Say Mộng Giang Sơn

Trong lòng Dương Phàm vốn xao động bất an, a Nô thét lên một tiếng kinh hãi, cuối cùng Dương Phàm không kìm nổi phóng người nhào tới.

Cửa sân khép hờ vì đã bị a Nô đẩy ra, ánh trăng như sương chiếu xuống cái sân trống rỗng, cửa sân xuất hiện một bóng râm, bóng râm chiếu xuống như sương che khuất hai người một nửa, một nửa bóng râm che ở cửa, từ thân thể xem ra hai người kia đúng là hai tỳ nữ của Tiểu Man.

Tình hình trước mắt rất rõ ràng, Tiểu Man không muốn hắn lo lắng rồi lo lắng trở lại nên trong phòng im lặng chờ tin tức, sau khi trở về sân liền hờ khép cửa sân, đứng trong này quan sát động tĩnh của hắn, nhưng mà… Bây giờ nàng ở đâu?

Dương Phàm vừa thấy tình hình như thế, khuôn mặt nhất thời tái nhạt không một tia huyết sắc, kinh ngạc đứng đó, không dám bước vào trong sân. Bùi đại nương từ bên cạnh hắn phi thân xẹt qua, cúi xuống dò xét xem hô hấp của hai đứa tỳ nữ, thấp giọng nói:
- Người không chết chỉ là bị ngất xỉu thôi!

Bùi đại nương tiến vào sân sau, Công Tôn Lan Chỉ cũng theo sát phía sau, rất nhanh vọt vào trong phòng tìm kiếm, lại nhớ tới ngoài cửa, Dương Phàm đang mỏi mắt mong chờ, nàng khẽ lắc đầu với Thiên Ái Nô, thấp giọng nói;
- Tiểu Man không có ở đây!

Thoáng cái Dương Phàm đã chìm xuống đáy cốc, rất nhanh hắn đã lấy thanh kiếm và xoay người rời đi, a Nô kéo hắn lại run giọng hỏi:
- Nhị Lang, ngươi muốn làm gì?

Dương Phàm cắn răng, gặng từng tiếng mà nói:
- Ta đi tìm cô ấy!

A Nô nói:
- Thành Trường An to như thế, ngươi đi đâu mà tìm?

Dương Phàm nói:
- Dù cho có lật tung thành Trường An này cũng phải tìm cho ra cô ấy!

- Đừng hành động thiếu suy nghĩ!

Bùi đại nương chậm rãi đứng dậy nói với Dương Phàm:

- Người bọn họ cần giết là ngươi?

Giờ phút này mặt Dương Phàm lạnh như băng, trong lòng rất rối răm căn bản đã quên tư tưởng, Bùi đại nương vừa hỏi liền theo bản năng mà đáp nói:
- Không sai!

Bùi đại nương nói:
- Vậy bọn họ bắt Tiểu Man là vì cái gì? Vẫn là vì ngươi! Cho nên hiện nay chắc chắn Tiểu Man sẽ không gặp nguy hiểm, nếu như họ muốn giết người thì đã giết rồi cần gì phải bắt đi. Nếu như hiện nay ngươi làm mọi chuyện rối lên thậm chí đại náo thành Trường An thì có thể cứu Tiểu Man sao? Một khi chuyện không thể cứu vãn có thể họ sẽ giết Tiểu Man theo bản năng để cho hả giận, ngươi nhất định phải bình tĩnh!

Dương Phàm gắt gao nắm chặt chuôi kiếm, hắn sớm đã không còn tâm trạng nào rồi. Trong lòng chỉ còn lại từng đợt dầu sôi lửa bỏng lo lắng và đau khổ:
- Ta đây nên làm gì bây giờ? Ta nên làm gì bây giờ?

Bùi đại nương nói:
- Khoan đã! Họ bắt Tiểu Man đi tất nhiên là có lý riêng, ngươi kiên nhẫn chờ đợi, chắc chắn họ sẽ chủ động tìm tới tận cửa.

Dương Phàm thốt ra:
- Nếu họ không đến thì sao?

Bùi đại nương trầm giọng nói:
- Thành Trường An không phải hậu hoa viên của Sơn Đông sĩ tộc, bọn họ muốn gì được nấy! Đại nương còn có chút quan hệ trong thành Trường An, ngươi yên tâm ta sẽ tìm người hỗ trợ, không tin là tìm không ra được tung tích của họ, bất kể ra sao đó cũng không hơn gì những con bọ ruồi đi loạn xung quanh.

Dương Phàm vừa nghĩ tới Tiểu Man, vừa nghĩ tới đứa nhỏ chưa ra đời, thần trí rất hỗn loạn nhất thời không biết nên làm gì, vẫn là a Nô đứng bên cạnh hỗ trợ đáp tạ:
- Đa tạ Đại nương hỗ trợ!

Bùi đại nương thở dài một tiếng, nhìn bộ dạng hồn bay phách lạc của Dương Phàm, muốn nói lại thôi ngược lại dặn a Nô:
- Lúc này cấm đi lại ban đêm ngoại trừ đi tới đi lui thì không thể ra khỏi thành Trường An. Ngươi phải trông chừng hắn, sáng sớm ngày mai Đại nương sẽ phát động hết mọi lực lượng đi tìm người!


- Vâng! Đa tạ Đại nương!

Bùi đại nương quay đầu nhìn nhìn, đầy tớ đã lấy bó đuốc đốt đèn cầy đến hồ nước để xoá sạch hiện trường, có người cầm móc câu vớt người đàn ông vạm vỡ đã chết trong hồ lên. Bùi đại nương lại nói:
- Con đỡ Nhị Lang trở về phòng nghỉ ngơi chút đi, trước tiên băng bó miệng vết thương cho hắn chút, sáng sớm mai chúng ta tiếp tục thương lượng đối sách!

*****

Bùi đại nương dẫn theo nữ nhi của mình trở về hậu trạch nhà mình, Công Tôn tiên sinh đã khoác áo lên, đang ngồi chờ trong sảnh.

Công Tôn Bất Phàm là một thư sinh nên chưa từng luyện qua võ công, người vợ này của ông cũng là truyền nhân kỳ tài, lúc còn trẻ đã từng du kiếm thiên hạ, Công Tôn tiên sinh vốn đã thành thói quen nhưng tuyệt đối không tham gia vào tập võ. Ông cũng không phải là không vướng bận sự an toàn của thê tử của mình, chỉ có điều chung sống đã nhiều năm ông sớm biết được ông không thể xen vào loại chuyện như thế, nếu cố gắng nhúng tay, ngược lại sẽ vướng tay vướng chân gây thêm rắc rối cho thê tử.

Bùi đại nương mơ hồ nghe được hai tiếng hô to, lúc khoác áo lên người, ông cũng mặc vào và chỉ lẳng lặng đứng chờ trong đại sảnh. Lúc này thấy thê nữ an toàn trở về Công Tôn Bất Phàm mới thở phào nhẹ nhõm một phen, đứng lên tiếp đón mặt giãn ra nói:
- Đã xảy ra chuyện gì? Có kẻ lạ xông vào nhà chúng ta sao?

- Cha! Sĩ tộc Sơn Đông phái thích khách nấp ở nhà chúng ta để giết Nhị Lang. Võ công của họ rất lợi hại, lúc sau giết không được Nhị Lang thì liền bắt Tiểu Man đi. Lúc đó…

Công Tôn Lan Chỉ kể lại sự tình, vịnh cánh tay của phụ thân nói:
- Cha! Bọn sĩ tộc Sơn Đông không coi ai ra gì rồi! Cha nên mời các bằng hữu trong thành Trường An này hỗ trợ, cứu Tiểu Man và đòi lại công đạo!

- Được rồi! Con không cần nói nhiều, chuyện này cha mẹ đã có chủ tính, đều là đại cô nương mà cứ giống như một đứa nhỏ chưa trưởng thành, một ngày hấp tấp đấy, đáng lẽ mẹ của con không nên dẫn con đi chu du thiên hạ, làm cho tính tình của con có chút hoang dã, đúng là con khiến cho cha mẹ phải lo lắng đấy!

Bùi đại nương khiển trách một phen, giống như khoát tay chặn lại những con bọ ruồi:
- Ngủ đi! Chuyện này con có thể giúp gì? Càng giúp càng loạn!


Công Tôn Lang Chỉ chu cái miệng nhỏ nhắn với mẹ nàng, mông uốn éo, nhất quyết đòi đi ra ngoài, giẫm mạnh đập thình thịch, không phải bộ dạng của thục nữ, vợ chồng Công Tôn Bất Phàm cùng nhau đau đầu đập trán.

Đợi cho đến khi Công Tôn Lan Chỉ rời khỏi, Bùi đại nương đem chuyện đã xảy ra nói với phu quân của mình, nói với ông ta:
- Lang Quân không muốn liên luỵ đến chuyện Thế gia ngươi lừa gạt ta, đừng có xen vào chuyện này. Ngày mai, ta mời cha mẹ đẻ hỗ trợ một chút, tìm tung tích của Tiểu Man và cứu nàng. Gia đình Công Tôn của chúng ta không được nhúng tay vào.

Công Tôn Bất Phàm hơi hơi nhăn đầu lông mày, gật gật đầu rồi lại lắc lắc đầu, nhẹ nhàng thở phào một tiếng.

Bùi đại nương nhẹ nhàng nói:
- Trời còn sớm, lang quân tạm nghỉ ngơi chút đi, chuyện này… ngươi đừng để trong lòng, mình thiếp sẽ xử lý tốt.

Hai vợ chồng trở về phòng, cởi áo nới dây lưng, Công Tôn Bất Phàm nằm trên giường, giống như cái bánh nướng áp chải lăn qua lăn lại. Sau một lúc lâu, Bùi đại nương đến bên tai y hạ giọng nói:
- Chuyện này lang quân thật sự không cần lo lắng, thiếp sẽ tự xử lý không để cho mình dính líu tới một số người, lang quân an tâm nghỉ tạm.

Công Tôn Bất Phàm trầm mặc một lát, hô biệt danh của bà, thấp giọng nói:
- Trùng nương, là bà cố ý phải không?

Trong phòng đột nhiên yên tĩnh trở lại, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng các côn trùng kêu bên ngoài cửa sổ.

Công Tôn Bất Phàm duỗi thẳng người ra, thủ gối sau ót, nhìn đỉnh giường từ từ thở dài một tiếng:
- Con cháu vãn bối Bùi gia, ngoại trừ dịp Tết ở nhà thì mấy ngày thường không cần thiết phải đến, biểu đạt đầy đủ ý đối với Dương Phàm. Bà có biết ta không thích tranh danh đoạt lợi với Thế gia, người lừa gạt kỹ xảo của ta, cho nên có một số việc không muốn nói với ta. Nhưng bà không nói không có nghĩa là ta không rõ, có một số việc ta nhìn là hiểu đấy. Bà để cho Tiểu Man bị người ta bắt đi mục đích để chọc giận Dương Phàm, khiến hắn chuyển hướng đến Quang Lũng Thế gia, đúng không?

Bùi đại nương chần chừ một lát thấp giọng nói:
- Lang quân, lúc đó thiếp chạy đến thì bắt gặp một lão già có võ công cao cường đang muốn xuống tay với Nhị Lang nên liền ra tay giải cứu, thật sự không rảnh lo cho hắn, chuyện của Tiểu Man thì thiếp không biết…

- Im miệng!

Công Tôn Bất Phàm bỗng ngồi dậy, tuy rằng trong mùng mờ tối nhưng vẫn có thể thấy được ánh mắt ông sáng ngời, mặt đầy tức giận:
- Ta không muốn biết chuyện, bà có thể giấu diếm ta không nói cho ta biết! Nhưng đừng gạt ta!

Bùi đại nương vội ngồi dậy, thấp giọng nói:

- Lang quân…
Giọng nói hơi phát run thậm chí có chút khiếp sợ. Bùi đại nương một đời kỳ nhân, một người có kiếm thuật vô cùng cao minh so với rất nhiều kẻ thù đương thời, nhưng còn tay trượng phu này tay trói gà không chặt giận dữ, bà không khỏi sợ hãi cúi đầu không dám giải thích thêm nửa câu.

Công Tôn Bất Phàm giận dữ nói:
- Bà cứu hắn một mạng, đây là ân! Đứa bé Dương Phàm này, vừa thấy thì biết là một người rõ ràng ân oán phân minh, làm sao hắn không nhớ phần ân tình này? Sao không trả phần ân tình này cho bà? Hà khắc phải tính kế hắn! Đứa bé Tiểu man mặc dù ở chung với chúng ta trong khoảng thời gian ngắn nhưng cũng giống như con mình, Lan Chỉ cũng xem nó như tỷ muội thân, bà thì sao? Trong lòng bà thật sự không đau tiếc cho đứa bé kia sao?

Bùi đại nương lo sợ không yên nói:
- Mặc kệ Quan Lũng hay là Sơn Đông, hiện giờ tin cậy rất nhiều vào Dương Phàm, hành động ám sát tối nay cũng không phải ý kiến của sĩ tộc Sơn Đông, ngày mai sự việc được truyền ra chính là lúc Quan Lũng thế gia khoanh tay đứng nhìn, bộ phận của sĩ tộc Sơn Đông cũng đang có gút mắc, tuy rằng Tiểu Man bị bắt đi nhưng tuyệt đối không lo lắng về tính mạng, thiếp có thể cam đoan với lang quân…

- Im miệng!

Công Tôn Bất Phàm bình thường tính tình rất tốt, lúc tức giận lại giống như sét đánh, ông phẫn nộ đấm vào giường nói:
- Bây giờ Tiểu Man còn đang có bầu lại còn bị kinh sợ, một khi đứa nhỏ trong bụng có gì bất trắc, làm sao trong lòng Vi phu có thể yên tĩnh được? Bà rõ ràng cũng đang thương tiếc cho đứa bé trong bụng của Tiểu Man, sự tình liên quan đến lợi ích của Bùi gia thì có thể vô tình vô nghĩa sao?

Bùi đại nương ăn nói khép nép giải thích:
- Sự việc lúc đó phát sinh rất nhanh, khi thiếp đuổi tới có chút hiểu được nguyên do trong đó, tiền căn hậu quả đều rõ ràng. Thiếp… Thiếp thấy được một người béo lùn đã bắt Tiểu Man đi, chỉ là liệu được mục đích của bọn họ là Dương Phàm, nên chắc chắn sẽ không gây hại đến Tiểu Man đâu.

- Còn nữa… Còn chuyện của ngày mai, sĩ tộc Sơn Đông cũng sẽ phát hoả, nói không chừng còn chủ động trả Tiểu Man về, nhân lúc này thiếp sẽ tương kế tựu kế, nếu có một chút gì đó đụng đến Tiểu Man nhất định thiếp sẽ không đứng nhìn. Bùi gia… dù sao cũng là nhà mẹ thiếp, rất coi trọng Dương Phàm đấy…

- Cút! Hiện tại ta không muốn thấy ngươi nữa.

Công Tôn Bất Phàm hướng cửa chỉ ra quát:
- Ngươi cút ra ngoài cho ta!

Bùi đại nương vừa thấy phu quân tức giận nên không dám nhiều lời, sợ hãi bước xuống giường. Phu nhân không thể ngủ kế bên phu quân, để tránh việc thức dậy vào đêm khuya và bước qua ông ấy cho nên bà ngủ phía ngoài nên xuống giường cũng dễ.

Công Tôn Bất Phàm tức giận nói:
- Ta Công Tôn Bất Phàm vĩnh viễn cũng không học việc chỉ mong kiếm lợi của Thế gia các ngươi! Nếu đứa bé trong bụng của Tiểu Man không hay có chuyện, ta sẽ bỏ ngươi!

Công Tôn Bất Phàm càng nói càng giận, một tay kéo cái gối trên đầu của Bùi đại nương đi, hung hăng ném ra ngoài, Bùi đại nương không dám làm ông ta tức giận lần nữa, chịu uỷ khuất nhặt chiếc gối lên lặng lẽ đi ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui