Mưa vừa ngừng, ngọn liễu ngập mảnh sương nhạt, lườn lờ mềm mại. Lạc Thủy sóng xanh, có thuyền hoa, thương thuyền qua lại. Đứng ở đầu cầu Thiên Tân, có thể thấy rất nhiều người bởi mưa nhỏ vừa ngừng mà tiếp tục di chuyển sinh động, ngoại trừ người làm ăn, còn có những người văn nhân, thiên kim, quý phụ ra khỏi thành đạp thanh, các động vật nhỏ bị mùa đông đè nén tựa như ngủ đông đã thức dậy, ước gì được lập tức nhìn thế giới màu xanh.
Có một vài cây liễu nảy mầm sớm, có những cây liễu còn chút phiêu tơ. Tơ liễu giống như đang bay trên tuyết không trung, lê hoa giống như tuyết ngưng ở đầu cành. Bởi vì ra ngoài không lâu thì mưa ngừng, Dương Phàm không khoác áo tơi, cũng không bung dù, chỉ dùng hai tay che che, đứng giữa tuyết rơi và ngưng tuyết ở trên đê lớn Lạc Thủy.
Mưa đầu mùa xuân vừa ngừng, nước sông hơi có dâng lên, cũng hơi vẩn đục. Thuyền qua giữa sông, nước sông rẽ đánh sang hai bờ, mấy con vịt ở nước cạn lắc lư theo sóng nước dập dềnh hai bên bờ.
Có ba phụ nhân đang giặt y phục ở bờ sông. Một tiểu cô nương ước chừng mười hai mười ba tuổi, bởi vì sợ ướt giày, cởi đôi tất màu trắng, bắt đầu thò đôi chân chạm thử nước sông loang loáng, nước ngập qua mắt cá chân nàng. Còn có một thiếu phụ đang dùng chày gỗ đập quần áo, đại khái là nàng đang ở kỳ cho con bú, bởi thường xuyên cởi bỏ cổ áo, nên cổ áo khẽ lỏng rũ xuống, theo động tác đánh chày gỗ của nàng, từ trên đê cao nhìn xuống có thể nhìn thấy rõ hai bầu ngực sữa trắng tuyết đang rung động theo.
Dương Phàm nhìn nhìn, phát hiện trên đê còn có mấy người rảnh rỗi đang giả bộ nhìn ra mặt nước xa xa, nhưng góc ánh mắt rõ ràng là...
Dương Phàm không kìm nổi bật cười, không muốn nhập hội, chậm rãi quay lưng đi, đứng dưới cành liễu vàng nhạt, nhìn về hướng đầu cầu. Sáng mưa xuân vừa mới ngừng , Dương Phàm ở giữa nơi xanh biếc xinh đẹp này, nhìn tiên tử trong ý họa tình thơ đang khoan thai tới gần. Thái Bình mới từ trong cung đi ra, vẫn đang mặc cung váy thiên tử, khoác thêm một chiếc áo choàng hạc hoa đón xuân.
- Thành công rồi?
- Thành công rồi.
Hai người sóng vai đứng trên đê dưới cành liễu, nhìn nước sông chuyển động, nhìn ngàn buồm chạy qua.
- Huynh định khi nào động thủ?
- Ngày mai?
- Được, đến lúc đó, ta tới giúp huynh, tất cả những ai bài sau đó, ta sẽ xử lý!
- Ừ! Việc này, có tính là ta giúp ngươi chiếu cố không?
- Khụ, hai chúng ta, có cần phải rạch ròi thế không?
Thái Bình công chúa liếc hắn, mỉm cười, sóng mắt lấp lánh:
- Thật sao? Thật sự tuy hai mà một sao?
Dương Phàm xoa xoa mũi, cười sửa miệng:
- Được rồi! Xem như nàng giúp ta một chuyện!
Thái Bình công chúa bĩu môi, quay sang một bên.
Dương Phàm da mặt dày, căn bản không để ý:
- Còn có một việc, có muốn cùng ta làm không?
- Vẫn là giúp chúng ta?
- Tính...phải! Tuy nhiên chuyện lần này, nàng cũng sẽ được lợi!
- Lần này ta chiếm được lợi gì?
- Nàng giúp Hoàng đế giải quyết xong một phiền toái lớn, Hoàng đế sẽ càng sủng ái nàng đó.
- Thế thôi sao, ngươi ta chẳng thấy lạ.
Dương Phàm thở dài, nói:
- Vậy thì thôi, ta tìm Uyển nhi hỗ trợ, việc này, muội ấy cũng có thể làm được.
Thái Bình công chúa lập tức nói:
- Được, ta với huynh cùng nhau làm, chuyện gì?
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Liên thủ với ta tính kế một người!
- Ai?
- Ai?
******
Lai Tuấn Thần giơ chén lên, mang vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười:
- Lục Lang khách khí, phải để Lai mỗ kính Lục lang mới đúng chứ!
Trương Xương Tông cười dài nâng chén lên môi, nhấp một ngụm, Lai Tuấn Thần thấy thế, cũng chỉ nhấp một ngụm rượu, rồi đặt chén xuống. Trương Xương Tông thấy thế, khẽ cau mày, đáng tiếc Lai Tuấn Thần không phát hiện, y đang quay sang nhìn vũ nương đứng đầu. Trên thảm đỏ rực, vũ nương múa dẫn đầu kia đang khẽ chuyển bước liên tục, chậm xoay eo nhỏ, nhẹ nhàng nhảy múa theo tiếng nhạc. Vũ nương này cũng đã gần ba mươi tuổi rồi, nhưng kỹ thuật nhảy hết sức tuyệt đẹp, các thiếu nữ trẻ tuổi còn xa mới bằng dược, trên mặt nàng thủy chung luôn nở nụ cười tươi tắn, xinh đẹp như hoa đào tháng ba mùa xuân, kỹ thuật nhảy nhẹ nhàng, lả lướt mềm mại, khiến tâm người khác ngứa ngáy.
Lai Tuấn Thần suy nghĩ: “Vũ nương này thật xinh đẹp, đáng tiếc cô ta là vũ cơ của quý phủ Dương Tái Tư, người ta tể tướng, không đơn giản.
Hôm nay là Dương Tái Tư thiết yến, mời huynh đệ Trương thị dự tiệc, mặt khác cũng mời vài vị đại thần đương triều, thật ra những người này chỉ là đến góp cho đủ số, còn người thật sự muốn mời chỉ có Lai Tuấn Thần. Lúc trước trên đỉnh Long Môn, Lai Tuấn Thần và ba huynh đệ Trương Đồng Hưu có khúc mắc, tuy rằng lúc ấy Lai Tuấn Thần đem hết thảy nguyên do tính hết lên đầu Dương Phàm, nhưng từ đó về sau huynh đệ Trương thị lại không ngừng nghe được tin tức Lai Tuấn Thần trong lòng ghi hận bọn họ, ý đồ trả thù. Hai huynh đệ Trương Dịch Chi, Trương Xương Tông hiện tại đang được sủng ái, đương nhiên không sợ Lai Tuấn Thần, nhưng bị một người nhìn chằm chằm như vậy, cũng thật sự là phiền não. Bọn họ hiện tại đang cật lực phát triển thế lực Trương đảng, không muốn đối đầu với Lai Tuấn Thần, càng nghĩ, chỉ có giải hòa là tốt nhất, vì thế mượn Dương Tái Tư làm người ở giữa hòa giải. Đáng tiếc, Lai Tuấn Thần dù là kẻ khứu giác linh mẫn, giác quan thứ sáu phát đạt, nhưng ở trong triều y chỉ là cô thần, không giao tiếp qua lại với quan to nào khác, cho nên vẫn không nắm rõ quy tắc ngầm trong quan trường, y chỉ cho là do Dương Tái Tư mời y tới dự tiệc, căn bản không nghĩ mục đích sâu xa của sự việc.
Trương Xương Tông và Trương Dịch Chi liên tiếp thể hiện thiện ý, hành động mời rượu, nếu đổi là người khác, sớm sẽ hiểu dụng ý của đối phương, nếu tiếp nhận, mọi người chỉ cần ha hả cười vui, thì bao gút mắc không vui trước đó là có thể hóa thành vô hình rồi. Nhưng Lai Tuấn Thần căn bản không rõ nguyên nhân huynh đệ Trương thị dự tiệc, đã từng thấy ba huynh đệ Trương Đồng Hưu, Trương Xương Kỳ làm y mất thể diện cực lớn, y đã vốn không được tự nhiên, nên y càng không có hứng thú quan hệ xã giao với các quan viên này, vì thể chỉ lo chăm chú nhìn vũ nương xinh đẹp kia. Hành động này không qua được mắt huynh đệ Trương thị, cũng thể hiện rõ một tín hiệu: Lai Tuấn Thần không tiếp nhận sự giảng hòa của bọn họ.
Bởi vì hai hai huynh đệ Trương Dịch Chi, Trương Xương Tông được sủng ái, Trương Đồng Hưu cũng vốn coi việc hòa giải là không cần thiết, vừa thấy biểu hiện thản nhiên của Lai Tuấn Thần, vốn là không tiếp nhận sự hòa giải, trong lòng càng tức giận, tuy rằng Trương Xương Tông luôn mãi nháy mắt với gã, gã cũng không muốn mời rượu Lai Tuấn Thần, ngược lại nâng chén hướng về Dương Tái Tư để tạ ơn.
Dương Tái Tư cười uống một ly. Trương Đồng Hưu cười nói:
- Ta thấy Dương nội sử vóc dáng không cao, mặt dẹt đầu tròn, ánh mắt hẹp dài, xương gò má tương đối cao, rất giống người Cao Cú Lệ, nguyên quán của Dương nội sử ở phương bắc hay sao?
Dương Tái Tư vuốt râu cười nói:
- Phó vốn là người Nguyên Võ Trịnh Châu, không phải là người phía bắc.
Gã lại thấy Lai Tuấn Thần chỉ nhìn chằm chằm xem vũ nương kia, dường như cố ý coi thường huynh đệ Trương thị mình, cần phải làm bầu không khí sôi động thêm mới được liền nói:
- Phó tuy không phải là người phương bắc, nhưng lại có vũ đạo của người Cao Cú Lệ.
Trương Đồng Hưu đang tức giận Lai Tuấn Thần, nghe vậy vui vẻ nói:
- Hả? Vậy chúng ta đây phải mở mang kiến thức rồi.
Dương Tái Tư thừa dịp men rượu hưng phấn, cởi bào tím, buộc vạt áo trước người, bảo người cắt tờ giấy kẹp trên mép mũ, đóng giả mà người Cao Cú Lệ để lên nhảy múa, chủ nhân hưng phấn nhảy múa, đám vũ nương kia liền lui xuống, để một chỗ trống cho ông ta. Dương Tái Tư diện mạo xác thực giống người Cao Cú Lệ, Tái nhún vai run tay, nhảy theo điệu múa Cao Cú Lệ, dáng điệu yểu điệu, làm tất cả tân khách tại sảnh đường đều bật cười vui vẻ. Lai Tuấn Thần thấy vũ nương kia đã lui xuống, liền thu lại sự chú ý, thấy Dương Tái Tư nhảy rất buồn cười, cũng không kìm được bật cười. Dương Tái Tư thấy không khí vui vẻ, trong lòng cũng vui sướng, múa rất cao hứng, còn đến trước mặt Trương Xương Tông, làm động tác mời gã múa.
Quan lại quyền quý tại tiệc rượu hưng phấn ca múa là điều rất bình thường, Lý Thế Dân thường thường lôi kéo đại thần nhảy đạp ca vũ. Trương Xương Tông thấy chủ nhà mời nhảy, cũng không chối từ, cười hì hì đứng lên, cũng gia nhập hàng ngũ nhảy theo điệu của Cao Cú Lệ. Trương Xương Tông đa tài đa nghệ, nên đương nhiên gã cũng biết nhảy múa. Tư thái gã nhảy múa rõ ràng là hơn hẳn Dương Tái Tư. Dương Tái Tư thấy thế, bèn lui ra sau chiếu, nhường chỗ cho gã. Trương Xương Tông nhảy múa xong, cả sảnh đường ầm ầm trầm trồ khen ngợi, liền có người của nhất đảng Trương thị khen ngợi:
- Lục Lang mặt giống hoa đào, lại múa uyển chuyển, thật sự là tài hoa.
Dương Tái Tư lớn lắc đầu của nói:
- Không đúng không đúng, sao mặt Lục Lang lại giống hoa đào được chứ?
Trương Xương Tông rất vui khi có người khen dung mạo của mình, nghe vậy Dương Tái Tư nói vậy thì sầm mặt, quay sang ông ta.
Dương Tái Tư liền nói:
- Nên nói là hoa sen giống Lục Lang mới đúng!
Mọi người vừa nghe, tất cả đều vỗ tay cười to. Lai Tuấn Thần bình thường được người khen tặng đã quen, những bữa tiệc rượu, hầu hết y đều được mọi người coi trọng, nhưng ở trước mặt huynh đệ Trương thị, y lại thành tiểu nhân vật, trong lòng rất không được tự nhiên, vừa nghe Dương Tái Tư nịnh bợ huynh đệ Trương thị như thế, liền âm thầm bĩu môi, hết sức ghen ghét, vẻ mặt này lại bị lọt vào tầm mắt của Trương Đồng Hưu.
Sau khi Trương Xương Tông về chỗ, mọi người trò cười một hồi, đề tài đã bị dẫn tới phương bắc. Mọi người đang trên ghế vốn là nói nhăng nói cuội, có lời gì đề đều có thể tán gẫu, huống chi gần đây phương bắc lại đúng là đang xảy ra chuyện.
Một gã quan viên nói:
- Nhắc tới phương bắc, nghe nói thủ lĩnh Lý Tận Trung, Tôn Vạn Vinh của bộ lạc Đại Hạ Thị Khiết Đan tạo phản? Không biết hiện giờ tình hình như thế nào?
