- Vâng.
Nữ tướng phác thủ chắp tay bất đắc dĩ cúi đầu xuống, thấp giọng đáp trả một câu, lặng lẽ lui ra ngoài.
Lúc Dương Phàm đi vào trong trướng, bên trong ánh nến sáng rõ, màn che phấp phới nhẹ nhàng trong bốn mái hiên, cũng không biết phía sau đó là không gian gì, có một tác dụng duy nhất, cũng có thể bên trong có thể có những người khác không.
Thái Bình công chúa mặc một chiếc áo tơ màu trắng thuần khiết, khoanh chân ngồi ở một tấm trên ghế, trước mặt có một chiếc kỷ trà thấp, trên đó có một lò trầm hương, khói hương lượn lờ bay lên, ánh lên dung nhan có cảm giác mờ mịt. Nàng yên lặng ngồi, kiểu giống như một gốc cây Thanh Liên, mái tóc ẩm rối xõa trên vai, trên trán có một món trang sức liên vân màu vàng, thoạt nhìn có vẻ giống Quan Âm đại sĩ cung phụng trong miếu.
Nhưng mà khi đến gần, lại có cảm giác biến đổi. Một thân áo tơ mềm mại, ánh nến xuyên thấu qua làn áo mỏng manh, giống như muốn phô bày da thịt ẩn dưới đó “Tố hung vị tiêu tàn tuyết, thấu khinh la”, đại khái chính là miêu tả ý cảnh như thế này.
Chỉ là tuy giờ phút này Thái Bình công chúa quần áo mỏng manh nhưng là sắc không có hương, một vẻ lãnh ý từ trong ra ngoài nhuộm dần toàn thân nàng, trong ánh mắt trong suốt của nàng, dường như cất giấu một chút sương tuyết, làm cho nàng có cảm giác không thể xâm phạm. Người phụ nữ này, giống như một phong cảnh mĩ miều, xa gần cao thấp, đều không giống nhau.
Nhìn bộ dáng nàng cao quý xuất trần, nghĩ nàng vì lợi ích toàn cục mà nhiều lần nhân nhượng, Dương Phàm không ngẩng đầu lên được. Yêu một người, lại là người cao quý, cũng đều vì người đó, mà tự hạ thấp mình đến nhỏ bé tầm thường. Lần này, có phải là đến lượt hắn, bỏ cái trái tim kiêu ngạo, cúi đầu với người ngọc trước mắt không?
- Ta sai rồi, sai chính là sai, cho nên ta đến nhận sai!
Dương Phàm cúi đầu, ngay từ đầu giọng còn hơi nhỏ, ngẫm lại đây là chuyện giữa nam nhân và nữ nhân, nói xin lỗi nàng cũng không có gì mất mặt, giọng liền lớn hơn.
Thái Bình công chúa căn bản không nghĩ Dương Phàm sẽ cúi đầu với mình, nàng còn tưởng rằng, đêm nay Dương Phàm lại đây, vẫn là vì chuyện Lưu nhân. Dương Phàm thốt lên một câu nhận sai, khiến nàng cảm thấy sửng sốt. Nàng vốn cảm thấy chua xót, ấm ức, tức giận, bị Dương Phàm không đầu không đuôi nói một câu như vậy, làm nàng chỉ còn lại cảm giác đầy kinh ngạc và tò mò.
Nàng khó hiểu hỏi:
- Ngươi làm sai chuyện gì?
Dương Phàm cúi đầu nói: - Đương nhiên là chuyện ta hiểu lầm ngươi, là lỗi của ta, không nên trách oan công chúa, làm người tức giận. Ta xin lỗi ngươi!
Thái Bình công chúa kinh ngạc nhìn hắn, sau một lát, dần dần biến thành bộ dạng tức giận, cả giận nói: - Là ai nói cho ngươi?
Dương Phàm khó hiểu nhìn nàng, thầm nghĩ “ là ai nói quan trong lắm sao? Y làm như vậy không phải vì lòng trung thành với ngươi sao? Sao lại quan tâm y là ai như vậy?”
Thái Bình công chúa nhăn trán nghĩ, hỏi:
- Có phải là Hứa Hậu Đức không, nghĩ cũng chỉ y mới có chủ trương tự tác như vậy
Dương Phàm hỏi:
- Hứa Hậu Đức là ai?
Thái Bình công chúa nói: - Phu xe của ta
Dương Phàm sờ sờ mũi, ngầm xem như chấp nhận.
Thái Bình công chúa tạm gác cái đề này lại, liếc nhìn Dương Phàm nói:
- Xin lỗi cần uống rượu thêm can đảm sao?
Dương Phàm che giấu nói:
- Sao thế được, chỉ là Mã Kiều là bạn tri giao của ta, hai chúng ta lâu rồi không gặp, hôm nay có thể đồng hành, trong lòng thấy vui mừng, cho nên buổi tối uống mấy ly.
Nàng khẽ hừ một tiếng, không thèm vạch mặt hắn.
Dương Phàm nói:
- Sau khi ta biết chân tướng, mới cảm thấy thật sự là quá lỗ mãng, chuyện này là ta sai, hôm nay tới nhận tội với công chúa, muốn đánh muốn phạt đều tùy ngươi...
Hắn không nhắc đến chuyện này thì thôi,vừa nhắc đến, cơn giận trong lòng nàng lại dâng lên, không kìm được chất vấn:
- Tại sao ngươi chưa điều tra đã nhận định là ta, trong lòng của ngươi, ta vô sỉ như vậy sao?
Dương Phàm xoa xoa mũi nói:
- Nói vô sỉ thì hơi nghiêm trọng, thực ra cho dù việc này xuất phát từ mưu kế của ngươi, mà đó cũng chỉ là để bảo vệ ta, điểm này, trong lòng ta rất rõ, nhưng ta... ta có lí do không thể không đi, ta không thích bị người thao túng, càng không muốn bị ngươi dụng tâm cơ.
Thái Bình công chúa cả giận nói:
-Vì sao vừa gặp phải chuyện này, ngươi liền lập tức nhận định là ta dụng tâm cơ? Còn không phải là bởi vì, trong lòng ngươi chưa bao giờ coi trọng ta, nên những chuyện đê tiện vô sỉ, giả dối thì ngươi cho rằng là ta làm hay sao?
Nữ nhân tức giận, so với nam nhân còn bất chấp lí lẽ hơn, Dương Phàm vừa rồi giải thích sự việc vốn dĩ không liên quan đến vấn đề đạo đức vô sỉ hay không vô sỉ, nàng vẫn chụp lên đầu hắn cái mũ này, dường như không như vậy thì không đủ để nói rõ nỗi thù hận của nàng, nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Dương Phàm cảm thấy nàng vô cũng tức giận, nghĩ một chút, quyết định dùng sự trầm mặc để thể hiện sự đuối lý của mình, nhưng sự trầm mặc của hắn lại làm cho sự phẫn nộ của nàng tăng thêm:
- Ha! Ngươi không nói, tức là ngầm thừa nhận ta đê tiện, vô si, âm hiểm giả dối rồi đúng không?
Dương Phàm cảm thấy uống rượu hơi nhiều, bởi vậy mà đầu đã bắt đầu đau rồi.
Nếu trầm mặc cũng là sai lầm, hắn quyết định giải thích, cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, hắn dường như tìm ra điểm mấu chốt, liền châm chước nói:
-Ta nghĩ... Là bởi vì ngươi quá thông minh ?
- Thông minh?
- Đúng! Bất luận là sóng gió quan trường, đại sự quốc gia, hay cho dù là gặp phải vấn đề nan giải, chỉ cần công chúa nghĩ biện pháp, thì dường như không có chuyện gì là không giải quyết được... Ngươi quá thông minh, thông minh đến độ một khi có chuyện có liên quan đến ngươi, ta gần như không chút nghĩ ngợi mà nhận định đó là ngươi, đại khái ...chính là nguyên nhân này.
Thái Bình công chúa khóc không ra nước mắt, nàng tuyệt đối không ngờ từ miệng Dương Phàm lại có thể nói ra cái lí do dở khóc dở cười như vậy, nàng tức giận hỏi:
- Theo như ngươi nói, nữ nhân thông mình thì gặp xui xẻo là đáng đời sao? Hoặc là ta nên giả ngốc một chút, nữ nhân ngốc chính là một nữ nhân tốt?
Dương Phàm bị nàng liên tiếp dồn dập chất vấn, có chút oan ức nói:
- Ta cũng không phải lập tức liền kết luận là công chúa, sau khi lên xe ta có hỏi nhưng ngươi không những không phủ nhận còn chính miệng thừa nhận, ngươi bảo ta còn có thể nghĩ khác đi sao?
Thái Bình công chúa giận quá, cả giận nói:
-Ta phủ nhận? Ta tại sao phải phủ nhận? Ngươi vừa nghe nói chuyện này lập tức liền tới tìm ta, còn không phải đã nhận định là ta làm sao? Ngươi nổi giận đùng đùng đến nhà vấn tội, ngươi muốn ta giải thích thế nào? Ta giải thích ngươi sẽ nghe sao? Ngươi sẽ tin?
-Ta sẽ! Ta thật sự sẽ!
Dương Phàm nghiêm túc nói:
-Nếu công chúa nói không phải người, ta nhất định tin tưởng, bởi vì ngươi luôn luôn dám làm dám chịu, người nói không phải ngươi, vậy thì không phải là ngươi!
Thái Bình công chúa chăm chú nhìn hắn, thật lâu, khẽ lắc đầu, giọng điệu có chút bi ai nói:
- Nhưng ta không muốn giải thích, nếu như mỗi lần ngươi gặp chuyện đều nghĩ đến ta đầu tiên, đều muốn ta tự mình giải thích, vậy ta thà thừa nhận là xong, quá mệt mỏi, lòng ta quá mệt rồi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...