Say Mộng Giang Sơn

Dương Phàm mày nhàu lên.

Trong rừng lá cây rơi xuống. Ở nơi đây loại cây chủ yếu là cây Đu và cây Dương là chính, lá đầu cành xanh biếc, gió thổi làm những chiếc lá đã hơi vàng rụng xuống khỏi cành cây, xoay xoay mấy vòng mà rơi xuống trên mặt đất, lặng lẽ tụ thành một đống.

Bước chân của hai người dẫm lên, không có tiếng lá cây vỡ vụn, chỉ có âm thanh sàn sạt cứ như tằm ăn dâu.

Hai người ở trong rừng khi đi tới vòng thứ hai, Phùng Tây Huy đã nói lại toàn bộ tiến trình sự việc.

Sau khi Phan Quân Nghệ chết, án tử được trình lên phủ Lạc Dương, ngoài các vụ án mưu phản ra, các vụ án khác không thể vượt cấp kiện lên trên, nhất định phải đi theo trình tự này.

Sau khi phủ Lạc Dương tiếp nhận đơn kiện, với lý do phụ thân của Phan Quân Nghệ là Hình Bộ Khảo Công Viên Ngoại Lang, bản thân hắn lại là tú tài, bên người có công danh, nên chưa thẩm tra xử lý mà đem chuyển án tử này đến Đại Lý Tự.

Trong phân chia chức linh tại Tam Pháp Tư, Đại Lý tự phụ trách thẩm tra xử lý các vụ án liên quan đến quan viên tại kinh thành, ngoại trừ những vụ án được Hoàng Đế đặc chỉ đích thân thẩm tra xử lý.

Ví dụ như Dương Tâm là quan ở kinh thành, ông ta phạm tội mưu phản, theo lý là do Đại Lý Tự thẩm tra xử lý, nhưng Hoàng đế chỉ định do Ngự Sử Đài thẩm tra xử lý, Đại Lý Tự liền không cần hỏi tới.

Sau khi Đại Lý Tự nhận được vụ án chết người này, cũng không quá lưu tâm. Cái vụ án tử này rõ ràng là đánh người dẫn đến tử vong, mà một bên người chết là người làm quan, còn bên kia chỉ là một người dân bình thường, cái vụ án tử này có cái gì khó phán quyết đây? Sự thật rõ ràng, theo đó mà kết án. Đại Lý Tự nhanh chóng đưa ra phán quyết: “Kẻ giết người, Thường Chi Viễn đền mạng!”

Đợi cho phán quyết ban ra, Đại Lý Tự mới biết được bị phủ Lạc Dương lừa cho bọn họ đâm thọc tổ ong vò vẽ

Phủ Lạc Dương sở dĩ đối với vụ án tử này chưa thẩm tra xử lý mà chuyển giao ngay cho Đại Lý Tự nguyên nhân là vì: tránh rầy rà.

Hóa ra, vụ án Thường gia lão bà đánh chết con dâu, đã truyền đi xôn xao trên phố, một tiểu phụ nhân xinh đẹp chết thảm, bao giờ cũng dễ dàng kích động người khác đồng tình. Tại vụ án này, bà bà đã bị bỏ tù , đứa con mất vợ, cháu mất mẹ, một tiểu phụ nhân trong sạch vô tội chết thảm rồi, còn Phan Quân Nghệ người gây nên chuyện thì vẫn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật.


Cho dù là nói chuyện bênh vực bà mẹ chồng, hay là đồng tình với con dâu gặp cảnh ngộ, ai ai cũng căm hận Phân Quân Nghệ. Làm sao mà trong vụ án chết người này, mặc dù vai trò của hắn là chủ yếu mà hắn lại không phải gánh một trách nhiệm nào trước pháp luật.

Hiện giờ, thi thể của Trình đại nương còn ở trong nhà, còn chưa chôn chất, thật không ngờ hắn còn táng tận lương tâm đến cửa ép trả nợ, lại còn đánh đập tàn nhẫn Thường Lâm ở trước linh đường của người chết, con trai Thường gia, Thường Chi Viễn phẫn nộ mà ra tay đem linh vị của mẫu thân đập chết hắn, đám dân chúng ở trên phố xem đây là báo ứng.

Mẫu thân của Thường Chi Viễn là do Phan Quân Nghệ hại chết đấy, bây giờ quan phủ lại muốn giết con trai nàng. Nam đinh đời thứ ba trong nhà Thường gia bây giờ trong vụ án tử này cũng lại bị bỏ tù, trên đời này còn có công lý sao?

Trong lòng dân chúng Đại Đường vẫn có một chút chí khí dũng mãnh đấy, hơn nữa những năm gần đây Võ Tắc Thiên thường phát động dân chúng tố quan lại, đám dân chúng lòng kính sợ đối với quan lại không còn nhiều. Vì thế, dân chúng trên phố ban đầu là tụ tập một chỗ căm phẫn, đang lúc tức giận có một người đứng lên, tất cả mọi người liền đồng thanh ủng hộ, tổ chức trùng trùng điệp điệp tiến đến Ngự Sử Đài thay con trai Thường gia kêu oan.

Ngự Sử Đài làm cái gì?

Trách nhiệm quan trọng nhất của bọn họ chính là buộc tội bách quan.

Quan viên Công bộ viết báo cáo công tác báo lên, trong một năm nay Công bộ ta sửa bao nhiêu con đường, làm bao nhiêu cây cầu, chủ trì bao nhiêu công trình quan trọng; Quan viên Lễ Bộ thì ghi báo cáo công tác là năm nay ta mở bao nhiêu cuộc thi, mở mấy trường học, giáo hóa được dân chúng bao nhiêu…

Còn Ngự Sử bọn họ ghi là ta tố cáo bao nhiêu quan lại! Đây chính là thành tích chủ yếu của bọn họ. Nhìn thấy kỳ Khảo Công năm nay đã đến, Ngự Sử đài lập tức tuân theo ý dân, buộc tội Đại Lý Tự, Đại Lý Tự thì khăng khăng là bọn họ xử án theo căn cứ, công bằng, công chính, công khai, hai bên cứ như vậy dằng dai.

La Lập đến Đại Lý Tự đúng là để tìm hiểu vụ án chết người này, rõ ràng thấy là Trần Đông muốn dùng vụ án tử này để gian lận.

Dương Phàm suy tư nói:
- Đại Lý Tự phụ trách các vụ án tử của quan lại trong kinh thành, Phan Quân Nghệ không phải là quan, chỉ là con của một quan viên trong kinh thành, hắn thân phận tuy là một tú tài, nhưng cũng không được coi là quan, Đại Lý Tự vốn là không cần thẩm tra xử lý án này, chỉ là bọn họ sơ xuất, vừa tiếp nhận án tử này, lại đã tuyên án, tất nhiên không có cách nào bãi bỏ vụ án tử này cho quay trở lại phủ Lạc Dương thẩm tra xử lý nữa.

Phùng Tây Huy nói:
- Vâng! Phủ Lạc Dương sở dĩ không thẩm tra vụ án tử này mà đem qua Đại Lý Tự, chẳng qua là sợ dân chúng trên phố phẫn nộ cực độ đối với sự việc của Thường gia, bọn họ đã nghe ngóng thấy rồi. Dù sao thì phủ Lạc Dương cũng là trực tiếp quản lý dân chúng Lạc Dương đấy, không thể có chuyện bọn họ không hề hay biết.


Dương Phàm gật gật đầu nói:
- Ừ! Bên trong Ngự Sử Đài, người đưa ra lời kết tội là Từ Hữu Công sao?

Trong ấn tượng của Dương Phàm, có vẻ Ngự Sử Đài chỉ còn có một quan tốt, thuận theo ý dân buộc tội Đại Lý Tự đấy, tám chín phần mười là Từ Hữu Công.

Phùng Tây Huy nói:
- Không phải Từ Hữu Công… mà là Vạn Quốc Tuấn!

Dương Phàm đột nhiên đứng lại, kinh ngạc mà nhìn về phía Phùng Tây Huy, Phùng Tây Huy gật gật đầu khẳng định nói:
- Đúng vậy! chính là Vạn Quốc Tuấn!

Dương Phàm nghi ngờ mà nói:
- Vạn Quốc Tuấn? Hắn là tâm phúc của Lai Tuấn Thần, là nhân vật quân sư bình thường vẫn đứng đằng sau Lai Tuấn Thần bày mưu tính kế, sau khi Lai Tuấn Thần bị giáng chức tòng quân Đồng Châu, hắn được đề bạt làm Ngự Sử Trung Thừa, sau đó vẫn thu cánh cúi đầu, tất cả Ngự Sử Đài hiện tại cũng thật lặng xuống. Lần này… Khổ chủ là quan Lại Bộ, phá án là Đại Lý Tự, hắn cùng một lúc làm khó dễ hai nha môn này, nếu nói thực sự là vì ý dân, sợ là nâng cao hắn, hắn có ý gì?

Phùng Tây Huy nhíu nhíu mày, nói:
- Thu cánh cúi đầu, chưa chắc đã là cam tâm tình nguyện, có lẽ chỉ là thái độ bên ngoài!

Dương Phàm trầm ngâm một lát, chậm rãi gật đầu nói:
- Ừ! Ta nghĩ hắn cũng không cam chịu làm một Ngự Sử Đài có tiếng mà không có miếng, hắn sở dĩ đống ý quản chuyện này, chẳng qua là muốn làm theo ý dân, cải tạo hình tượng, sẽ có uy danh để chấn giữ Ngự Sử Đài

Có lẽ, đây cũng là một phép thử của bọn họ, thử xem thái độ của Hoàng đế đối với Ngự Sử Đài, cho nên chọn lấy một vụ án tử không quá lớn làm một hòn đá dò đường.


Dương Phàm hỏi:
- Ngự Sử Đài đề xuất thế nào?

Phùng Tây Huy nói:
- Ngự Sử Đài cho rằng Phan Quân Nghệ không có đạo đức, trước đây phạm sai lầm, vả lại lúc ấy lại cùng đánh nhau với Thường Lâm, Thường Chi Viễn vì cứu cha mà bối rối ra tay, đó chính là vì hiếu, nhỡ tay giết người, thực sự không phải là có chủ định, vả lại hắn tuổi còn nhỏ cho nên giảm tội một cấp, phán tội đi đày.

Dương Phàm nhìn Phùng Tây Huy nói:
- Như vậy, theo ý ngươi thì Trần Đông muốn làm gì?

Trên mặt Phùng Tây Huy có chút đắng chát:
- Hiện giờ Ngự Sử Đài và Đại Lý Tự tranh chấp chưa xong, Hình Bộ, Đại Lý Tự, Ngự Sử Đài là Tam pháp tư của triều đình. Ngự Sử Đài và Đại Lý Tự tranh chấp, như vậy… Vụ án này phải chuyển giao cho Hình Bộ rồi.

Dương Phàm sờ sờ cái mũi, tò mò hỏi:
- Vậy thì thế nào? Án này nên do ta thẩm tra?

Phùng Tây Huy cũng bắt chước hắn, nhéo cái mũi của mình nói:
- Vụ án lão bà Thường gia chẳng may đánh chết con dâu là Lang Trung cướp về tay đấy, án này rõ ràng liên quan đến án đó, nên cũng phải do ngươi thẩm tra xử lý. Cả hai không phải vốn là có muôn vàn mối liên quan sao.

Âm thanh của Phùng Tây Huy có chút u oán, đại khái là oán giận Dương Phàm trước đó không dùng cái vụ án tử kia để gây khó dễ, mà lại tùy tiện lựa chọn vụ án tử này, lúc đó thì xem ra vụ án tử này cũng không phức tạp, khiến cho bây giờ bị kẹt trong đó.

Dương Phàm cười nói:
- Không cần làm ra bộ dạng này, còn chưa tới thời điểm cuối cùng đâu.

Hai người tiếp tục đi về phía trước, Dương Phàm bấm đầu ngón tay nói:
- Nếu như vậy, lưới lớn đàng hoàng giăng. Trần Đông lấy danh là vì hiếu đạo, giảm tội cho lão bà Thường gia, mà ta thì kiên quyết theo luật phán án này tử hình. Bây giờ Đại Lý Tự muốn đem vụ án tử này chuyển giao lại đây, nếu ta theo sự phán quyết của Đại Lý Tự, phán con trai Thường gia tử hình…

Phùng Tây Huy nói:

- Như vậy Lang quân không thoát được cái danh ác quan rồi. Vừa mất lòng dân, lại khiến Ngự Sử Đài lấy cớ công kích ngươi. Mà ác quan thì trước kia mọi người lườm nguýt giữ khoảng cách đứng xa mà trông. Sau khi Lai Tuấn Thần bị giáng chức thì có người nói ra nói vào. Lang Trung ngươi mới tới Hình Bộ nhậm chức, thay vị chí của Chu Hưng lúc trước, nếu Lang Trung thoáng lộ ra khuynh hướng như thế, quan lại trong triều nhất định bóp chết một kẻ sẽ có khả năng trở thành ác quan mới.

Dương Phàm nói:
- Ừ! Nếu ta theo kiến nghị của Ngự Sử Đài, giảm tội cho con trai Thường gia?

Phùng Tây Huy nói:
- Như vậy, Đại Lý Tự sẽ làm bản báo cáo lớn, nói ngươi phán tội lão bà Thường gia tử hình, phán cho con trai Thường gia được giữ mạng sống, đó chính là cư xử phân biệt, mua chuộc lòng người, bây giờ còn khó mà nói, có thể đoán được chính là đại nhân nhất định đắc tội với Đại Lý Tự, đắc tội với Lại Bộ, cũng đắc tội với Ngụy Vương.

Dương Phàm khẽ nhướng mày hỏi:
- Án này ảnh hưởng tới Ngụy Vương thế nào?

Phùng Tây Huy nói;
- Lại Bộ Khảo Công Viên Ngoại Lang, bây giờ là môn nhân của Ngụy Vương!

Dương Phàm sợ run mất một lúc hồi lâu không kìm nổi cười nói:
- Không xuất đao nhưng lại chém được đầu đối thủ. Trần Lang Trung thật sự là giỏi tính toán nha!

Dương Phàm quyết tâm gây khó dễ với Trần Đông, tất nhiên phải bắt tay vào từ chỗ vụ án tử mà Trần Đông theo, âm thầm tác động ít nhiều, chuyện đó đều là bí mật đấy, cuối cùng nhất định phải đem tin tức của vụ này bày ra ngoài ánh sáng, đường đường chính chính đánh bại đối phương mới có thể bảo đảm địa vị của hắn. về phần lựa chọn vụ án tử nào để gây khó dễ cũng không quan trọng, bất kể là vụ án tử nào cũng chỉ là một vũ khí dùng để Trần Đông và Dương Phàm giao chiến với nhau.

Cho nên Dương Phàm nghe nói thì nhận ra vụ án kia Trình gia nương tử hàm oan mà chết, làm kích động lòng căm phẫn của hắn, tự tiện thay đổi chủ trương liền lựa chọn vụ án tử này để khai chiến. Nhưng người tính không bằng trời tính, lúc ấy không ai nghĩ vụ án này sau đó lại còn có phát triển, chẳng những trở nên phức tạp hơn mà lại còn vướng mắc tới Ngự Sử Đài và Đại Lý Tự, thậm chí còn có Lại Bộ, Ngụy Vương, vụ án tử này không ngờ lại khiến cho Tam tư pháp đều liên lụy trong đó không sót một chỗ nào.

- Ngụy Vương… Võ Thừa Tự…

Dương Phàm chợt nhớ tới lời khuyên bảo tha thiết của Uyển nhi:
- Trong thời điểm này, Lang quân ai cũng có thể động đến, duy chỉ có Võ thị, vạn lần không được động vào. Hoàng đế tâm ý đã quyết, Thái tử sợ là sẽ xuất phát từ bộ tộc Võ thị, không phải và Võ Thừa Tự thì cũng là Võ Tam Tư. Nhưng mà ngôi vị Thái Tử rơi vào tay ai, còn khó mà nói. Lang quân còn trẻ, còn có nhiều thời gian, nên không thể dễ dàng quyết định theo phe ai! Hình Bộ là tai mắt của Thiên tử, Lang quân chỉ cần tận tâm tận lực làm tai mắt cho tốt là được.

Dương Phàm nghĩ đến đây không khỏi khe khẽ thở dài, ngẩng đầu lên nhìn ngọn cây. Ngọn cây đong đưa trong gió, ánh mặt trời cũng theo ngọn cây mà đong đưa, khi thì chiếu lên vai hắn, khi thì thành một bóng ma: “Cây muốn lặng mà gió chẳng đừng, phải làm sao!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui