Say Mộng Giang Sơn

- Ha ha ha ha...

Lý Chiêu Đức lần thứ hai cười to, lúc này đây trong tiếng cười của lão vui sướng lên rất nhiều, khác hẳn với tiếng cười vừa rồi. Lão khoát tay, tiểu nội thị phía sau lập tức lui sang một bên. Lý Chiêu Đức xoay người ngồi dậy, Dương Phàm vội bước tới giành cầm đôi guốc mộc từ nội thị để dưới chân Lý Chiêu Đức, Lý Chiêu Đức liền đứng lên.

- Thánh thượng cho ngươi đảm nhiệm Thiên Quan Lang Trung, quyền tri Thiên Quan Thị Lang, dụng ý không nói cũng hiểu, thanh niên, nên có chút đảm đương, không nên cứ gặp phải nan đề thì cầu xin người khác giúp đỡ.

Lý Chiêu Đức cười dài nói, ngữ khí thân thiết, thái độ hiền lành, tựa như một vị gia tộc trưởng bối giáo huấn thế hệ con cháu của mình. Một câu vừa rồi của Dương Phàm, đã tỏ rõ thái độ thuần phục của hắn đối với lão, trong lòng Lý Chiêu Đức vô cùng hài lòng, nên thái độ đối với Dương Phàm cũng thân thiết hơn.

Năm xưa lão vừa biết Dương Phàm, chỉ cảm thấy thanh niên này xung động có thừa, giỏi giang không đủ, đối với hành vi của hắn chủ trì Hình Bộ khiêu chiến Ngự Sử đài chẳng đáng để tâm, đợi khi Dương Phàm nổi giận đùng đùng, không ngừng cố gắng, không tiếc tiền đồ cá nhân cũng phải đi Nam Cương ngăn cản đám ác quan kia, thì lão đã có vài phần kính phục đối với thanh niên này.

Thế nhưng kính phục thì kính phục, lão vẫn như trước cảm thấy người thanh niên này quá cứng ngắc, khó mà đối phó được với những đại quan triều đình khôn khéo giỏi giang, lòng dạ thâm sâu, trong mắt lão, Dương Phàm trước sau vẫn chỉ là một hậu sinh tiểu tử mới ra đời mà thôi.

Hôm nay Dương Phàm giữ vị trí Thiên Quan Lang Trung nhìn có vẻ vô cùng nở mặt, lại ẩn chưa bao nguy hiểm trong đó, nhưng lại quả đoán khuất phục lão một tể tướng dưới một người trên vạn người, lão nghĩ hậu sinh này cũng có chút tiến bộ. Đương nhiên, chút thiện cảm này nguyên nhân chủ yếu lại bởi vì sự cung kính, sự thuần phục và xin chỉ dạy của Dương Phàm.

- Lý tướng cũng không phải người ngoài, từ lúc vãn bối bỏ võ theo văn, đảm nhiệm Lang trung Hình Bộ tới nay, không ít lần được Lý tướng chỉ điểm và bồi dưỡng, nay lại là một việc lớn, vãn bối cần phải xin Tướng gia đưa ra một chủ ý mới phải.

Dương Phàm từ cách xưng hô hạ quan chuyển sang vãn bối, đánh rắn theo côn, trở nên thân cận hơn nhiều rồi.

Hai tiểu nội thị bên cạnh theo lý mà nói là người ngoài, bọn họ hẳn là nên nói năng thận trọng hơn, nhưng nếu Lý Chiêu Đức không để ý tới rồi, Dương Phàm đương nhiên cũng không cần phải che giấu, rất rõ ràng, hai tiểu nội thị này là người của Lý Chiêu Đức, một Đại tể tướng quyền khuynh muốn mua chuộc hai tiểu nội thị làm tâm phúc, chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao.

Lý Chiêu Đức ra bên ngoài cười dài nói:


- Nam Cương tuyển quan, thật sự là việc lớn không dễ làm, nếu như dễ làm, Thánh Nhân đã không cố ý đề bạt ngươi làm chức quan này rồi. Nhưng, mặc dù ngươi trung thành với triều đình, có can đảm làm việc, nhưng dù gì tuổi tác cũng quá trẻ, kinh nghiệm chưa đủ, có một số việc sợ là không ứng phó được...

- Lý Tướng nói rất phải, vãn bối tự biết mình không đủ, càng nghĩ, trên dưới cả triều cũng chỉ có Lý Tướng mới có thể chỉ điểm cho vãn bối, nên vãn bối mới đến cửa xin chỉ dạy.

Lý Chiêu Đức vui mừng nói:

- Rất nhiều sĩ tử chịu đựng nửa cuộc đời, đến bây gì vẫn chỉ là một người đợi tuyển quan, không có ghế trống để cho họ nhậm chức. Huân thích công thần, quyền quý trong triều, trực hệ hậu nhân quan viên từ ngũ phẩm trở lên, có thể theo lệ ấm bổ, nhưng ngươi cũng hiểu, quan chức ấm bổ đại thế là nhàn quan, tán quan, thậm chí là có quan có chức, chỉ lĩnh một phần bổng lộc là xong việc.

Dương Phàm tiếp tục đỡ Lý Chiêu Đức, nhắm mắt theo đuôi, Lý Chiêu Đức cũng không có ý bảo hắn buông tay, hiện tại lão đang có lòng thu Dương Phàm làm môn hạ, nếu hắn là môn hạ, vậy thì thái độ của Dương Phàm như vậy là đáng làm rồi.

- Hôm nay có cơ hội như vậy, ngươi nói những người này có thể hành động khoét cửa đào hầm hay không, cầu thần dựa hữu, cố gắng mưu một tiền đồ có thực chức thực quyền hay không? Ngươi nói những huân thích công thần, quyền quý Chu tử này có vì nối dòng hậu nhân của họ mà tận lực tranh thủ một vị trí cho bọn họ hay không?

Cái này cũng chưa tính, như là huynh đệ Trương Dịch Chi, Trương Xương Tông, như là huynh đệ Võ Tam Tư, Võ Thừa Tự, như là đông đảo các Thế gia hào môn còn hùng hổ nhìn chằm chằm vào miếng thịt béo này. Nếu ngươi có thể thỏa mãn lòng tham của họ thì thôi đi, nhưng nếu không thể, những người này chắc chắn sẽ giận chó đánh mèo với ngươi đấy.

Lý Chiêu Đức dừng bước chỉ vào Dương Phàm nói:

- Đến lúc đó, dù là ngươi có bản lĩnh thông thiên cũng bị bọn họ xé đến thịt nát xương tan! Chỉ dựa vào ngươi, sao có thể ứng phó được với thế lực cuồn cuộn đến từ nhiều phía chứ?

Dương Phàm nghiêm trang nói:

- Lý Tướng giáo huấn chí phải, vãn bối cũng hiểu, nếu đắc tội với nhiều thế lực, vãn bối sẽ không thể sống yên ổn trong triều được.


Lý Chiêu Đức chậm rãi gật đầu, nói:

- Ừm, ngươi muốn bảo mệnh, muốn bảo đảm tiền đồ của ngươi, thì cũng chỉ có thể thỏa mãn yêu cầu của bọn họ, thế nhưng, vị trí chức quan còn trống tổng cộng cũng chỉ có ngần ấy, người nào cũng muốn tranh thủ, người nào cũng muốn có vị trí để thỏa mãn, cho nên mặc kệ ngươi an bài thế nào, đều đã định trước không thể nào làm hài lòng mọi người được.

Lý Chiêu Đức nửa cười nửa không liếc nhìn Dương Phàm, nói:

- Nghĩ tất cả đều ban chiếu cố, ngươi không có nhiều ghế trống chức quan cho bọn họ, muốn cân nhắc thế lực lớn nhỏ các nơi, phân tách miếng thịt béo đó ra, từ lớn đến nhỏ lần lượt phân phối ra, ngươi nhất định sẽ đắc tội với một bộ phận người, nhưng những thế lực này dù là nhỏ nhất trong đó cũng không phải là một mình ngươi có thể chống lại được, đến lúc đó, ngươi cũng là xong đời rồi.

Lý Chiêu Đức vỗ vỗ vào cánh tay Dương Phàm, nói tiếp:

- Nếu trái cũng không được phải cũng không được, vậy thì cứ thẳng thắn đại công vô tư, theo lẽ công bằng mà định đoạt, đem toàn bộ những người có đủ tư cách làm quan dựa theo kinh nghiệm lý lịch, danh vọng, địa vị, tài cán mà an bài theo trình tự, căn bản mặc kệ kẻ đó thuộc "trận doanh" của ai, thấy thế nào?

Không đợi Dương Phàm trả lời, Lý Chiêu Đức liền lạnh lùng cười:

- Làm như vậy mà nói, lại càng ngu không ai bằng. Dù là ngươi phân chia công bằng hợp lý, thậm chí dán thông báo công kỳ, đưa tiêu chuẩn tuyển người của ngươi công bố ra, khiến tất cả người trong thiên hạ không một ai nói được ngươi, nhưng như thế thì sao nào?

Đích xác, sẽ không có người nào lợi dụng việc này để nói ngươi nữa, nhưng từ đó về sau nửa bước của ngươi cũng sẽ khó đi, sáng hay tối, ngươi đã tự kết vô số kẻ thù cho mình rồi, chỉ cần bọn họ tìm được nhược điểm của ngươi, một khi có cơ hội, sẽ có những đả kích ngấm ngầm hoặc công khai ầm ầm mà tới, đến lúc đó ngươi cũng bị nghiền cho thịt nát xương tan!

Lý Chiêu Đức cười lãnh đạm:

- Nếu không phải rắc rối phiền phức như vậy, Thánh Nhân cần gì phải giao phó việc này cho ngươi? Bởi vì Thổ man Nam Cương thân cận với ngươi, ngươi là lựa chọn thích hợp nhất. Nhưng chuyện này xong xuôi rồi, ngươi cũng sẽ không còn là nhân vật quan trọng nữa, ngươi hiểu chưa?


Lý Chiêu Đức nói hơi có chút hàm súc, nhưng hàm súc này, chỉ là chưa đến mức nói toạc toàn bộ ra thôi, nhưng người có chút kinh nghiệm quan trường nghe là hiểu ngay. Nếu như Dương Phàm ngay cả ám chỉ như thế mà cũng không hiểu, vậy thì đã trở thành kẻ ngốc rồi, làm quan sao được.

Trọng dụng Dương Phàm, là việc lão chủ trì, tất cả mâu thuẫn xung đột đều tập trung trên người lão, đợi khi mọi việc đang dựa theo ý nguyện của lão để giải quyết rồi, lão sẽ lại đem cho Dương Phàm xử lý, dẹp loạn mọi oán hận và mâu thuẫn đến từ mọi mặt, đó chính gọi là thỏ khôn chết, chó săn bị nấu.

Nữ hoàng đế vẫn hay làm như vậy, năm xưa là Lục học sĩ Bắc môn, sau đó là mượn cao môn Sơn Đông để chèn ép Thế gia Quan Lũng, sau khi thành công lại tiếp tục mạnh mẽ để bạt hàn tộc để chèn ép sĩ tộc Sơn Đông, thậm chí đám người Khâu Thần Tích, Lai Tuấn Thần, Chu Hưng đều là nanh vuốt mà bà ta dùng để diệt sạch mọi chướng ngại khi đăng cơ.

Dương Phàm nói:

- Không dối gạt Lý Tướng, tối hôm qua vãn bối cả đêm không ngủ được, nhiều lần đã nghĩ mặc kệ chuyện này mình làm tốt hay không tốt, thì đối với vãn bối vẫn là tai ương ngập đầu, không biết đi về hướng nào. Vãn bối không có đường để đi, cũng chỉ có tới xin Lý Tướng chỉ điểm sai lầm.

- Lực lượng!

Lý Chiêu Đức vỗ vỗ vào cánh tay Dương Phàm, giống như một vị trưởng bối hiền lành đang không chút nào phiền chán dạy bảo con cháu của mình:

- Bởi vì ngươi không có đủ lực lượng để tự bảo vệ mình! Nếu như chuyện này, Thánh Nhân không dùng ngươi mà tự bản thân bà ta xử lý, thì thế nào?

Cố nhiên sẽ khiến cho một vài thế lực bất mãn, công khai gây phiền cho Thánh Nhân, nhưng cũng không vấn đề gì lớn, bởi vì Thánh nhân nắm giữ lực lượng lớn mạnh nhất, cho nên việc ngươi có một lực lượng, cùng lắm thì chỉ gây chút phiền phức cho Thánh nhân mà thôi. Nhị Lang vừa mới dùng ví dụ bè trúc rất hợp lý, cho ngươi thêm hai giỏ đá nữa, ngươi có lẽ còn đẩy thuyền được, nhưng cho ngươi một ngọn núi, sẽ chìm đấy.

Dương Phàm buông cánh tay Lý Tướng, lui ra sau ba bước, lạy dài thật sâu, cung kính nói:

- Trúc bè không đẩy nổi một ngọn núi, chính là muốn mượn chiếc thuyền to lớn của Lý Tướng để có thể chở được ngọn núi.

***


Dương Phàm ra khỏi Chính sự đường, vô thức liếc mắt về phía bắc cung, cao lớn hùng vĩ, như tại đám mây, tráng lệ. Hai tòa kiến trúc "Minh đường" và "Thiên đường" hùng vĩ cao thẳng chọc trời, trong "Thiên Đường" như có Phật lớn đang mang theo nụ cười thần bí mỉm cười quan sát chúng sinh, an tường ở trên cao.

Dương Phàm khẽ cười: "Chiếc thuyền này của Lý Chiêu Đức thật sự là có to hơn Phật lớn nguy nga này không? Biết người dễ hiểu mình khó, quý nhất của con người là có thể tự hiểu được mình”.

Lý Chiêu Đức có tài, có năng lực, có thế lực, có uy vọng, cái thiếu nhất của lão duy nhất hiện nay chính là tự hiểu bản thân đó sao? Đáng tiếc, sự khát cầu quyền lực đã hoàn toàn che mắt lão rồi.

Dương Phàm không có ý định đến gần Sử quan, nhưng lúc này Uyển Nhi đang bận rộn ở trong điện Võ Thành, bắt đầu bắt tay vào xử lý toàn bộ mọi việc, ngày mai nàng bắt đầu đi thăm người thân, thăm mẫu thân của nàng, đương nhiên còn có hắn nữa.

Dương Phàm chỉ nhìn thoáng qua điện Võ Thành, rồi bước ra ngoài cung. Hắn đảm nhiệm Thiên Quan Lang Trung, đồng thời cũng là người đứng đầu Hiển Tông, mà Nam Cương tuyển quan, không chỉ là một lần khảo nghiệm trọng đại ở trong triều đình, mà cũng là một sự khảo nghiệm trọng đại lần đầu tiên hắn đảm nhiệm Tông chủ Hiển Tông.

Để mọi việc diễn ra suôn sẻ đối với tân quan được bổ nhiệm, lúc rời khỏi Trường An, hắn đã thương nghị rất lâu với Độc Cô Ninh Kha và Độc Cô Vũ, hôm nay toàn bộ kế hoạch đang từng bước triển khai, Lý Chiêu Đức là không ngoài dự liệu của hắn, bước kế tiếp hắn còn phải ứng phó tốt với Võ Tam Tư nữa.

- Tông chủ, vẫn chưa nghe ngóng được tin tức gì của Khương công tử cả!

Lúc sắp đi lên cầu Thiên Tân, một thị vệ đi tới ghé sát gần Dương Phàm, bẩm báo tin tức cho hắn.

Dương Phàm cười lãnh đạm, nói;

- Không cần lãng phí thời gian và tinh thần trên người hắn nữa, nếu như đơn giản có thể tìm được hắn ta thì kỳ lạ quá rồi. Đợi ta tháo nước cạn khô rồi, khối đá là hắn ta chắc chắn sẽ lộ ra ngay. Việc cấp bách hiện nay chính là kêu người của chúng ta đi liên hệ với Thập Phương đạo nhân, Tịnh Quang sư thái.

Dương Phàm đã sớm ở Lạc Dương đào hầm cho Khương công tử rồi, khi đó Khương công tử vẫn đang là Tông chủ Hiển Tông, mục đích của Dương Phàm chính là đào khoét toàn bộ lực lượng của Hiển Tông tại Kinh thành, hơn nữa phải làm cho ngoài mặt cho thấy đó không phải là do hắn hạ thủ. Lúc này kế hoạch này vẫn đang tiếp tục, thế nhưng vẫn còn phải điều chỉnh, điều kiện tiên quyết là hắn muốn Khương công tử không thể đề phòng, đem toàn bộ lực lượng của y thuộc về của hắn, nhưng lại không thể không liên quan tới ba tên lừa gạt kia.

Trị đại quốc như nấu con cá nhỏ, nhưng nếu như nấu con cá nhỏ thì sao trị quốc?

Vở tuồng ở Lạc Dương này còn khó hát hơn cả ở Trường An...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui