí thủ quân thành Triệu chân, mà Võ Ý Tông mất đất tang dân, tạo thành tổn thất cho triều đình đúng là một trời một vực so với Diêm Tri Vi. Nếu Võ Ý Tông không phải họ Võ, nếu không phải vinh cùng vinh, tổn cùng tổn cùng với Võ Tắc Thiên bà, vậy thì có chết một vạn lần cũng không tiếc rồi.

Trong thư Võ Du Nghi liệt kê từng chuyện từng chuyện ngu xuẩn mà Võ Ý Tông đã làm ở Hà Bắc, luôn miệng khẩn cầu nữ hoàng đế điều gã đi, nếu không thì, trời biết gã đó còn làm những chuyện ngu xuẩn gì nữa không biết.

Hiện giờ Võ Tắc Thiên thật sự hận tiểu súc sinh này, nhưng bà có thể làm được gì, chuyện này bà chỉ cố gắng che giấu đi, giả bộ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Bởi vì Võ Ý Tông ngu xuẩn, Võ Tắc Thiên càng thêm thất vọng đối với con cháu Võ gia, bà tức giận nhìn lại về phía đầu cầu Thiên Tân, chỉ thấy nơi đó dân chúng đang tản đi, xem ra hành hình đã xong, nhưng lập tức Võ Tắc Thiên liền phát hiện dường như có người đang thu dọn thi thể của người nhà Diêm Tri Vi.

Võ Tắc Thiên bởi Võ Ý Tông ngu xuẩn mà lửa giận bừng bừng, thấy có mục tiêu để trút giận, lập tức chỉ ra hướng đầu cầu Thiên Tân, trầm giọng quát:
- Già trẻ Diêm Tri Vi không phải đã đền tội hết rồi sao? Ai đang nhặt xác của hắn vậy? Là có người thông cảm gian tặc, hay là vẫn còn dư nghiệt của Diêm gia!

Trương Dịch Chi khẩn trương gọi một vị tướng lĩnh cấm quân đến, mệnh cho gã tiến đến xem xét, sau đó cười nịnh với Võ Tắc Thiên:
- Bệ hạ bớt giận, bệ hạ bớt giận, tuyệt đối không để làm tổn thương long thể, Dịch Chi đã cho người đi xem rồi, trong chốt lát sẽ biết rõ tình hình ngay thôi.

Dương Phàm thừa lúc thuyền nhỏ vừa đáp, lập tức đuổi tới cầu Thiên Tân, nhưng hành hình đã chấm dứt, thi thể của Diêm gia nằm ở một bên cầu, đang chờ Phường chính dẫn người đến xử lý, quan viên hành hình đã dẫn thủ hạ rời khỏi, quần chúng vây xem cũng đã lục tục bỏ đi, Dương Phàm vứt bỏ thuyền lên bờ, chỉ thấy ti thể của hơn mười già trẻ lớn bé của Diêm gia.

Hắn đứng ở đằng kia, không nói được một câu nào, không biết là đã thường thấy tử vong trên chiến trường, hay là nhiều năm qua như vậy, đã từng thấy rất nhiều nhà bị nữ hoàng đế đồ sát, trong lòng Dương Phàm không hề dâng lên cảm giác bi thương, càng không hề phẫn nộ.


Bản thân Diêm Tri Vi có lẽ là trừng phạt đúng tội, mặc dù hình thức xử phạt hơi nghiêm khắc một chút, nhưng dù ông ta không nên chết, Dương Phàm cũng không cảm thấy phẫn nộ, so với cả nhà bị ngộ hại của Diêm gia càng vô tội hơn, hoặc là bởi vì chiến tranh, hoặc là bởi vì đấu tranh chính trị, loại sự việc này ở bất luận triều đại nào, bất luận thời gian nào cũng không thể tránh được, thế nhưng loại việc thảm liệt này phát sinh nhiều hay ít, cũng có thể khống chế được.

Trong lòng Dương Phàm, ý niệm phủ định sự thống trị của Võ thị càng ngày càng mãnh liệt, hiện tại hắn đã hiểu tại sao Tiết Hoài Nghĩa lại châm một mồi lửa đốt “Thiên Đường” rồi, bởi hiện tại hắn cũng đang muốn một mồi lửa lớn thiêu hủy ngai vàng của Võ Tắc Thiên.

Dương Phàm lặng yên đứng hồi lâu, liền chỉ bảo người đi mua quan tài về, thu dọn thi thể của già trẻ Diêm gia, trước tiên đưa đến Tự Viện Lý Đình, chờ thân tộc Diêm gia tới lấy đi an táng, nếu những thi thể này giao cho Phường chính xử lý, chỉ có thể là dùng chiếu quấn qua loa, tùy tiện tìm nơi hoang vu để chôn hoặc là ném vào chùa miếu hỏa táng.

Có lẽ Diêm Tri Vi không đáng được thông cảm, nhưng đối mặt với mấy thi thể nhỏ bé kia, hắn không thể trốn tránh lòng trắc ẩn của mình. Người đi mua quan tài còn chưa quay lại, một đội Tiêu cấm quân đã chạy tới, một gã đội trưởng quát to:
- Là kẻ nào thu dọn thi thể của quốc tặc?

Dương Phàm quay đầu sang, thản nhiên liếc gã một cái, đội trưởng kia sửng sốt, ngạc nhiên nói:
- Dương... Lang tướng, lang trung... Ồ không, Dương Giáo Úy!

Đội trưởng này chính là người trong Bách Kỵ, tên là Trương Khê Đồng, năm đó gã từng cùng với Dương Phàm đi thăm dò tình báo Tây Vực, bởi hào quang của Dương Phàm nên mới có thể được lên chức, hiện giờ chợt thấy cấp trên cũ, có chút ngượng ngùng.

Trương Khê Đồng chần chờ một chút, bước nhanh đến, thấp giọng nói:
- Giáo Úy, bệ hạ trên thành thấy có người nhặt xác cho Diêm gia, có chút phẫn nộ, mệnh ty chức đến đưa người về hỏi. Giáo Úy ngài....nên cẩn thận một chút.

Dương Phàm gật gật đầu nói:
- Ta với ngươi đi!

Nói xong liền phủi phủi quần áo, bước về phía cung thành.Trương Khê Đồng giật mình, vội vàng theo sát phía sau, một đội cấm quân chấp kích đeo kiếm, giống như là tùy tùng của hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui