Giám sát Ngự Sử Vương Trợ được Võ Thừa Tự bày mưu đặt kế, đem tin tức tin đồn về trên người Lục Sự Tham Quân Kỳ Liên Diệu có vương khí coi mình là Chân Long Thiên Tử trở thành một chuyện cười nói cho Cát Húc nghe.
Y biết vị đồng niên Cát Húc tâm tư kín đáo, làm việc nghiêm cẩn này nghe xong nhất định sẽ đi bẩm báo lên trên, Vương Trợ vì tránh bị người ta phát hiện sau việc này là Võ Thừa Tự, y sẽ không được nhận chút công lao nào, nên y cố ý tìm Cát Húc, cố nhiên là muốn lợi dụng Cát Húc, nhưng cũng là muốn tặng lão bằng hữu một phần công lao lớn.
Lúc sự việc phát sinh, bản thân Vương Trợ đã sai khi nói ra tin tức quan trọng như thế, đương nhiên không thiếu tội bỏ quên nhiệm vụ, nhưng y cũng không lo lắng, có Ngụy Vương Võ Thừa Tự bảo đảm rồi, y nhiều lắm thì bị răn dạy trách phạt, dù là bị giáng chức quan, có Ngụy Vương là chỗ dựa vững chắc, y nhất định sẽ Đông Sơn tái khởi.
Nhưng y ngàn vạn lần cũng không ngờ, Lai Tuấn Thần lại coi y là phản đảng mà bắt y, hơn nữa Nữ hoàng đế lại giao vụ án này cho Hà Nội Võ Vương phụ trách điều tra, Võ Ý Tông lại vừa lúc là người của Võ Tam Tư, một bước sai, trăm bước sai, y rốt cuộc đã hiểu, Võ Thừa Tự không cứu được y rồi.
Nhưng Cát Húc thì khác, Cát Húc là người bí mật báo tin tức này cho Lai Tuấn Thần, gã là Minh Đường Úy, Lai Tuấn Thần là Hợp Cung Úy lãnh đạo trực tiếp gã, Cát Húc khi biết được tin tức này lập tức phái người bí mật báo cho Lai Tuấn Thần, vụ án mưu phản này có thể được phá, là công của gã, bất luận thế nào cũng không thể coi y trở thành phản đảng được.
Nhưng Lai Tuấn Thần nào có để ý đến điều đó, cũng không biết có phải y muốn độc chiếm công lao này hay không hay là bệnh điên tái phát, mọi người đều thấy chuyện này không hợp tình hợp lý, rõ ràng là, y cũng đã muốn cắn Cát Húc kéo vào. Ai phạm án y cũng bắt, ai tiết lộ bí mật y cũng muốn bắt, hiện tại ngay cả mật báo y cũng muốn bắt.
Loại hành động quái dị và điên cuồng này của Lai Tuấn Thần, không chỉ Võ Thừa Tự nhìn không hiểu, mà ngay cả Dương Phàm đang ở Ôn tuyền trên núi Long Môn dù ở thành Lạc Dương có bất cứ gió thổi cỏ lay gì cũng biết thì thấy cũng không hiểu. Lúc Võ Thừa Tự đang hết sức đau đầu bởi kẻ điên Lai Tuấn Thần, Dương Phàm cũng mờ mịt lắc đầu:
- Lai Tuấn Thần điên rồi sao?
- Hành động của Lai Tuấn Thần thật sự là cổ quái, Vương Lặc, Vương Trợ là người của Võ Thừa Tự, điểm này dù Lai Tuần Thần lúc bắt đầu không biết, nhưng khi hắn ta tra án, chẳng lẽ hai huynh đệ Vương Trợ, Vương Lặc không ám chỉ với hắn ta hay sao. Lai Tuấn Thần trước đây hại nhiều người, nhưng cũng rất ít khi đụng vào người của nhất hệ Võ thị, nhưng lúc này...Lẽ nào hắn đã âm thầm đầu phục Võ Tam Tư rồi?
Dương Phàm xoa cằm, trầm ngâm đưa ra kết luận. Nhưng một người đang đứng ở chỗ tối bên ngoài bể tắm lại lập tức phủ quyết khả năng này. Người này trên bốn mươi, vóc người hơi mập, trên người mặc một chiếc áo da dê có hiệu quả chống lạnh cực tốt, nhìn rất giống một người bình thường.
Nếu như y rửa sạch gương mặt vàng như nghệ đi, lại gỡ bộ râu cá trê trên mép đi, tẩy lông mi dày thành nhạt đi rồi một, có thể sẽ có rất nhiều danh sĩ quan thân từng đi qua Ôn Nhu Hương phường Ôn Nhu sẽ thất kinh bởi người này chính là đại chưởng quỹ "Ôn Nhu Hương" trong phường Ôn Nhu, tên là Liễu Thanh Thiển.
- Hẳn là sẽ không, từ tin tức mà thuộc hạ nắm giữ thì Lai Tuấn Thần này chưa bao giờ có tiếp xúc gì với Võ Tam Tư cả, hơn nữa lần này hắn ta có thể về kinh thành được chính là nhờ Võ Thừa Tự đề cử trước mặt Nữ hoàng đế, chính là có ơn với hắn ta. Hiện tại Lai Tuấn Thần làm vây, thật sự là...
- Khiến kẻ khác rất khó hiểu đúng không?
Dương Phàm cười cười, nói:
- Nếu không hiểu thì chúng ta tiếp tục quan sát. Thắng bại trên quan trường, mỗi một quân cờ đều rất quan trọng, nhưng thắng bại toàn cục cũng không quyết định bởi một quân cờ nào đó, nên cũng không cần để ý tới hắn.
Dương Phàm suy nghĩ một chút, lại hỏi:
-Lúc này, số người bị liên lụy chiếm bao nhiêu?
Liễu Thanh Thiển ở trong chỗ tối tiếp tục bẩm báo, việc gã làm hết sức xuất sắc, ngay cả người có bối cảnh có khuynh hướng chính trị như Lưu Tư Lễ Kỳ Liên Diệu tất cả đều được điều tra rõ ràng.
Bởi vì Triệu Càn vừa mới nhậm chức, y lại một lần nữa định ra việc tuyển chọn quan viên Nam Cương, thì ra tất cả đều là chức tán quan nhàn tản, thậm chí là quan viên hậu tuyển cũng không có chút liên hệ gì với Lưu Tư Lễ, Kỳ Liên Diệu, giữa họ không quen biết thậm chí ngay cả tên cũng không biết. Mà những người này mục tiêu cũng không phải là vì mưu cầu danh lợi, cho nên hầu như không bị bất luận ảnh hưởng gì cả.
Dương Phàm nghe đến đó, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ Lai Tuấn Thần ở trong triều làm mưa làm gió ra sao, chỉ cần không ảnh hưởng đến người của hắn là tốt rồi.
Liễu Thanh Thiển lại nói tiếp:
- Trọng thần triều đình bị bắt, đại bộ phận không xác minh rõ ràng là thuộc phái hệ nào, hay là thuộc phái trung lập hay không, nhưng từ trong những lời nói của bọn họ lúc uống rượu mua vui tại thanh lâu phân tích cho thấy, bọn họ tương đối đồng tình và nói sẽ trung thành với Thái Tử Lý Đán.
Liễu Thanh Thiển cười cười, nói:
- Rượu ngon cùng với mỹ nhân luôn dễ dàng khiến người ta mở lòng không đề phòng. Những người này tuyệt đối cũng không nghĩ tới những nữ tử dịu dàng như nước đang chiều chuộng phục vụ mình lại sẽ ghi nhớ những lời nói trong lúc say rượu của bọn họ, cho nên, tình huống chúng ta nắm được hẳn là có thể đáng tin.
Dương Phàm gật đầu, ngữ khí của Liễu Thanh Thiển cực kỳ tự tin, giống như cách nghĩ của hắn. Tự cổ chí kim, người thua bởi nữ nhân bên cạnh mình thật sự là rất nhiều, có đế vương, có tướng tướng, có hào kiệt, có danh sĩ...khi ở trước mặt nữ nhân hoa giải ngữ, ngọc sanh hương, thì càng là nam nhân giỏi, lại càng cảm thấy đó là một đóa hoa thơm ngát, mà quên hết thảy toàn bộ ngoài gương mặt đẹp và thân thể mê người của các nàng.
Bởi vì khinh thị, nên không hề đề phòng, bởi vì nghĩ các nàng yếu đuối, cho nên nguyện lòng bảo vệ hoa. Dương Phàm bỗng nhiên có chút tự đắc: "May là bản thân giữ mình trong sạch, lúc ở Ôn Nhu Hương, giữa rất nhiều tuyệt sắc nhân gian, mình vẫn tự khống chế được mình."
Liễu Thanh Thiển lập tức rất vô tội dội một gáo nước lạnh vào đầu vị Tông chủ đại nhân đang dương dương tự đắc:
- Thái Bình công chúa rất sốt ruột, hiện tại đang chạy vòng quanh nỗ lực cứu bọn họ. Tông chủ, chúng ta có nên trợ giúp cô ấy một tay không?
Dương Phàm ho khan! Liễu Thanh Thiển lập tức ngậm miệng lại.
Liễu Thanh Thiển biết Thái Bình công chúa là nữ nhân của Tông chủ, mà Tông chủ lại đang ra sức khôi phục lại giang sơn Lý Đường, mục đích này với Công chúa điện hạ là cùng như nhau, bởi vì cả công và tư, cho nên gã mới to gan đưa ra kiến nghị, nhưng góc độ lo lắng của Dương Phàm lại rõ ràng khác với gã.
Trải qua mấy lần tẩy trừ, các quan viên trong triều thể hiện rõ lập trường phản Võ đã bị tẩy trừ gần như không còn, lúc này số quan viên liên lụy đại thể đã không còn người nào dám tỏ rõ lập trường chính trị nữa rồi, thế nhưng từ con đường tin tức của Hiển Tông, bọn họ lại rất rõ ràng, lúc này những quan viên liên lụy rất nhiều người nhưng vẫn trung thành với thái Tử Lý Đán,
Cho nên, con chó điên Lai Tuấn Thần có thể cắn người lung tung, nhưng sau lưng hắn ta nhất định là có người chỉ đạo dẫn dắt, khiến hắn ta làm việc có mục tiêu rõ ràng. Người này có thể là Võ Tam Tư, thậm chí có khả năng chính là bản thân Võ Tắc Thiên. Bởi vì tin tình báo hữu hạn làm Dương Phàm không thể suy đoán được chuẩn xác, nhưng mặc kệ thế nào, trận phong cấp này không phải chỉ đơn giản là chó điên cắn người như vậy.
Thái Tử Lý Đán từ lâu đã thành cái đinh trong mắt tộc nhân Võ thị, thường thường đã bị tộc nhân Võ thị công kích, hơn nữa bởi vì y là Thái tử, cây to đón gió, cho nên người của y thường thường còn chưa kịp lớn mạnh thì đã bị xóa sạch, loại việc này cũng không phải là lần đầu tiên xảy ra. Đến nỗi Dương Phàm đã phải đặt ra nhiều giả thiết, còn hoài nghi Võ Tắc Thiên lập nên Thái tử nửa sống nửa chết này mục đích thật sự của bà ta rốt cuộc là gì?
Là bởi vì người được chọn làm Thái tử thật sự còn chưa hoàn toàn xác định, muốn lợi dụng Lý Đán làm ngọn đèn đêm để thu hút những con thiêu thân vẫn chưa từ bỏ ý định, sau đó diệt trừ dần dần, để bảo bảm cho bộ tộc Võ thị sừng sững không đổ. Thế lực nhất phái của Dương Phàm cũng là vì mục tiêu khôi phục lại Lý Đường, thế nhưng ủng hộ ai chứ? Thái Tử Lý Đán, hay là Lư Lăng Vương Lý Hiển?
Từ tình thế hiện tại mà thấy, bon họ càng có khuynh hướng nghiêng về Lý Hiển, bởi vì mục tiêu của Lý Hiển không rõ ràng như Thái Tử. Lý Hiển vẫn bị giam lỏng ở tại Phòng Châu, rời xa trung tâm chính trị triều đình nên chưa hẳn đã bị Hoàng đế phát giác để bị một lần nữa thanh trừ. Mà quan trọng hơn là, nếu Nữ hoàng đế muốn bất chấp Thiên Hạ to lớn không kiêng nể mà lập con cháu Võ thị làm Thái tử, vậy thì việc bà lựa chọn Lý Hiển làm Thái tử sẽ có khả năng hơn nhiều so với Lý Đán. Bởi vì vị trí thái tử mà Lý Đán đã bị tộc nhân Võ thị nhiều lần ngầm công kích, hai sủng phi của y cũng bởi vậy mà chết. Bản thân Lý Đán cũng suýt nữa chết bởi vì "án yếm chú", trong lòng Lý Đán, sợ là từ lâu đã vô cùng căm hận Võ thị, nếu như thật sự để y lên làm Hoàng đế, hai nhà Lý Võ chắc chắn sẽ giống như con báo và con vẹt mà Võ Tắc Thiên nuôi, vĩnh viễn không thể nào chung sống hòa bình được.
Cho nên bọn họ lựa chọn Lý Hiển, tuy rằng cùng một mục tiêu, nhưng người được ủng hộ lại khác nhau, thì đã định trước bọn họ không thể trở thành người đi chung đường được. Trời không có hai mặt trời, nước không thể có hai vua, nếu bọn họ đã lựa chọn Lý Hiển rồi, thì đối với nhất phái của Lý Đán bị đả kích, sẽ không cam mạo hiểm tổn hao lực lượng của mình để cứu giúp.
Thái Bình công chúa thì khác, nàng là người Lý gia, mặc kệ Lý Đán hay là Lý Hiển đều là huynh trưởng của nàng, mặc kệ là ai nắm chính quyền thì cũng đều là giang sơn Lý thị, cho nên nàng tận hết sức lực để bảo toàn lực lực của huynh trưởng, mặc kệ là trung thành với lực lượng của vị huynh trưởng nào.
Dương Phàm thì không, hắn không thể "bác ái" giống như Thái Bình công chúa như vậy, đừng thấy hắn ủng hộ đều là Lý thị, nhưng ủng hộ thế lực của Lý thị với ủng họ người Lý thị là khác nhau, cuối cùng sẽ biến thành đấu tranh chính trị tàn nhẫn kẻ sống người chết, chẳng khác nào cuộc tranh đấu giữa Võ - Lý hay là tranh đấu giữa Võ Thừa Tự và Võ Tam Tư hiện nay.
Hiện tại là lúc thích hợp làm yếu đi lực lượng ủng hộ Lý Đán, càng dễ khiến Lý Hiển xuất hiện, sẽ lại càng dễ giải quyết Võ thị, và giải quyết vấn đề ai là Đương gia trong nội bộ Lý thị, thực lực chênh lệch quá lớn, là có thể tránh được một cuộc chiến đao binh nội bộ, từ lâu dài cho thấy, điều này không hẳn không phải là một chuyện tốt.
Nghĩ tới đây, Dương Phàm cười lãnh đạm chậm rãi chìm người xuống nước, trấn tĩnh nói:
- Phong ba chưa định, cứ yên lặng quan sát là tốt nhất. Lúc dẹp loạn sóng yên, đối với những ghế trống của vị trí quan viên này, chúng ta lại lần nữa tận lực tranh thủ.
- Vâng!
- Chuyện này phải đặt thứ nhì, có thể được thứ tốt là hay nhất, không chiếm được gì cũng không sao, quan trọng nhất là bảo đảm việc Nam Cương không có sai lầm gì, bỏ lại trong kinh một vài chức quan thôi, nhưng Nam Cương có ý nghĩa một nửa giang sơn, tương lai một ngày mưa gió tan đi, đó chính là lúc chúng ta thu lại tiền vốn!
- Vâng!
Nói đến tiền vốn, Dương Phàm bỗng nhiên nghĩ tới Khương công tử. Khương công tử bởi vì quá hiếu thắng, nên mới thất bại, đến nỗi hiện tại thân bị vây trong khốn cảnh, thiếu đi một phần để gỡ tiền vốn lại. Từ lúc hắn bất kể hậu quả mượn thế lực của ba tên giả thần giả thánh Thập Phương Đạo Nhân để vơ vét của cải, có thể biết tình cảnh của hắn hiện tại đã quẫn bách như thế nào rồi, Dương Phàm cũng bởi vậy mà phán đoán hắn ta đang ở Lạc Dương.
- Vị sư phụ nghệ nhân ảo thuật tại Trường An kia bao giờ thì đến kinh sư?
- Hồi bẩm Tông chủ, người của chúng ta đã hộ tống mấy vị nghệ nhân ảo thuật từ Trường An xuất phát rồi, chắc là vì gió tuyết mà làm lỡ hành trình, mấy ngày gần các nơi đều là phong tuyết tràn ngập, mấy lão nghệ nhân tuổi đã lớn, không dám để bọn họ bôn ba, bằng không đến Lạc Dương mà ngã bệnh thì phiền phức lắm.
- Biết rồi, việc này không cần thúc giục bọn họ, chỉ cần không xảy ra sự cố gì là tốt rồi. Ngươi lui xuống dưới đi.
- Vâng.
Liễu Thanh Thiển lặng yên biến mất, Dương Phàm thở ra một hơi, ngã đầu ra, đặt chiếc khăn lên mặt, nước suối nóng ấm áp bao lấy thân thể hắn, hơi nước lượn lờ, rất nhanh che phủ gương mặt hắn.
Thế cục hiện tại, tựa như làn hơi nước trước mắt, khó bề phân biệt, nhưng dù là sương mù dày đặc trùng trùng, Dương Phàm cũng biết cửa ở chỗ nào, nếu hắn muốn chạy ra nòoài.
Đây không phải là bởi vì hắn cao minh, trí tuệ hơn so với người khác, mà là bởi vì trong tay hắn nắm giữ một lực lượng khổng lồ, có tai mắt linh thông hơn so với bất kỳ người nào, nhưng hắn trước sau vẫn luôn cẩn trọng, như đi trên miếng băng mỏng!
Bởi vì Khương công tử tiền nhiệm trước hắn cũng từng có lực lượng này, nhưng y lại ngã, ngã rất thảm.Y thua là bởi quá cuồng vọng tự đại, bảo thủ và không để lại đường lui, Dương Phàm không muốn dẫm vào vết xe đổ của y.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...