Say Mộng Giang Sơn

Bó củi còn mang theo chút hơi ẩm, cháy nổ lép bép, sau đó bùng cháy lên, luồng khói cũng trở nên nhạt dần, trong không khí tràn ngập vị thuốc đông y nồng đậm, lần này thuốc đông y cũng không có mùi khó ngửi, ngược lại còn có một mùi thơm nhàn nhạt, dù sao đây cũng là thuốc bổ

A Nô được Dương Phàm ôm ở trong lòng, hạ giọng nói :
- Sức khỏe của A Nô đã tốt hơn rồi, lang quân không cần mạo hiểm đi lấy chút thuốc bổ này nữa đâu.

Dương Phàm nhẹ nhàng mỉm cười, không nói gì, trong lòng nghĩ :
- Nếu không có ta đi lấy chút dược liệu này, thì chỉ sợ không biết người Khiết Đan có tính toán gì, bàn về tâm cơ thì các loại quan trong triều cũng không phải là đối thủ của bọn họ. Tin tức này, cần mau chóng đưa vào triều đình.

A Nô cảm thấy vui sướng trong lòng, nhích lại gần Dương Phàm, thấp giọng nói :
- Trong những ngày lang quân mất tích, Nô thực không biết làm gì, ngày đêm bất an, hiện giờ Nô đã yên tâm rồi. Chỉ có điều Tiểu Man đang ở nhà nóng gan nóng ruột. Đều là do ta không tốt, vừa mới nhìn thấy lang quân, liền không nghĩ ngợi tới điều gì khác nữa, liền đuổi theo, nghĩ lại lúc đó nên gửi tin về nói với bọn họ một tiếng.

Dương Phàm ôm nàng lại gần một chút, sau một lúc trầm mặc, mới nhẹ nhàng nói :
- Bên người Tiểu Man còn có Niệm Tổ và Tư Dung, vướng bận với hai đứa, trong lòng Tiểu Man lại còn có việc phải phấn đấu, chắc không có nhiều thời gian như vậy để nghĩ tới ta…

Hắn tự mình an tủi, kỳ thật chính hắn cũng không tin bản thân mình, tình cảm sâu đậm giữa hắn và Tiêu Man không chỉ là tình yêu, mà còn có cả tình thân. Tiểu Man cần phải chăm sóc hai đứa bé, lại không phải bôn ba bên ngoài, thân hình có lẽ sẽ không tiều tụy như A Nô, nhưng lại không biết tin tức hắn sống chết ra sao, đúng là tâm hồn của Tiểu Man có thể bị tổn thương không nhỏ.

Nhưng, còn mười sáu vạn đại quân viễn chinh thì sao!

Một Khiết Đan nho nhỏ, trước giờ chưa từng để vào trong mắt, lúc trước phái ra mười sáu vạn đại quân, trong triều còn có đại thần không đồng ý, cho rằng Hoàng đế có chuyện bé xé ra to, là Hoàng đế cố chấp nên mới phái ra nhiều người như vậy.


Lúc ấy, ngay cả Dương Phàm cũng có ý nghĩ như vậy, cho rằng chỉ cần ba đến năm vạn tinh binh cũng đủ để đánh cho đám ô hợp Khiết Đan kia hoa rơi nước chảy, ai nghĩ tới quân triều đình lại có thể thất bại, không chỉ một lần mà đến hai ba lần. Thua thảm hại đến như vậy?

Nghĩ đến đây, trong lòng Dương Phàm cũng không thể hiểu nổi, phẫn uất, trầm mặc một hồi lâu rồi mới nói:
- Mau uống thuốc đi, chúng ta sẽ rời khỏi núi!



Tin tức Đột Quyết liên tiếp đánh bại Chư lộ biên quân Tĩnh Nan, Bình Địch, Thanh Di, bao gồm cả Quy châu, Đàn châu, Định châu, Triệu châu và những nơi khác không chỉ truyền đến triều đình mà cũng nhanh chóng truyền về cả Tây Vực.

Địch Nhân Kiệt đang ở nơi đó an trí lưu dân, củng cố biên phòng, cố gắng tu sửa đủ loại thiệt hại bởi Đột Quyết xâm lấn tạo thành sau khi nghe được tin như vậy thì giống như vừa bị bệnh nặng. Lập tức trông già đi rất nhiều.

Mấy năm lưu đày ở địa phương này, trông lão đã già đi rất nhiều, nhưng thái độ nhân sinh thì vẫn không hề thay đổi. Lão biết rõ mấy năm gần đây thực lực của quốc gia đã bị suy giảm đáng kể, nhưng lão vẫn cảm thấy sự suy yếu này so với thời Thái Tông, Cao Tông hùng mạnh cũng chỉ có vẻ suy yếu hơn một chút, bất kể thế nào, triều đình các nước khác chỉ có thể nhìn lên mà tồn tại.

Nhưng tam lộ đại quân ở Hà Bắc ba lần liên tiếp bị thất bại, giống như đòn cảnh cáo, khiến lão hoàn toàn thức tỉnh.

Hóa ra…, nước nhà đã suy bại như thế, đám người kia bởi vì Đại Đường hùng mạnh mà tạm thời chịu nhún nhường. Một khi nhìn thấu đây chỉ là con cọp giấy, thì dã tâm của bọn chúng còn có thể ngăn chặn được hay sao ?


Trong bóng đêm tĩnh mịch Địch Nhân Kiệt không hề buồn ngủ chút nào, bồi hồi đứng lặng người, thật lâu sau, quay trở lại trong trướng tiếp tục uống vài li rượu, lão đã hơi ngà say.

Lão là một lão thần đi theo Thái Tông và Cao Tông, tận mắt nhìn thấy Đại Đường phát triển cực thịnh. Lúc đó lão còn là một thiếu niên, trải qua năm tháng đã trở thành một ông già, râu tóc đều đã trắng như tuyết, mà Đại Đường cũng đã bắt đầu suy sụp rồi sao?

- Địch soái, Lâu Sư Đức Lâu Đại tướng quân cầu kiến!

Địch Nhân Kiệt hai mắt ngà ngà say thản nhiên liếc tên thị vệ phẩy tay một cái nói :
- Mời hắn vào!

Lâu Sư Đức chậm rãi đi tới, hướng về phía Địch Nhân Kiệt chắp tay nói :
- Lâu Sư Đức xin bái kiến đại nguyên soái!

Địch Nhân Kiệt cũng không ngẩng đầu, chỉ đổ thêm một chút nước nóng vào trong chậu, sau đó cẩn thận để bầu rượu bằng thiếc vào giữa chiếc chậu, nói :
- Ngồi đi, uống hai chén với ta!

Lâu Sư Đức cũng đã nghe nói đến chuyện Đột Quyết tiến binh ra Hà Bắc, nên mới chạy đến tìm Địch Nhân Kiệt để bàn luận, tìm ra đối sách. Ông biết rằng Địch Nhân Kiệt vẫn bài xích mình, lại không biết rằng khi Địch Nhân Kiệt gặp rủi ro, ông lại lần nữa dâng tấu tiến cử Địch Nhân Kiệt , Võ Tắc Thiên sớm đã đưa cho Địch Nhân Kiệt xem qua, nên đối với thái độ không chút khách khí này của Địch Nhân Kiệt có chút kinh ngạc.

Lâu Sư Đức thấy Địch Nhân Kiệt chỉ chú tâm đến bầu rượu, không hề ngẩng đầu lên, đành phải tiến về phía trước, ngồi xuống cái bàn đối diện Địch Nhân Kiệt, thân thể của ông cực kì mập mạp, cặp mông to lớn đặt xuống ghế tre, chiếc ghế lập tức phát ra tiếng kêu một tiếng, giống như sắp long ra lập tức.


Địch Nhân Kiệt không kìm nổi cười rộ lên :
- Lão hóa này, lớn tuổi như vậy, mà vẫn mập mạp như thế, lâu không gặp, ngươi cũng không gầy đi là mấy.

Lời này của Địch Nhân Kiệt lộ ra thêm vài phần thân thiết, trong lòng Lâu Sư Đức cũng cảm thấy ấm áp, không nhịn được cười rộ lên:
- Người hầu như ta kì thật cũng ăn không nhiều, trời sinh ra đã như thế rồi, cũng đành chịu.

Địch Nhân Kiệt tay cầm bình rượu, rót cho ông một cốc, nói :
- Nào, uống rượu.

Lâu Sư Đức nói :
- Nguyên Soái, Phó hôm nay đến là vì…

Địch Nhân Kiệt nói :
- Ta biết lý do ngươi đến, ha ha, việc này…còn có gì đáng để nói sao ? Nào uống rượu, uống rượu!

Lâu Sư Đức thở dài, đành phải cầm chén rượu, hướng về phía Địch Nhân Kiệt, mà nhấp một ngụm. Lâu Sư Đức xưa nay uống rượu không tốt, tính tình của ông lại càng không có khả năng uống rượu, động tác này của ông đủ thấy trong lòng buồn khổ đến thế nào. Địch Nhân Kiệt lặng lẽ cười lại tiếp tục rót cho ông thêm một cốc.

Hai người, mỗi người một cốc, thời gian dần dần qua đi, men say bốc lên, lúc này phía bên ngoài bắt đầu có gió lạnh, những bông tuyết bắt đàu rơi xuống, tuy rằng chưa rơi xuống đất đã tan hết, nhưng lại khiến cho mặt đất ẩm ướt, khiến cho người ta biết, trên bầu trời tuyết đã bắt đầu rơi, báo hiệu mùa đông đã đến.

- Mặc Xuyết coi như cả một đời kiêu hùng rồi, co được dãn được, có thể đánh nhau có thể chạy trốn, buổi sáng có thể là anh em kết bái, buổi tối có thể đánh nhau đến chết! Trước một lúc còn biểu diễu võ giương oai, nhưng ngay sau đó lại có thể quỳ xuống cầu xin tha thứ. Hừ! Lão Địch ta người như thế nào cũng không phục, chỉ có người như vậy mới không dám không phục!


Địch Nhân Kiệt cười mắng, uống một hớp rượu vẻ mặt phẫn uất.

Lâu Sư Đức bưng chén rượu, ánh mắt đã ươn ướt :
- Ôi! Cũng không nên nói người ta như vậy, rèn sắt còn phải rèn cả thân. Nếu chúng ta đủ mạnh, hắn muốn giả dối hay mạnh mẽ thế nào cũng được thì có thể gì ? Hắc Xỉ Thường Chi, Tuyền Hiến Thàng, Trình Vụ Đĩnh…, bọn họ chết quá sớm. Nếu ở Hà Bắc có một danh tướng như thế, thì đại cục cũng sẽ không như thế này, Thái hậu cũng không nên giết bọn họ!

Lâu Sư Đức có lẽ cũng đã uống say, không ngờ nói Nữ hoàng đế thành Thái hậu.

Địch Nhân Kiệt dường như còn say hơn ông ta. Không ngờ không nghe được chút nào, hơn nữa lại còn nói với ông:
- Thái Hậu sẽ không tự ý quản chuyện quân sự, bà ta lấy thân phận là nhiếp chính, nhưng do sức ép từ nhà vua và nguời dân khiến cho thái hậu coi trọng quân quyền quá mức, giao quân quyền cho gia tộc họ Võ, nhưng những người gia tộc họ Võ đó chẳng nhẽ lại không có ai có thể thống lĩnh quân đội sao ?

Lâu Sư Đức cười lạnh nói :
- Không có sở trường quân sự thì cũng thôi. Chẳng lẽ việc nước lại cũng như thế sao? Còn cả chuyện tranh quyền đoạt lợi nữa ? Tinh thông quyền mưu tính kế lại là chuyện trị quốc sao? Chi tộc Mạn di, thích hợp với kế sách ràng buộc, là quốc sách hữu hiệu đã được dùng từ thời Thái Tông, vì sao lại không thể tiếp tục sử dụng ? Tại sao lại phải theo sự yêu ghét của bản thân mà thay đổi ?

Đối với tộc Man di, vừa phải làm cho bọn họ sợ hãi triều đình, nhưng lại không được áp bức quá mức. Không cần nói đến ngoại tộc, cho dù là đồng tộc, nếu áp bức quá mức, thì sẽ không coi là người một nhà, có ai lại chịu cam tâm mà cống hiến, cúi đầu mà nghe nữa ? Những năm gần đây triều đình đều làm thế này sao ?

Ba năm trước, triều đình thảo phạt Thổ Phiên, khiến cho mười bộ lạc Tây Đột Quyết phát binh trợ chiến, Đột Quyết tự chuẩn bị binh mã, tiền lương, trải qua sáu tháng chiến tranh ác liệt, cuối cùng cũng đánh bại phản nghịch, mang oai danh của quốc gia, kết quả đã rõ, triều đình không ban tiền tài cho thì cũng không nói, nhưng cả câu khen ngợi và khuyến khích cũng không có.

Thái hậu lấy lý do bọn họ chưa từng dâng chiếu đã tự tiện tiêu diệt tấn công bộ tộc Hồi Hột, lại hạ chỉ trách cứ, không cho vào triều và lệnh cưỡng chế các bộ tộc Thổ Phiên đến Lương Châu, chẳng lẽ binh sĩ lại không phải do cha mẹ nuôi dưỡng lại không có vợ chồng con cái hay sao? Vì triều đình mà tận trung như vậy, mà lại nhận được kết quả này!

Chuyện qua cầu rút ván như vậy, ai mà không buồn? Trái tim ai mà không băng giá? Chuyện quân sự của triều đình sau này, đều dựa vào các bộ tộc, còn có ai dám đồng ý trợ chiến, đồng ý trợ giúp nữa đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui