Trong gian nhà chính Lý gia cũng mừng khách nườm nượp. Đừng thấy người trong gian phòng khách này không có tư cách đến hậu trạch ngồi cùng các cao môn phiệt chủ, nhưng cũng là các đại nhân vật danh chấn một phương. Nếu Dương Phàm không phải là khách do Lí gia đặc biệt mời đến, chức quan ngũ phẩm của hắn ở trong gian phòng này e cũng chỉ miễn cưỡng được ngồi ở vị trí thấp nhất mà thôi.
Sau khi Dương Phàm từ hậu trạch đi ra, không hề rời đi ngay lập tức, mà đến nhà chính uống rượu. Rất nhiều chuyện không cần phải nói quá rõ ràng, một động tác nhỏ có thể khéo léo truyền đạt suy nghĩ của bạn đến đối phương. Dương Phàm tuy cương quyết cự tuyệt sự mời mọc của Thế gia, nhưng hắn vẫn chưa phất áo bỏ đi, điều này ý chỉ sự cự tuyệt của hắn không phải là đối địch với Thế gia, mà chỉ là do điều kiện đối phương đưa ra không khiến hắn hài lòng mà thôi.
Khắp phòng, tân khách lần lượt thay nhau nâng chén. Dương Phàm đến sảnh chính tìm kiếm tứ phía, đang muốn tìm một chỗ trống thì Trường An phủ lệnh Liễu Tuẫn Thiên đã đứng dậy, tươi cười hớn hở vẫy tay về phía hắn:
- Dương lang trung, đến đây, đến đây!
Dương Phàm đáp một tiếng, đi đến bên cạnh Liễu Tuẫn Thiên. Liễu Tuẫn Thiên mỉm cười nói:
- Dương lang trung, mời ngồi.
Đợi hắn ngồi xuống, Liễu Tuẫn Thiên liền rót cho hắn ly rượu. Hai người trước cạn ly, sau Liễu Tuẫn Thiên mới nghiêng người, hạ giọng nói:
- Nhị lang thật là tuổi trẻ nóng nảy. Đối với những danh gia vọng tộc này, bản lĩnh nét mặt vẫn cần phải chú ý. Lần trước ngươi và Lư thị tranh nhau một cô gái, đã đắc tội với Lư gia, hôm nay lại vì chuyện thi phú mà đắc tội với toàn bộ Thôi vương Lý Trịnh. Chuyện này không khỏi có ảnh hưởng lớn đến thanh danh và tiền đồ của ngươi…
Những lời này của Liễu Tuẫn Thiên lại là thực bụng thực dạ, ngữ khí chân thành, khác biệt rất lớn so với lúc Dương Phàm đến bái kiến y mấy ngày trước, thành ngữ tiếng quan thoại của y bây giờ trôi chảy lưu loát, rất tinh tế. Dương Phàm nghe ra y thực lòng khuyên nhủ, hơi có chút ngạc nhiên.
Liễu Tuẫn Thiên vỗ vỗ vai hắn, lời nói sâu xa:
- Làm quan tối kị nhất là lộ rõ tài năng, người như thế, chỗ dựa dù to, cũng chỉ có thể càn rỡ nhất thời. Trung dung khiêm hòa, kết giao rộng rãi, mới là vương đạo. Những người không thích hợp để đối địch, không thể đối địch, tạm thời không tồn tại quan hệ thiệt hơn, đều có thể là bằng hữu, bất luận là bằng hữu thật hay bằng bữu giả, cũng không thể thành cừu gia thật sự!
Dương Phàm hiểu rồi.
Chuyện hôm nay hắn đến dự thọ yến Lí gia đã không thể giấu được người, ngay cả Hoàng đế cũng đã phái người đến chúc mừng, thì không biết còn có bao nhiêu đại quan triều đình cũng đã phái người đến, sao có thể không thấy sự xuất hiện của hắn ở Lí gia. Huống hồ còn có "kim bài tiểu mật thám" của nữ hoàng đế - Liễu Tuẫn Thiên ở đây.
Năm đó nữ hoàng đế tranh đoạt hậu vị, tranh đoạt đế vị, Quang Lũng Thế gia và Sơn Đông Thế gia vẫn luôn là cản trở lớn của bà ta. Nhưng lực lượng hai tập đoàn sĩ tộc này thực sự quá lớn, cứ cho là bà ta có cả đống quyền mưu thủ đoạn, đối với những Thế gia này cũng chỉ có thể dùng thủ đoạn rút củi dưới đáy nồi từ từ dập tắt.
Đối với vị nữ hoàng đế độc tài ngang ngược này mà nói, cứ cho là hoàng tộc, bà ta cũng giết hàng hàng loạt, nhưng đối với những danh gia vọng tộc này lại chỉ có thể cẩn thận ứng phó. Điều này khiến bà ta đối với danh gia vọng tộc càng thêm kiêng dè. Bà ta ra sức đề bạt nhiều người xuất thân hàn vi là để chống lại các danh gia vọng tộc, phái tâm phúc như Liễu Tuẫn Thiên đến Trường An, là để giám thị các gia đình hào môn.
Liễu Tuẫn Thiên đã là tâm phúc của Nữ hoàng đế, thái độ đối với các danh gia vọng tộc dĩ nhiên cũng giống hoàn toàn với Nữ hoàng đế. Thái độ khinh thường và thù địch của Dương Phàm đối với con cháu Thế gia ở hậu hoa viên đã khiến Liễu Tuẫn Thiên coi hắn là tri kỉ. Làm một con chó săn trung thành với Nữ hoàng đế, hắn nhất định sẽ mật báo cặn kẽ với bà về biểu hiện của Dương Phàm ở Lí gia hôm nay.
Với tư liệu hắn nắm được trong tay, Dương Phàm vốn là một đại thần xuất thân hàn vi được nữ hoàng đế coi trọng, lại thêm thái độ thù địch của hắn đối với các danh gia vọng tộc, ngày sau tất sẽ càng được nữ hoàng đế ưu ái trọng dụng. Thế thì theo đạo lý làm quan "trung dung khiêm hòa, kết giao rộng rãi" của mình, hắn đương nhiên là muốn kết giao bạn bè trước với người sắp được nữ hoàng đế coi trọng này.
Vẻ mặt Dương Phàm nhanh chóng ngưng trọng lại, trong khóe mắt lại lóe lên vẻ hối hận tỉnh ngộ, trịnh trọng gật đầu nói:
- Liễu phủ quân giáo huấn phải lắm. Dương Phàm thực quá lỗ mãng!
Toàn bộ thay đổi trên khuôn mặt hắn đều bị Liễu Tuẫn Thiên trông thấy. Nụ cười của Liễu Tuẫn Thiên càng thêm ân cần niềm nở. Y vỗ vỗ vai Dương Phàm, an ủi:
- Cũng may việc ngươi làm lần này, không có xung đột quá mức đối với danh gia vọng tộc, nghĩ lại thì các bậc trưởng giả của cao môn Thế gia cũng sẽ không quá để tâm. Có điều, sau này cần phải ghi nhớ kỹ đạo làm quan, tất cả đều không thể hành sự lỗ mãng.
Dương Phàm vội vã gật đầu, đoạt lấy bình rượu rót đầy ly cho Liễu Tuẫn Thiên rồi nâng ly lên, thành khẩn tạ ơn:
- Tiểu đệ tuổi còn trẻ, kinh nghiệm ít ỏi, không hiểu lắm về chuyện quan trường, sau này mong huynh trưởng chỉ giáo nhiều hơn!
Dương Phàm vẫn là người có tài năng diễn trò thiên phú. Nếu hắn không đi làm quan, không ngại bái xin làm môn hạ của Như Mi đại sư, nói không chừng còn có thể trò giỏi hơn thầy, cũng là một nghệ nhân lớn át cả giáo phường ty.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※※
Ninh Kha ngồi xếp bằng, hai tay đặt lên đầu gối, tĩnh tọa ngồi trên giường.
Trước giường đang đốt mấy lò đàn hương nhỏ, khói nhẹ vấn vít, khiến dung nhan thuần khiết xinh đẹp của nàng nảy sinh một loại cảm giác thánh thiện.
Nàng mặc bộ quần áo trắng tinh mỏng như cánh ve, tơ lụa trắng xóa dán chặt vào hai cánh tay và sống lưng, thấp thoáng lộ ra làn da trắng mịn như ngà voi. Ninh Kha tuy rất gầy, nhưng da dẻ toàn thân trắng như tuyết, gầy mà không trơ xương, chỉ hiện rõ dáng vẻ vô cùng nhỏ nhắn mỏng manh.
Nữ tử Độc Cô gia chỉ cần sinh ra, sẽ được các nữ trưởng bối trong tộc dùng phương thuốc bí truyền do tổ tiên để lại, mỗi ngày dùng các vị thuốc tắm rửa, đây là phương thuốc bí mật phải hao tốn nhiều dược liệu quý giá, mãi đến khi bé gái được bảy tuổi mới dừng lại. Sau khi dùng phương thuốc này, nữ tử trưởng thành, da dẻ tự nhiên sẽ trơn bóng như lụa, trắng như tuyết, mượt mà như ngọc, hơn nữa còn có một loại hương thơm tự nhiên.
Nữ tử thế này ôm vào lòng, thật giống như ôm noãn ngọc ôn hương, cực kỳ mê hồn. Cho dù là nữ tử dung mạo bình thường, có một làn da hiếm có thế này, cũng có tư cách được tôn xưng là báu vật nhân gian.
Danh gia vọng tộc của tập đoàn Quan Lũng không chỉ có một mình Độc Cô Thế gia. Độc Cô Thế gia cũng không phải là một trong mấy gia tộc có thế lực mạnh nhất trong tập đoàn Quan Lũng. Thế nhưng, chỉ có Độc Cô Thế gia là nhiều lần sinh ra hoàng hậu, việc này không phải là không có nguyên nhân.
Có điều, phương thuốc này chỉ nằm trong tay người con dâu nắm quyền quản lý gia tộc thuộc chi chính của Độc Cô Thế gia, truyền cho con dâu không truyền cho con gái, mà người có tư cách sử dụng nó, cũng chỉ có con gái của chi chính. Thế nên con gái của vợ lẽ dù cùng là người của Độc Cô Thế gia nhưng cũng không có tư cách dùng.
Lúc này Ninh Kha đang ngồi tĩnh tọa thổ nạp. Đây là môn yoga do một đạo sĩ yoga của Thiên Trúc truyền cho nàng. Căn bệnh bẩm sinh của nàng khó mà trị khỏi, lại vì cơ thể yếu ớt không thể luyện tập môn vận động nào khác, nên chỉ có thể nhờ thuốc thang cộng thêm thuật yoga nhu hòa chậm rãi này điều tiết thể xác và tinh thần. Nàng tuy cơ thể ốm yếu, nhưng chưa đến mức gầy trơ xương, là nhờ công của môn này.
Ánh nắng chiếu xuyên qua cửa sổ, nghiêng nghiêng rọi xuống đầu giường. Ninh Kha xếp bằng tĩnh tọa, tóc dài buông rũ, lưu vận thoải mái uyển chuyển, như hồ điệp bay xuống theo dòng thác đổ tuyệt đẹp giữ núi rừng, rãnh lưng lõm vào, vòng eo thon nhỏ không chịu nổi một cái nắm chặt, dáng vẻ mảnh khảnh, trong ánh mặt trời êm dịu đọng lại thành một bức tranh tuyệt mỹ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...