Một gã khác quan viên khinh thường nói:
- Khiết Đan nho nhỏ, ý đồ phản Đại Chu ta, không khác kiến động rung cây. Tin tức bọn họ tảo phản là hôm qua mới truyền đến triều đình đấy. Ta xem chừng, không đợi triều đình dụng binh, đại quân đô đốc Doanh Châu cũng sẽ nghiền bọn chúng thành bột mịn thôi.
Một gã quan viên phản bác:
- Lưu huynh, Lý Tận Trung, Tôn Vạn Vinh tiết chế nhân mã mười châu Khiết Đan, cho dù bất động đứng ở đằng kia để chúng ta giết, cũng phải mệt chết khiếp, nào có dễ dàng bại như vậy?
Quan viên được gọi là Lưu huynh nói:
- Khiết Đan nho nhỏ man di chi tộc, vũ khí không đủ, bần như tên ăn mày, có thể làm được gì chứ?
Một thiên quan tả Thị lang Tề Long Đằng mới nhậm chức nói:
- Tôn Vạn Vinh là Hữu Ngọc kiềm Vệ tướng quân, Thứ Sử Quy Châu thành, huyện công Vĩnh Nhạc, thế lực không nhỏ, không đến mức bần cùng như vậy đâu.
Một gã quan viên nói:
- Còn nhớ hình như khi là Lý Chiêu Đức làm Tể tướng còn xin phong chức quan cho hắn thì phải? Nhưng chẳng được bao lâu, trong thời gian ngắn như vậy, hắn có thể tổ chức được bao nhiêu thế lực?
Lập tức lại có người giải thích với y, quan viên Khiết Đan tộc khác biệt rất lớn với lưu quan Trung Nguyên, cái gọi là chức quan triều đình sắc phong, đều là tương ứng với thực lực của bon họ mới được gia phong. Thật ra trước khi bọn họ có được chức quan ở triều đình, thì đã có thế lực to lớn...
Giải thích này, Lai Tuấn Thần toàn bộ không nghe thấy, y chỉ nghe thấy Lý Chiêu Đức, nghe thấy là Lý Chiêu Đức xin chỉ tứ phong Tôn Vạn Vinh, lập tức đã cảm thấy hai mắt tỏa sáng. Lai Tuấn Thần hiện tại hận nhất có hai người, mà trong danh sách đám cừu nhân nổi danh của y, đến giờ cũng chỉ có hai người là y chưa trả thù được, chính là Lý Chiêu Đức và Dương Phàm.
Mọi người trò chuyện ở tiệc rượu một hồi, khiến một kẻ có lý tưởng suốt đời chỉnh người là Lai Tuấn Thần lập tức phát hiện một cơ hội, đó chính là cơ hội chỉnh Lý Chiêu Đức:
“Tôn Vạn Vinh tạo phản, mà Tôn Vạn Vinh là hiền tài do Lý Chiêu Đức tiến cử. Lý Chiêu Đức ít nhất cũng có một tội danh là tiến cử hiền tài không đảm đương được, y nhất định sẽ thu hoạch được lợi ích từ chỗ này”
Nghĩ đến đây, Lai Tuấn Thần mở cờ trong bụng, vội vàng đặt chén rượu xuống, quay sang chắp tay với Dương Tái Tư:
- Dương nội sử, các vị đồng nghiệp, thật không phải, Lai mỗ đột nhiên nghĩ đến còn có một công sự quan trọng chưa xử lý, nếu chậm trễ sợ là sẽ có họa lớn. Xin lỗi, thật không phải, Lai mỗ xin đi trước một bước.
Lai Tuấn Thần nói xong, đã đứng dậy, vài chào một vòng. Dương Tái Tư ngẩn ra, khuyên nhủ:
- Lai Phủ Doãn, dù có công sự cũng ngồi một lát đã, sao về vội vậy?
Lai Tuấn Thần hiện tại một lòng một dạ muốn tóm bím tóc Lý Chiêu Đức, nào có lòng dạ nào nói với vô nghĩa với ông ta, vội vàng cười nói:
- Công vụ khẩn cấp, không dám trì hoãn. Thất lễ thất lễ, Lai mỗ cáo từ!
Nói xong xoay người rời đi.
Dương Tái Tư thân là chủ nhân không thể không tiễn, đành phải cầm bào đưa tiễn, Trương Đồng Hưu đang nâng cốc đặt mạnh lên bàn, cười lạnh nói với Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông:
- Ngũ Lang, Lục Lang, hôm nay chúng ta làm việc thừa, bị người ta dán mông lạnh lên mặt nóng, thú vị chưa?
Gã hất ống tay áo, tức giận đứng lên đi ra ngoài. Trương Xương Kỳ và Trương Xương Nghi cùng tức giận đuổi theo bỏ mặc Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông ở lại và vài tên quan viên khác đang ngơ ngác nhìn nhau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...