Say Mộng Giang Sơn

Dương Phàm nói:
- Muội từng nói vị Công Tôn cô nương đó giờ đang ở Trường An?

Tiểu Man đáp:
- Đúng vậy, có chuyện gì sao?

Dương Phàm nói:
- Ta nhớ muội đã nói muội và Công Tôn cô nương tình như tỷ muội, khi đó ta đã nghĩ, có lẽ tạm thời có thể cho muội lánh đi nơi khác, Thẩm Mộc cũng ở Trường An, hắn ta cũng có thể chăm sóc muội. Ta tin rằng với thế lực của Bùi đại nương cộng với Thẩm Mộc, đủ để đảm bảo an toàn cho muội, như thế ta mới có thể yên tâm việc ở nhà, rảnh tay tranh đấu với bọn chúng.

Tiểu Man giật mình, Dương Phàm đã không ở trong kinh thì nàng đi Trường An cũng không sao, huống chi đã lâu chưa gặp tiểu thư và Bùi đại nương, nàng thật sự có chút nhớ nhung. Nhưng vừa nghĩ tới việc Dương Phàm sắp đặt như thế rõ ràng là sẽ gặp nhiều bất trắc, cho nên phải đề phòng trước, Tiểu Man càng thấy lo lắng trong lòng.

Dương Phàm trông thấy thần sắc của nàng, vội cười trấn an:
- Muộiđừng nghĩ nhiều như vậy, không nguy hiểm đến thế đâu. Chỉ có điều… Lần trước vô cớ bị tống vào ngục, khiến ta cảnh giác hơn. Giờ sắp xếp như vậy cũng chỉ là để phòng ngừa bất trắc, nếu lần này ta không đánh sập được bọn ác quan kia mà ngược lại bại trong tay bọn họ, muội ở Trường An, ta sẽ không mặc người chém giết, việc không thành thì chạy là được.

Tiểu Man khẽ ‘vâng’ một tiếng rồi dựa đầu vào vai hắn nói:
- Muội nghe theo huynh sắp xếp là được. Nhưng… nếu thật sự gặp chuyện chẳng may thì Uyển Nhi tỷ tỷ phải làm sao?

Dương Phàm hạ giọng nói:
- Rất nhiều khi muội gặp phải một số chuyện mà nhất định phải đưa ra lựa chọn, chỉ cần muội có lựa chọn thì tất nhiên có được mất, đâu thể vẹn cả đôi đường mãi được. Muội yên tâm đi, nếu quả thật có ngày đó, chúng ta lại nghĩ cách khác!

Lúc này, tiếng Mạc Huyền Phi từ xa vang lên:
- A lang! A lang.

Tiểu Man sẵng giọng:
- Huyền Phi càng ngày càng chẳng ra sao cả, đã nói không được tùy tiện vào hậu trạch mà nó đã lại chạy vào rồi.


Dương Phàm đứng lên nói:
- Tiểu tử này trước giờ khá quy củ, nói không chừng có đại sự gì, ta ra xem.

Dương Phàm đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi được vài bước đã thấy Huyền Phi chạy ra từ trong bụi hoa lao ra.

Các con đường trong hoa viên đều quanh co, như vậy mới có ý cảnh, mới hữu tình. Hậu hoa viên của Dương gia theo lý mà nói chỉ có mình Dương Phàm là đàn ông, cũng chỉ có Dương Phàm mới dám xuyên ngang qua bụi hoa mà chẳng kiêng nể gì, giờ loáng cái Huyền Phi đã phạm phải hai điều.

Dù Tiểu Man là người khoan dung, tính tình luôn dịu dàng nhưng lúc này cũng khá khó chịu, nàng cao giọng mắng:
- Tiểu Huyền Tử! Sao ngươi không biết quy củ gì vậy?

- À? Đại Nương, ôi!

Huyền Phi giờ mới phát hiện ra trong lúc cấp bách đã giẫm nát một khóm hoa, cậu vội vã định tránh nhưng đứng không vững, ngã đập mông xuống và ngồi lên bụi hoa.

Dương Phàm cười nói:
- Được rồi, từ từ thôi, tránh cho cục cưng lại học được cái tính thô bạo của thân mẫu nó, muội ngồi xuống đi, ta đến hỏi nó.

Lời này có tác dụng hơn mọi thứ khác, Tiểu Man vừa nghe đã vội vàng ngồi xuống, còn sợ tiểu bảo bảo trong bụng phát hiện ra thân mẫu của mình không dịu dàng.

Dương Phàm giơ tay kéo Mạc Huyền Phi lại hỏi:
- Đừng hấp ta hấp tấp, xảy ra chuyện gì thế?

Mạc Huyền Phi lúc này mới nhớ ra, vội vàng nói:
- A Lang, mau tới tiền sảnh, có trung chỉ của Hoàng đế tới!

Dương Phàm ngạc nhiên hỏi:

- Trung chỉ? Hoàng đế có ý chỉ đến ư?

Mạc Huyền Phi gật đầu liên tục, cực kỳ hưng phấn. Chẳng phải nhà ai cũng có tư cách nhận được ý chỉ của Hoàng đế, Mạc Huyền Phi vui sướng sắp không nói nên lời:
- Quản gia đang đón tiếp ở phòng khách, người tới là một vị công công trong cung, nói Hoàng đế ngự bút thân chỉ cho A lang.

Tiểu Man đang ngồi trên sập lập tức vụt đứng dậy, nàng ở trong cung nhiều năm nên hiểu biết hơn Mạc Huyền Phi. Thánh chỉ của Hoàng đế đa phần là để truyền đạt mệnh lệnh cho một nha môn hoặc tuyên bố một chính lệnh nào đó, thỉnh thoảng mới nhắm đến cá nhân, đại khái đều là bổ nhiệm hoặc miễn chức, thánh chỉ cho cá nhân tương đối hiếm, nếu là trung chỉ thì càng hiếm gặp hơn nữa.

Tiểu Man mặc dù kinh ngạc nhưng cũng không quá hoảng sợ, đã là trung chỉ thì khả năng liên quan đến đại sự triều đình là không lớn, rất có thể là việc riêng tư. Chỉ có điều, trước kia dù lang quân còn đang làm nhiệm vụ trong cung, cũng không phải là cận thần thiên tử, mà đã không phải cận thần lại chẳng phải hoàng thân tôn thất, Hoàng đế hạ trung chỉ cho huynh ấy làm gì?

Dương Phàm nghe nói Hoàng đế có ý chỉ nên cũng không dám chậm trễ, vội vã đáp một tiếng rồi đi đến tiền sảnh.

Trong tiền sảnh, lão quản gia của Dương phủ đang khúm na khúm núm đi cùng vị khách trong cung đó, trông thấy A Lang tới mới thở phào nhẹ nhõm. Dương Phàm vừa nhìn đã nhận ra người quen, chính là Cao công công mà hắn vừa biết khi nhận nhiệm vụ trong cung.

Dương Phàm vội vàng chắp tay:
- Cao công công, đã lâu không gặp!

- Khạc khạc khạc…

Cao công công chưa nói đã cười, giọng vịt đực ‘khạc khạc khạc’ một lúc mới cười nói:
- Đúng thế, đúng thế, lâu lắm không gặp, trước kia lúc mới gặp Nhị Lang, lão công đã thấy Nhị Lang sẽ là người có tiền đồ lớn, ngài xem có đúng không, trong kinh cũng có quan ngũ phẩm trẻ tuổi, nhưng chín phần mười đều nhờ phụ thân ban cho, người như Nhị Lang dựa vào bản lĩnh thật sự chỉ đếm trên đầu ngón tay. Trong số đó, được nắm thực quyền trong tay như Nhị Lang là độc nhất vô nhị. Ha ha ha, ha
- Khà khà khà, Cao công công quá khen rồi.

Dương Phàm cùng Cao công công cười ha hả một hồi rồi nói:
- Công công vất vả, không biết thánh nhân có ý chỉ gì xin cho hay.


Cao công công “ồ” một tiếng và rút ý chỉ từ trong tay áo ra đưa cho Dương Phàm:
- Đây là mật chỉ, lão công sẽ không đọc, Nhị Lang cầm lấy tự xem là được.

Dương Phàm đưa hai tay ra đón lấy, mở mật chỉ ra xem mà ngẩn người. Cao công công cười híp mắt nói:
- Nhị Lang, thế nào? Tốt xấu nói cho ta một câu, hồi cung cũng dễ bẩm báo.

- A!

Dương Phàm bừng tỉnh, nhận lấy mật chỉ, chắp tay nói:
- Dương Phàm biết rồi, xin tuân theo ý chỉ của thánh nhân!

Cao công công gật đầu cười nói:
- Thế là tốt rồi, vậy Nhị Lang làm việc đi, chúng ta hồi cung thôi.

Lúc này thái giám còn chưa có quyền thế lớn như vậy, ở bên ngoài cũng không dám diễu võ giương oai, Dương Phàm nhét chút phí vất vả đi lại cho lão rồi tiễn vị lão Công công này ra khỏi cửa phủ, nhìn theo xe của lão đi khuất xa cũng không quay lại phủ, cứ đứng đó đờ đẩn.

Mạc Huyền Phi thò đầu ra ngó, thấy A lang mặt trầm tư nên cũng không dám quấy rầy, cứ như thế mấy lần, đột nhiên Dương Phàm kêu:
- Huyền Phi!

Mạc Huyền Phi vội vã bước ra bậc cửa đáp:
- A lang!

Dương Phàm nói:
- Dắt ngựa lại đây, ta phải ra ngoài! Nói với phu nhân một tiếng, ta chỉ đi giải quyết chút chuyện nhỏ, bảo nàng không phải lo lắng!

Mạc Huyền Phi vội vã tuân lệnh, quay lại xếp yên ngựa và dắt ra cửa phủ, Dương Phàm xoay người lên ngựa, hiên ngang rời đi.

Phường Thượng Thiện, phủ Thái Bình công chúa.


Dương Phàm chậm rãi buông cánh tay xuống, cánh cửa sơn son đỏ nặng trịch đóng sập lại một tiếng.

Thái Bình công chúa không ở trong phủ.

Trời đã sẩm tối mà công chúa vẫn không ở phủ sao?

Dương Phàm không tin, hắn cho rằng công chúa đang né tránh hắn. Thế nhưng hắn có thể làm gì được chứ, vừa mới xông vào phủ Tể tướng, ngay sau đó lại xông vào phủ công chúa hay sao? Việc tùy tiện như thế ngay cả Tiết Hoài Nghĩa cũng không làm. Điều quan trọng nhất là Hoàng đế đã hạ ý chỉ, ván đã đóng thuyền, dù hắn tìm được công chúa thì sao đây?

Trung chỉ mà Cao công công mang đến không phải là thánh chỉ chính thức, trong đó cũng không dùng ngôn ngữ chính sự chính thức, chỉ là một tờ giấy mà Võ Tắc Thiên tiện tay xé ra và viết vài dòng để giải thích chuyện riêng. Trong trung chỉ Võ Tắc Thiên viết, Thái Bình công chúa điện hạ phải về Trường An cúng tế, yêu cầu Dương Phàm hộ tống về, sau đó mới đi các đạo tuần tra.

Trường An là nơi tông miếu xã tắc Lý Đường đặt ở đó với các lăng tẩm, sau khi Võ Tắc Thiên đăng cơ đổi Đường thành Chu, bà đã lập thất miếu Võ thị ở Lạc Dương, còn về Thái miếu Lý gia ở Trường An sẽ đổi tên là “miếu hưởng đức”, dùng để thờ cúng ba đời đế vương khai quốc Đại Đường.

Võ Chu tuy là tiêu diệt nhà Đường mà tự lập nên, nhưng hai cái thực sự có mối quan hệ không thể chia cắt, công công của Võ Tắc Thiên là Hoàng đế Đại Đường, phu quân là Hoàng đế Đại Đường, con trai cũng là Hoàng đế Đại Đường, mối quan hệ này bà không thể phủ nhận, cộng với sự suy xét của lòng người trong thiên hạ, vì thế tất nhiên bà hà khắc với người sống của tông thất Lý Đường nhưng lại rất khoan dung độ lượng với người chết.

Giữ lại tông miếu của Lý Đường là việc nên làm về đạo nghĩa, hơn nữa như thế có thể cho mọi người thấy Chu Đường nhất thể, vừa hay trấn an vương thất, cựu thần Lý Đường, làm dịu đi áp lực giữa các giai tầng.

Chỉ có điều, thái miếu của Võ Chu bên Lạc Dương không bao giờ dây dưa làm lỡ bốn lần cúng tế trong năm, trong khi đó miếu Hưởng Đức ở Trường An nhớ ra thì mới cúng tế, hình thức cũng chẳng hề long trọng. Giờ Võ Tắc Thiên muốn tế miếu, bà đã cao tuổi rồi, hơn nữa là soán đường chi quân nên không thể đi bái tế. Thái tử Lý Đán và Lưu Lăng vương của Phòng Châu là Lý Hiển đều bị giam lỏng, vì thế đành để cho Thái Bình công chúa đi.

Tông miếu của Lý Đường mà cứ không thờ cúng lễ bái thì khó tránh khỏi lời ong tiếng ve, nhưng muốn cúng tế cũng không thể khua chiêng gõ trống được, cũng phải dần dần loại bỏ ảnh hưởng của Lý Đường mới được, như thế khiến chuyến đi của Thái Bình công chúa tới Trường An lần này có phần trầm lắng hơn cũng hợp tình hợp lý thôi.

- Nhưng tại sao lại muốn ta hộ tống chứ? Ta đã nói rồi, ngay cả cô ta có ý tốt thì cũng đừng ngăn cản ta!

Dương Phàm cắn chặt răng, nổi giận đùng đùng.

Lần trước Thái Bình công chúa từng định ngăn cản hắn tới phủ Lý Chiêu Đức. Bây giờ ý chỉ Hoàng đế lệnh cho hắn đi tuần tra thiên hạ vừa mới hạ xuống, công chúa liền xin mẫu hoàng hạ trung chỉ này, đây rõ ràng là chưa từ bỏ ý định, muốn lợi dụng việc này để trói hắn bên cạnh, không muốn hắn mạo hiểm lao vào rắc rối.

Ngự Sử của Ngự Sử Đài chia nhau đi các nơi, Dương Phàm lại chỉ có một đội nhân mã đuổi theo trên con đường này, được cái này mất cái kia, còn không biết có kịp ngăn cản đám ác quan đó hại người không nữa, giờ Thái Bình lại muốn dùng thủ đoạn như vậy ‘bảo vệ’ hắn, để hắn hộ tống đi Trường An, từ đó đặt mình ra ngoài tranh chấp mưu phản, kế sách rất hay, cũng đúng là tính toán cho hắn, nhưng đây là vô số mạng người đấy!

Dương Phàm ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, nhanh chóng leo lên tuấn mã, thúc ngựa đi ra ngoài phường, hắn vừa mới đi ra khỏi ngõ của phủ Công chúa thì bất ngờ phía trước xuất hiện một đội quân. Dương Phàm ngẩng đầu nhìn thì thấy quan phiên trên xe, ở bên trái giương cao chữ “Thái Bình”, bên phải là “Công chúa”. Hơn chục thị vệ áo đơn cầm đao đi bên cạnh chiếc xe có nóc màu xanh bích, đó chính là xe của Thái Bình công chúa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui