Say Mộng Giang Sơn

Phí Mạt gãi đầu, kiểm tra dược vật bên trong nhà kho đơn sơ:
- Dược liệu không đầy đủ lắm....!

- Tri mẫu, lô căn, sinh địa, liên kiều, hoàng liên... chỉ có mấy thứ này….
Phí Mạt nhặt ra mấy thứ dược liệu, nói với Dương Phàm:
- Ta sắc cho ngươi liều thuốc, uống xong rồi thấy hiệu quả ngay.

Phí Mạt kỳ thật chỉ nhận biết dược tính, biết dược liệu có thể trị bệnh nào, không chẩn mạch xem bệnh, cũng càng không nói tới toa thuốc gì, đơn thuần chỉ là “Mông Cổ đại phu” .

Dương Phàm nói:
- Coi bộ dạng vụng về của ngươi, ta nên sắc thuốc cho chính mình thôi.

Hắn đoạt lấy gói thuốc, thuận tay đem cái ấm sắc thuốc đặt ở cạnh cửa cũng mang đi rồi.

Hắn không nghĩ tới, a Nô và Cổ Trúc Đình không ngờ tìm được đến nơi này, nhưng khi hắn mừng rỡ muốn điên, lập tức chợt nghe đến một tin tức khiến lòng hắn kinh hãi: A Nô bị bệnh.

A Nô và Cổ Trúc Đình vẫn âm thầm theo sau người Khiết Đan, sau khi vào núi, tiền phương có đại đội nhân mã đi qua, hai người theo sau cũng rất dễ dàng, một ngày đi vòng vo tả hữu, hai người đều đã bị mất phương hướng trở về, các nàng cũng không cần quan tâm, chỉ để ý đuổi theo đại đội nhân mã đi trước.

Và đến được doanh trại của người Khiết Đan trong thâm sơn, các nàng liền bắt đầu tìm kiếm tung tích của Dương Phàm.

Dọc theo con đường này, trên thân hai người không mang nhiều thực vật, tuy rằng bằng thân thủ của các nàng rất dễ dàng bắt được một ít con thú trong rừng, nhưng trong quá trình truy tung người Khiết Đan lại không dám nhóm lửa, chỉ có thể tìm kiếm một ít quả dại cho đỡ đói. Và khi người Khiết Đan trở lại doanh địa của bọn họ, hai người vụng trộm trộm ít đồ từ chỗ người Khiết Đan, lúc này mới có thể chắc bụng.

Doanh trướng của người Khiết Đan đầy khắp núi đồi, trạm canh gác ở ngoại vi chủ yếu là phòng bị đại đội quan binh đánh lén, tuy rằng loại khả năng này vô cùng nhỏ, nhưng không thể không phòng, bởi đó phòng tuyến cũng không chặt chẽ, bằng thân thủ của các nàng rất dễ dàng lẻn vào. Nhưng các nàng muốn từ nhiều phòng ốc như vậy tìm ra chỗ Dương Phàm ở, thật khó khăn.


Hai người ở bên ngoài doanh địa của người Khiết Đan ở tạm trong một sơn động ở Sơn Âm, buổi tối nghỉ ngơi. Ban ngày lẻn vào doanh địa của người Khiết Đan tìm kiếm Dương Phàm, liên tiếp ba ngày, hôm nay Cổ Trúc Đình rốt cuộc tìm được Dương Phàm.

Vốn chiếu theo kế hoạch của các nàng, sau khi tìm được Dương Phàm ba người liền rời đi nơi này, tuy rằng núi cao rừng rậm, cũng chỉ có thời điểm đi ra, ba người hai bên cùng hỗ trợ, làm tăng lên khả năng có thể chạy.

Nhưng bắt đầu từ khuya ngày hôm trước, a Nô liền có chút không thoải mái. Thân mình sốt nhẹ không ngừng tới buổi sáng ngày hôm qua phát triển trở thành sốt cao, dường như cùng sinh ra bệnh sốt rét, có khi còn có thể nói xằng nói bậy thần trí không rõ, việc này làm cho Cổ Trúc Đình sợ hãi.

Đến buổi tối. A Nô sốt cao lui dần, có chút tỉnh táo lại, nghe nói Cổ Trúc Đình vì chăm sóc nàng một ngày đều không có đi tìm Dương Phàm, a Nô không khỏi sốt ruột, luôn mãi thúc giục, hôm nay Cổ Trúc Đình đành phải buông tha nàng, tiếp tục đến tìm kiếm Dương Phàm. Nhưng buổi sáng hôm nay , nhiệt độ cơ thể a Nô lại thăng lên, chỉ là không có nghiêm trọng như hôm qua.

Thời đại này, bị cảm sốt không phải có thể coi là bệnh vặt. Một cái sơ sẩy thì có thể diễn biến thành tính mạng nguy hiểm, Dương Phàm sau khi nghe nói, lập tức liền nghĩ đến Phí Mạt vị “Mông Cổ đại phu” này, đành phải vội vàng đi tìm y lấy thuốc.

Tuy rằng Phí Mạt đã hứa hẹn sẽ thả hắn rời khỏi. Cũng biểu hiện được như là một người nam tử hán, nhưng Dương Phàm tình cảnh hiện tại không như thế. Không thể không đề phòng người. A Nô và Cổ Trúc Đình đều là mĩ nhân ngàn dặm chọn được một người, nếu chẳng may đối phương có ý xấu gì, đây chính là đưa dê vào miệng cọp rồi, cho nên hắn không dám lộ ra sự tồn tại của a Nô và Cổ Trúc Đình.

A Nô gửi thân ở sơn động ở Sơn Âm, ở bên ngoài doanh địa của người Khiết Đan, này tới một mặt rừng cây gần một mảnh dốc, bụi rậm rậm rạp, đại khái chỉ có rắn mới có thể theo trong khe hở chui đi qua, bởi vậy này một bên phòng bị lơi lỏng, nơi này vừa không thể săn bắn lại không có gì có thể ngắt lấy, cho nên bình thường người Khiết Đan cũng rất ít xuất hiện tại nơi này.

Thân thủ Dương Phàm vốn cao minh, lại có cao thủ như Cổ Trúc Đình dẫn dắt che giấu tung tích, hai người rất dễ dàng liền xuyên qua trạm canh gác đặt ở ngoại vi của người Khiết Đan, lặng lẽ chuyển tới Sơn Âm, tiến vào trong cái sơn động kia. Trong sơn động ẩm ướt âm u lạnh lẽo, một mặt Sơn Âm sơn động lạnh hơn, vừa mới vào, liền cảm thấy lạnh thấu xương.

Trong huyệt động có một đống lửa, ngọn lửa đã rất mỏng manh rồi, trên đống lửa vừa mới cái còn một thân cây thô to vẫn duy trì hình dạng hỏa tàn mơ hồ hiện ra hỏa quang. Bên cạnh đống lửa có một đống da lông, đó là Cổ Trúc Đình trộm từ chỗ người Khiết Đan một tấm da sói đệm giường, còn có tấm áo da dê.

Dương Phàm nhìn đến một đầu tóc rối bời lộ ra trên tấm áo da dê, vội vàng đem dược liệu và ấm sắc thuốc giao vào trên tay Cổ Trúc Đình, bước nhanh đi qua.

- A Nô!


Dương Phàm dịu dàng gọi, nhẹ nhàng xốc lên áo da dê, a Nô co rúc ở áo da dê, khuôn mặt đã khôi phục dung nhan khí sắc cực kém, môi của nàng đã bị nẻ, môi tái nhợt mất đi huyết sắc, nhưng hai má lại một mảnh ửng hồng, tay còn không có chạm đến, còn có cảm giác nóng bỏng.

Nàng đại khái lại sốt cao đến bất tỉnh nhân sự rồi, căn bản không biết Dương Phàm tới bên người rồi.

Cổ Trúc Đình khe khẽ thở dài, đem cái ấm sắc thuốc đặt ở một bên thạch bích trong hang động, một ít nước lạnh như băng đổ vào trong ấm sắc thuốc, nàng lại ra bên ngoài hang động chặt hai cành cây nhỏ trở về, sử dụng kiếm đem cây nhỏ chém nát, đến trên đống lửa, hỏa thế hừng hực bốc cháy lên, nhánh cây cháy sạch “Đùng” vang lên.

Nhìn bộ dáng a Nô tiều tụy, Dương Phàm đem đầu của nàng ôm vào trong ngực, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh.

A Nô từ từ tỉnh lại, rên rỉ giống như nỉ non:
- Cổ sư, ngươi... Đã trở lại, tìm được... Hắn sao?

Dương Phàm luôn miệng nói:
- Tìm được rồi, tìm được rồi! A Nô, ta ngay ở chỗ này!

Nói xong nói xong, nước mắt của hắn rốt cục chảy xuống, lớn viên lớn viên dừng ở khóe môi bị nẻ của a Nô.

Rõ ràng lúc này ý thức của A Nô so với bình thường phải chậm chạp hơn rất nhiều, nàng hỗn loạn, ý thức bán tỉnh bán mê, nghe được lời Dương Phàm nói... nàng yếu ớt mở mắt, yên lặng nhìn Dương Phàm một lúc lâu sau, trong ánh mắt mới bỗng nhiên lộ ra một chút niềm vui bất ngờ, nắm chặt quần áo của Dương Phàm, kêu lên:
- Lang quân! Lang quân?


Dương Phàm nhìn nàng ánh mắt sưng đỏ, dùng sức gật đầu:
- Đúng là ta! Là ta! Ta liền ở bên cạnh ngươi!

- Lang quân!

A Nô bổ nhào vào trong lòng Dương Phàm, ngực nghẹn ngào nước mắt giống như suối trào ra:
- Lang quân không việc gì, thiếp… thiếp rất vui!

Dương Phàm mất tích mấy ngày nay, nàng là người khổ nhất, bất kể là trên thân thể hay là trên tinh thần, không có lúc nào là không chịu sự tra tấn, lấy việc thiện làm thủ đoạn, đích thật là phương pháp làm cho nàng nhanh nhất đạt được tin tức của Dương Phàm, làm cho nàng từng giây từng phút đều vùi lấp ở hoảng sợ, trong bi thương.

Tinh lực của nàng, thể lực đã sớm cạn kiệt rồi, hoàn toàn là dựa vào lực lượng tinh thần mà chống đỡ, làm cho nàng tiếp tục kiên trì, khi nàng rốt cuộc tìm được tung tích của Dương Phàm, nhìn đến Dương Phàm còn êm đẹp còn sống, tinh thần đang căng thẳng chợt buông lỏng, thân thể và tinh thần đã sớm nên sụp đổ liền rốt cuộc kiên trì không nổi.

Tình trạng thân thể của nàng bây giờ, tinh thần hoàn toàn là lo âu căng thẳng và mỏi mệt không chịu nổi, thân thể vì mình chữa trị mà làm ra một loại phản ứng. Giờ phút này nàng ngay tại trong lòng ngực của Dương Phàm, nàng tận tình khóc, nước mắt làm ướt trí tuệ của Dương Phàm, mà theo nước mắt trào ra, tinh thần của nàng, khí sắc lại như có kỳ tích mà tốt lên.

Chứng kiến hết thảy, khiến một người như Cổ Trúc Đình không biết tình là vật chi âm thầm lấy làm kỳ lạ, theo nàng, a Nô giờ phút này thật suy yếu, không có tĩnh dưỡng mười ngày nửa tháng thì mơ tưởng mới có thể chuyển biến tốt đẹp, nhưng Dương Phàm vừa đến, nàng không ngờ nhanh như vậy đã ổn hơn rồi, ánh mắt của nàng rõ ràng có thần thái, khí sắc xám xịt trên mặt cũng toả sáng rồi, nguyên bản thân mình suy yếu đến một câu đều nói không nên lời không ngờ có thể ngồi xuống.

Kỳ tích!

Quả thực là kỳ tích!
-
Tông chủ là em bé nhân sâm chuyển thế sao?

Cổ Trúc Đình ở một bên trừng to mắt nhìn, chỉ cảm thấy Dương Phàm so với cái ấm đáng ức thuốc kia còn thần kỳ hơn gấp một vạn lần, không biết nếu đem tông chủ nhét vào ấm sắc thuốc mà nấu... có thể hay không chữa khỏi trăm bệnh.

- Lang quân, chúng ta mau chút rời khỏi đi, nếu chẳng may làm cho bọn họ phát hiện ngươi đã thất tung, chắc chắn nơi nơi tìm kiếm!


A Nô vừa khóc vừa cười cùng Dương Phàm nói thiệt nhiều, lời nói lộn xộn,câu trước nói cái này , câu tiếp theo liền lại nói đến khác, tưởng niệm và thống khổ lâu như vậy, nàng có rất nhiều lời nói muốn nói, nhưng theo suy nghĩ dần dần rõ ràng, nàng rốt cục nghĩ tới nhất cái vấn đề trọng yếu:
- Lập tức rời đi!

Dương Phàm nhẹ lắc đầu, nói:
- Tình huống hiện tại của nàng, sao có thể rời đi? Nàng trước an tâm dưỡng tốt thân thể rồi nói sau. Nàng yên tâm, ta đã cứu tính mạng thủ lĩnh của bọn họ, cho nên bọn họ hiện tại đã không coi ta là thành kẻ thù mà đối đãi. Bọn họ vốn định rời khi khỏi nơi này, lại để cho ta rời khỏi đấy.

Dương Phàm thở dài, ôm thân mình của a Nô, hạ giọng nói:
- Triều đình lại nếm mùi thất bại, người Khiết Đan tính toán đánh tiếp, thành lập căn cơ của bọn họ. Tự Thái Tông, Cao Tông tới nay, triều đình khi nào thì nếm qua thiệt thòi lớn như vậy? Nước hướng hiện giờ tựa như 'Thiên đường' bên trong kia tôn lớn phật đâu rồi, nhìn xanh vàng rực rỡ, nội bộ trống trơn như hoang dã...

A Nô mờ mịt nói:
- vậy... Bây giờ nên làm gì?

Dương Phàm thở dài nói:
- Ta không phải thần tiên, ta có thể làm sao đây?

Hắn thương tiếc vuốt ve mái tóc của a Nô, ở cái trán của nàng nhẹ nhàng hôn, dịu dàng nói:
- Ta và nàng... Đi về nhà!

Lúc này, Phò mã gia Võ Diên Tú của triều Võ Chu đã mang theo rất nhiều tài vật hòa thân theo phương nam chạy tới Đột Quyết Hãn Đình Hắc Sa, nhưng tin tức đệ tam lộ nghịch đại quân của triều đình lại lần nữa đại bại, ngay cả Tể tướng đương triều, Binh bộ Thượng thư Vương Hiếu Kiệt đều bỏ mình cũng theo mặt đông truyền đến hãn trướng của Đột Quyết.

Mặc Xuyết thật không ngờ Đại Đường từng ngạo mạn không chịu nổi không ngờ suy bại như thế, ở trong tay một Khiết Đan nho nhỏ không ngờ bại rồi lại bại, lòng tham của Mặc Xuyết đột nhiên tăng nhiều, điều kiện nghị hòa vốn làm lãolão rất hài lòng, bây giờ lão nhìn đến, là xa xa không đủ.

Vì thế, Mặc Xuyết lập tức trở mặt, nói rõ lão phải gả nữ nhi cho chính là Lý thị hoàng tộc, mà không phải là Võ thị. Đột Quyết không thừa nhận Võ Chu chính quyền, lão giam giữ Võ Diên Tú, noi theo người Khiết Đan, đã ra khẩu hiệu “Phụng Đường phạt Chu” , xuất động một trăm ngàn thiết kỵ, bởi vì Khiết Đan tạo phản, nguyên bản làm lá clão Hà Bắc phía Đông biên phòng dĩ nhiên một mảnh hư không, người Đột Quyết liền từ nơi này đánh vào.

Đột Quyết vũ lực hơn xa Khiết Đan, hơn nữa bọn họ đã hiểu được cách sử dụng các loại khí giới công thành, khi bọn họ tiến công, quân Tĩnh Nan, Bình Địch, Thanh Didễ dàng sụp đổ, Quy Châu, Đàn Châu, Định Châu, Triệu Châu và những nơi khác lần lượt bị chiếm đóng. Sau Khiết Đan và Hề tộc, Đột Quyết cũng giết vào một mảnh khói lửa nổi lên bốn phía, tùy ý cướp bóc!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui