Thái Bình công chúa dừng bước, hai mắt lóe sáng
- Sau này bọn quan tàn ác kia suy sụp, chúng ta mới lần đầu tiên mở rộng lực lượng, một khi khiến Lai Tuấn Thần ra tay, là chúng ta tai hoạ ngập đầu rồi! Rất có khả năng…Đợi đến ngày mẫu hoàng tấn thiên, chúng ta còn không có đủ thực lực đối kháng Võ thị, phục cứu Lý Đường. Nhưng, ngay cả tội danh vu cáo hãm hại Tể tướng lớn như vậy còn không quật ngã hắn, vậy trừ phi là người ở mẫu hoàng trong lòng so với hắn càng có phân lượng xuống tay với hắn, mới có thể!
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Không sai! Như vậy trong lòng Hoàng đế, người so với Lai Tuấn Thần càng có phân lượng là ai đây?
Thái Bình công chúa im lặng xoay người, ảm đạm đáp:
- Không phải là ta, con trai ruột của nàng và con gái ruột... Người nào cũng không phải!
Dương Phàm an ủi vỗ vỗ cánh tay của nàng, nói:
- Cho nên. Ác nhân cần phải ác nhân mài!
Thái Bình công chúa hoài nghi nói:
- Huynh cảm thấy, huynh đệ Trương thị có thể làm được?
Dương Phàm liếc mắt nàng, nói:
- Nàng đừng vì bọn họ làm nam sủng mà coi thường bọn họ. Cũng không phải mỗi nam sủng đều cùng loại với Hoài Nghĩa, Lao Ái. Bây giờ Nữ hoàng đế sủng ái bọn họ, hơn xa Tiết Hoài Nghĩa năm đó. Nhưng bọn họ có ương ngạnh như Tiết Hoài Nghĩa năm đó sao?
Nhưng mà bọn họ đã âm thầm làm không ít chuyện, Tiết Hoài Nghĩa hầu hạ Nữ hoàng hơn mười năm, ở trong triều có thể có một binh một tốt là người của mình không? Nhưng mà Trương thị huynh đệ mới hầu hạ ngự tiền bao lâu, ở trong triều đã có bao nhiêu lực lượng? Huynh đệ Trương thị dù sao cũng là xuất thân danh môn, đọc đủ thứ thi thư. Hai người kia, không đơn giản chút nào đâu!
Thái Bình công chúa nghiêng đầu, dùng một loại ánh mắt cổ quái nhìn hắn.
Dương Phàm cười hỏi:
- Như thế nào?
Thái Bình công chúa nói: - Suy nghĩ kín đáo, thủ đoạn lão luyện, cục diện triều đình, vừa xem hiểu ngay, thủ đoạn mượn đao giết người này lại vận dụng linh hoạt rõ ràng. Nếu là huynh ở trong quan trường chìm nổi mười năm, nếm qua vô số thiệt thòi, chịu đựng vô số giáo huấn, trổ hết tài năng hơn thua được mất, có thể nghĩ được thủ đoạn như vậy cũng không ngạc nhiên, nhưng huynh...
Thái Bình công chúa khẽ lắc đầu, lẩm bẩm:
- Huynh có ánh mắt như vậy, tâm tư như vậy, thủ đoạn như vậy, làm một Tể tướng trấn áp chư hầu, thống trị quan lại cũng thừa sức, nhưng huynh mới bao nhiêu tuổi, tiến vào quan trường mới ít ỏi mấy năm chứ? Trên đời thực sự có kỳ tài bẩm sinh sao?
Dương Phàm thầm hổ thẹn trong lòng, nếu vị Công chúa điện hạ này biết hắn là Tông chủ Hiển Tông “Thừa Tự Đường” do thất đại thế gia lớn nhất liên hợp thành lập, nếu biết thủ hạ của hắn, những bộ môn quan trọng nhất trong tay hắn không phải là dị nhân giang hồ được thu nạp từ Tam sơn Ngũ Nhạc, cũng không phải là những thương nhân giàu có âm thầm nắm trong tay thiên hạ mạch máu kinh tế đất nước, càng không phải là các quan lại được bọn hắn không ngừng phù trợ, cất nhắc đã thẩm thấu đến các mặt triều đình, mà là "Quan thiên bộ", nàng sẽ không sẽ nói như vậy rồi.
Nhìn trời cao, nhìn sự thay đổi của trời, suy diễn mọi sự!
Trong “Thừa Tự Đường”, chuyên có một số người như vậy, bọn họ hoặc là đọc nhiều sách vở uyên bác học giả uyên thâm, hoặc là trí sĩ lão làng từng nửa đời người ở trong quan trường, việc duy nhất mỗi ngày của họ, chính là căn cứ vào bí mật các loại tình hình đưa tới, nghiên cứu thảo luận, suy diễn, tham mưu một chút sự tình liên quan đến thời cuộc và quan viên trọng yếu.
Những người này thường xuyên kiểm điểm những người hoặc sự thành công hoặc thất bại các triều đại, tổng kết kinh nghiệm giáo huấn, căn cứ vào tình báo bọn họ nắm giữ, kịp thời thấy rõ hình thế chính trị của triều đình, đối với các thế lực đấu đá trong triều đình, những thay đổi nội ngoại trong triều tiến hành suy diễn phân tích, tiện đà đưa ra một kết luận.
Những người này túc trí đa mưu, kinh nghiệm phong phú, một người hai người, có lẽ phân tích của bọn họ sẽ có nhiều sai sót, nhưng nếu có rất nhiều trí sĩ phân tích đưa ra kết luận như nhau, như vậy khả năng bọn họ phạm sai lầm vô cùng thấp. Dương Phàm thuở nhỏ được Cầu Nhiêm Khách chỉ điểm Huân đào, kiến thức khởi điểm vốn đã cao hơn hẳn so với người bình thường, lại có một đoàn mưu sĩ hùng mạnh như vậy phụ tá, hắn không có biểu hiện trí tuệ giống như Gia Cát Lượng, đã xem như rất khiêm tốn rồi.
Thế nhưng, vũ khí có sắc bén, cũng phải ở trong tay người biết sử dụng nó mới được. Quan thiên bộ này hội tụ lượng lớn các trí sĩ mà các đại thế gia tuyển dụng, trong số họ, đại đa số không phải là người của thế gia, bởi vậy để tránh cho Thừa Tự Đường bị bọn họ nắm giữ, những người này chỉ phụ trách nghiên cứu phê phán, về phần kết quả suy diễn Tông chủ có tiếp thu hay chấp hành không, bọn họ hoàn toàn không được hỏi, thậm chí bọn họ căn bản không biết kết quả suy diễn mà mình báo lên, người ta có nhìn qua hay không.
Dương Phàm nhìn ánh mắt tán thưởng của Thái Bình công chúa thậm chí có chút sùng bái, dịu dàng cười, một câu lời ngon tiếng ngọt không hề nghĩ ngợi liền thốt ra:
- Nào có cái gì ngút trời kỳ tài, ta có thể như thế, còn không phải là bởi vì nàng sao. Câu cửa miệng nói, gần mực thì đen, cùng nàng lâu rồi, vô tình ta liền trở nên thông minh!
Thái Bình công chúa bật cười, tuy rằng như trước kỳ quái vì sao phân tích của Dương Phàm lại túc trí đa mưu, lão làng như vậy, nhưng biết hắn nói như vậy chính là không muốn nói, cũng không có hứng hỏi tiếp:
- Được rồi, nghe huynh nói như vậy, huynh làm hôm nay, vẫn là vì ta, vì chúng ta Lý gia?
Dương Phàm cười nói:
- Không sai! Tại hạ nhọc lòng như vậy, chính là vì Công chúa điện hạ, điện hạ lấy gì cảm tạ ta nha?
Thái Bình công chúa thở dài, giả làm bộ khổ sở đáng thương nói:
- Trên người tiểu nữ không đồ không vật, đại ân lớn như thế thật sự không gì đền đáp được, không bằng... lấy thân báo đáp được không?
Dương Phàm sờ sờ mũi, bất đắc dĩ nói:
¬- Cái này... Có vẻ như cùng kết quả Công chúa vì tại hạ ra mặt không có gì khác biệt nha?
Thái Bình công chúa hợp lý hợp tình mà nói:
- Làm sao sẽ không có khác nhau? Lúc đầu người ta yêu thương nhớ người nào đó, mới dựa theo phương pháp của người đó, sự khác biệt này rất lớn đó!
Chết rồi! Người ta muốn tính sổ cùng mình, Dương Phàm vội xin tha:
- Đúng đúng đúng, tất cả lời điện hạ…
- Dương Phàm, ngươi giỏi lắm, giỏi lắm!
Một tiếng kêu sắc lạnh, the thé kỳ quái chợt vang lên, đã cắt đứt lời Dương Phàm.
Dương Phàm và Thái Bình công chúa bỗng nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy Lai Tuấn Thần đứng ở một chỗ trên sườn núi, quần áo không chỉnh tề, khăn vấn đầu cũng không mang, tóc tai bù xù, nổi trận lôi đình chỉ vào hắn la to:
- Dương Phàm, ngươi thật bản lãnh! Ha ha ha ha..., ta theo họ ngươi! Mẹ ta từ nay cũng theo họ ngươi họ! Ta... Ôi..."
Lai Tuấn Thần ở trên sườn núi nhảy như đứa trê, nhảy đến mức sung sướng, dưới chân đột nhiên trượt một cái, mông ngồi xuống mặt tuyết, “Xoẹt xoẹt” mà thuận theo triền núi trượt xuống chân núi, trong sơn cốc liền truyền ra tiếng kêu thê lương của hắn:
-Cứu mạng a ~~~~, họ Dương kia, ta và ngươi thù không đội trời chung! Cứu mạng a...
Dương Phàm chắp tay ra sau, thẳng đến khi bóng dáng Lai Tuấn Thần biến mất ở một mảnh đồi núi sau lưng, lúc này mới thở dài, thì thầm mà nói:
- Không phải ta đa nghi, ta thực cảm thấy, hắn có chút không bình thường...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...