Thái Bình Công chúa khéo léo dùng kế gậy ông đập lưng ông, lợi dụng tính đa nghi của Mẫu hoàng, chẳng những bảo vệ được Thái tử, còn diệt trừ được thế lực mới nhen nhóm của Vi Đoàn Nhi, các quan viên có nhiều quan hệ với ả đều xuống ngựa, nội đình được một phen đại thanh tẩy.
Trong quá trình này, thế lực của Thượng Quan Uyển Nhi bắt đầu có ý thức thâm nhập dần vào nội cung. Trước kia, đối với việc này, Uyển Nhi cũng không quá để ý, nàng chỉ thành lập mạng lưới quan hệ và thế lực hữu hạn, chỉ để cam đoan tai mắt của mình không bị che, đảm bảo khả năng tự bảo vệ mình tại nơi Cung đình ngươi lừa ta gạt này.
Cho nên, thế lực của nàng chủ yếu tập trung trong phạm vi cung thành, không phát sinh xung đột với Vi Đoàn Nhi, nàng cũng không gửi hết tay chân của mình vào trong nội đình. Hiện giờ, vì an nguy của lang quân, nàng bắt đầu khuếch trương thế lực của mình.Thượng Quan Uyển Nhi gần thủy lâu đài, chiếc ghế trống trong thế lực nội đình của Vi Đoàn Nhi rất dễ dàng rơi vào tay nàng.
Thái Bình Công chúa cũng nhân cơ hội này khuếch trương thế lực của mình ở trong cung, vốn trong cung Thái Bình cũng chỉ có một vài người không mấy hiểu biết, hơn nữa những người này cũng không phải là nhân vật quan trọng trong nội đình, cho nên đôi khi vì để có được một vài tin tức cơ mật, hoặc muốn xử lý chuyện gì trong cung, nàng vẫn phải nhờ đến Thượng Quan Uyển Nhi hoặc mua Vi Đoàn Nhi.
Hiện giờ thì không phải, lợi dụng việc tập đoàn thế lực của Vi Đoàn Nhi nhanh chóng suy sụp, người của nàng đã chiếm được vài vị trí trọng yếu trong nội đình. Đương nhiên, lực lượng vốn có ở trong cung của nàng cũng còn lâu mới so sánh được với Vi Đoàn Nhi trước kia, lại càng kém xa Thượng Quan Uyển Nhi bây giờ.
Trong cung, vì Võ Tắc Thiên tin mù quáng, không có thế lực nào có thể tranh chấp với Thượng Quan Uyển Nhi. Mặc dù nàng không tranh giành, nhưng vì thân phận và địa vị đặc biệt, cũng có quản sự thái giám và nữ quan trong nội đình chủ động dựa vào, huống chi hiện giờ nàng đã có ý phát triển thế lực của mình.
Chỉ là, đối với Thái Bình Công chúa mà nói, lực lượng nàng nắm trong tay cũng đã đủ để dùng. Trừ phi nàng muốn phát động chính biến, nếu không, có cầm giữ thêm lực lượng trong nội đình đối với nàng cũng không có lợi gì. Nàng chỉ cần sự nhạy bén hiểu biết, mà điểm này, hiện tại nàng đã làm được.
Thái ca ca của nàng đã có thể an toàn, lại mở rộng thế lực của mình trong nội đình, có thể giúp cho nàng biết được hỉ nộ ái ố, ngồi nằm đi lại, thậm chí từng cử động của Mẫu hoàng đầu tiên, đối với Thái Bình Công chúa mà nói đúng là một đại hỉ sự, nhưng sau đó khi Võ Tắc Thiên áp dụng một loạt hành động, thì nàng không cười được nữa.
Thái tử bị giam ở Đông Cung, người hầu, thuộc quan Đông cung bị cấm đoán hết, cấm Thái tử hội kiến công khanh, Hoàng thái tôn và tất cả các vị Hoàng tôn khác bị giáng chức xuống làm Quận Vương. Một loạt hành động này có ý gì? Thái tử có thể giữ mạng, nhưng ngôi vị Thái tử rất hiển nhiên sắp sửa không giữ được, sẽ do con cháu Võ thị làm Hoàng đế.
Nghĩ như vậy, Thái Bình Công chúa không rét mà run. Nàng là Đại Đường Công chúa, là con gái của Lý Trị, điều này vĩnh viễn không thay đổi. Như Thái tử ca ca Lý Đán của nàng, tuy đã đổi tên thành Võ Đán, nhưng có ai coi huynh ấy là người Võ gia? Người khác không, chính y cũng sẽ không.
Từ thời Tam Hoàng Ngũ Đế tới giờ, kế thừa huyết mạch chỉ thừa nhận phụ hệ, người khác đã vậy, đương sự lại càng phải như vậy. Cho nên, Thái Bình Công chúa cũng không nguyện ý để Đế vị rơi vào tay Võ thị. Xem hiện tại mẫu thân của nàng đang làm nữ hoàng, nhưng rất nhiều người trong thiên hạ vẫn không thừa nhận thân phận Nữ hoàng của Võ Tắc Thiên, cũng không thừa nhận cái gọi là Đại Chu hoàng triều này, bọn họ chỉ xem bà ta là vợ của Lý gia thôi, sớm muộn gì thì con dâu Lý gia cũng sẽ trao gia nghiệp cho con trai Lý gia.
Hiện giờ, bà muốn giao giang sơn cho người họ khác, thực sự do người họ khác làm chủ, thì lại là chuyện khác, người trong thiên hạ không thể chấp nhận, Thái Bình lại càng không thể chấp nhận. Hơn nữa, điều khiến nàng sợ hãi là, mặc dù bây giờ Võ gia là họ đằng ngoại, nhưng một khi Võ gia thực sự lên làm Hoàng đế, nàng có thể bảo toàn tính mạng không cũng không chắc, đừng nói đến hai vị huynh trưởng của nàng.
Lý gia, phải diệt sạch sao?
Mẫu hoàng, nhẫn tâm vậy sao?
Tâm tư Thái Bình Công chúa rối loạn như ma.
Lý Dịch đứng bên cạnh nàng, vụng trộm liếc liếc nhìn, thấy sắc mặt nàng tối tăm, một lúc lâu sau cũng không nói gì, liền không kìm nổi ho khan một tiếng, chậm chậm nói:
- Hiện giờ, Dương Phàm đã nhậm chức Hình Bộ, cho thấy là muốn trọng dụng. Hay là…hắn có thể trở thành liên minh trong triều của Công chúa…
Thái Bình Công chúa khe khẽ lắc đầu, sắc mặt nhàn nhạt sầu lo:
- Can thiệp vào việc lập Thái tử, sủng tín như Chu Hưng thì kết cục có ra sao? Tôn quý như Tể tướng, kết cục thế nào? Lập Thái tử, là do ý Mẫu hoàng quyết đinh, can thiệp việc lập Thái tử không khác gì xem nhẹ quân quyền, mà đây lại là thứ Mẫu hoàng coi trọng nhất, sao có thể để cho người khác động vào? Về mặt này Dương Phàm cũng không có mấy tác dụng, thậm chí….
Nàng hít sâu vào một hơi, lại chậm rãi thở ra, sắc mặt ngưng trọng theo đó mà trầm tĩnh lại, hiện ra thêm vài phần dịu dàng quyến rũ, trong dịu dàng quyến rũ lại thêm vài phần mệt mỏi, như một đóa hoa sắp tàn trong gió thu:
- Thậm chí bởi vậy ta cũng không tiện qua lại quá thật thiết với hắn….
Thái Bình Công chúa dừng một chút, lại bùi ngùi thở dài nói:
- Còn nữa, hắn có thể đứng vững ở Hình Bộ hay không cũng là vấn đề. Tam pháp ti có ai là hạng người bình thường, hiện giờ lại có một Lang tướng từ đâu ra nhảy lên đỉnh đầu bọn họ, hắn phải chế phục nhân tâm, khó…
Lý Dịch cẩn thận hỏi:
- Vậy chúng ta có cần giúp hắn một chút không?
Thái Bình Công chúa trừng mắt, ánh mắt trong trẻo và lạnh lùng đóng đinh trên mặt Lý Dịch, y vội vàng tránh đi, Thái Bình thản nhiên nói:
- Giúp thế nào? Ngươi cho rằng lực lượng của Bổn cung có thể can thiệp và Tam pháp ti sao? Tam pháp ti là nha môn mà Mẫu hoàng coi trọng nhất, Bổn cung không ra mặt thì thôi. Nếu Bổn cung ra mặt, đối với hắn chỉ có hại không có lợi.
Còn nữa, bằng lực lượng của Bổn cung giúp hắn áp chế quan viên Hình Bộ, cho dù là thành công hắn cũng không thể sống yên ở đó. Ai sẽ khâm phục một quan viên phải dựa vào nữ nhân? Giống như Phó Du Nghệ kia, lão là được Mẫu hoàng tự mình đề bạt làm Tể tướng đấy, kết quả như thế nào? Có một số việc người khác cũng không giúp được, cần phải xem bản lĩnh của mình!
***
Sáng sớm, Tiểu Man tự mình hầu hạ lang quân rửa mặt chải đầu xong, ăn sáng, đem quan phục mới lĩnh từ Lại Bộ tới mặc cho hắn. Bạch sa nội đơn, khúc lĩnh, che đầu gối, giày da, lại mặc quan y màu đỏ thẫm, đai lưng da thuộc, ngọc bội thanh thúy, đai ngân ngư, đầu đội mi phương quan.
Ăn mặc xong rồi, Tiểu Man lui lại hai bước, đánh giá bộ dáng lang quân một lượt, anh vĩ tuấn lãng, lại thêm vài phần khí độ uy nghiêm, không khỏi che miệng cười nói:
- Ôi, bộ dáng của lang quân như vậy lại càng uy nghiêm hơn vài phần so với khi ở trong quân, tí nữa đi ra ngoài cẩn thận dọa sợ tôi tới trong phủ đó.
Dương Phàm nhìn bộ dáng của mình trong gương, bèn xoay người lại, vuốt vuốt chòm râu tưởng tượng dưới cằm, trầm giọng nói:
- Tiểu Man lớn mật, dám giễu cợt phu quân! Người đâu, đưa nàng xuống, trước đánh hai mươi gậy, đánh cho cái mông nở hoa, xem nàng có xin khoan dung không!
Tiểu Man cười phì một tiếng, làm mặt quỷ với hắn, nghịch ngợm nói:
- Đến đây đến đây, muội cũng muốnn nhìn xem, trên dưới trong phủ này có ai dám đánh muội. Hừ hừ, ở nhà còn bày đặt quan uy, bản lĩnh thật tốt nhỉ, Dương Lang trung.
Dương Phàm cười nói:
- Không ai dụng hình, thì bản quan sẽ tự mình thi hành!
Nói xong, giang hai tay đánh nàng. Hai người cười huyên náo một trận, Tiểu Man bị hắn tóm lên, ôm lên đùi hắn.
Đương nhiên Dương Phàm không đánh gậy nàng, hắn rất tự nhiên tiến vào trong lớp quần áo của Tiểu Man. Thân hình bóng loáng mềm mượt ở trong quần áo thùng thình, bờ mông đầy đặn bị bàn tay Dương Phàm phủ lên ôm trọn, xoa xoa làn da non mềm trơn bóng như tơ lụa, yêu thích không nỡ buông tay.
Đêm qua Tiểu Man đã ân ái triền miên cùng hắn, cả hai đều đã lên đến cực lạc, cho đến lúc này thân thể vẫn mẫn cảm vô cùng, bị hắn sờ một cái, cả người dâng lên cảm giác khác thường, không kìm nổi đấm đấm vào ngực hắn, nói:
- Được rồi được rồi, không cần náo nữa…, ngày đầu báo danh chớ có đến muộn. Phải để lại ấn tượng tốt cho đồng nghiệp mới được.
Nói xong, nàng khẽ lắc cái eo nhỏ một cái, thoát khỏi lòng Dương Phàm. Nhưng thân hình nàng vừa khẽ cử động, liền cảm nhận được bàn tay của Dương Phàm đặt lên cặp mông mình mơ hồ phát tán ra sức sống không thể chống đỡ được. Nàng yêu kiều rên rỉ một tiếng, vừa mới nhấc vòng eo nhỏ nhắn lên đã lập tức mềm nhũn.
Thân thể mềm nhũn của nàng căng lên, "bát nguyệt thập ngũ" (mông) cực kỳ tròn đầy co dãn đã khôi phục lại cảm giác mềm mại, cái xoa nắn nhẹ nhàng phủ lên da mông nhẵn nhụi, cảm giác thật sự là mềm như nước. Trong lòng Dương Phàm tràn đầy yêu thương, nhẹ nhẹ cắn lỗ tai nàng, ôn nhu hỏi:
- Bây giờ ta đã thành gia rồi, cũng đã dựng nên sự nghiệp, chỉ thiếu một tiểu bảo bảo thôi. Khi nào thì sinh cho lang quân một đứa đây?
Tiểu Man đỏ mặt, lắp bắp nói:
- Cái này….không phải do người ta định đoạt.
Dương Phàm gật đầu nói:
- Ừ. Lời của nương tử vẫn là có lý, có lẽ nguyên nhân vẫn là do vi phu chưa đủ sức. Vậy tối nay…
Lời vừa nói ra một nửa, một ngón tay ngọc xanh nõn chặn lên môi hắn, Tiểu Man gắt:
- Người ta mới gả cho huynh bao lâu? Nào có nhanh như thế? Đêm qua huynh vừa mới đáp ứng người ta đấy, mỗi tháng không quá năm lần. Làm việc phải có mức độ, phải có chừng mực, quá sức quá sẽ thương tổn đến huyết thận tinh đấy...
Đôi môi hồng khi khép khi mở, còn đang nói đã bị Dương Phàm cúi đầu hôn lên, Tiểu Man khẽ cau mày, sau đó cái lưỡi thơm tho của nàng bị hành động thơm mút của Dương Phàm trêu trọc mà giống như gợn sóng bị đẩy ra, hai má phấn của nàng đỏ ửng như hai đóa hoa đào nở rộ.
- Uhm…a….
Một tiếng rên rỉ như tiếng chim trong đôi môi mọng đỏ của nàng thốt ra rối bay mất không để lại dấu vết gì. Tiểu Man dùng hết sức mình mới tránh thoát khỏi cái ôm mãnh liệt của hắn, cong miệng lên:
- Hôn cũng không được, không cho phép làm gì cả, muốn làm gì tiếp thì phải năm ngày sau, nếu không người ta không để ý tới huynh nữa.
- Được rồi được rồi!
Dương Phàm mặt mày nhăn nhónói:
- Ai bảo ta bị muội đoán trúng. Người đâu, chuẩn bị ngựa, bản quan muốn tới Thu quan nha môn dưỡng tinh ....
Tiểu Man tức giận trừng mắt nhìn hắn. Dương Phàm vội lại sửa lời nói:
- Đi chấp pháp công bằng, cần lao quốc sự vậy!
Tiểu Man vẫn chưa hết giận:
- Vậy còn tạm được!
Dương
tam tỷ ở ngoài cửa nín cười trả lời:
- A lang, ngựa đã sớm chuẩn bị thỏa đáng rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...