Dương Phàm bước thẳng vào, cực nhanh nhìn lướt qua xem xét tình hình trong quán.
Bàn phía tây có bảy tám nam tử đầu đội mũ, khoác trên người áo bào,
đang vui vẻ uống rượu. Trên bàn bọn hắn bày một cái mời rượu của người
Hồ, làm bằng sứ, giống như con lật đật của người nước ngoài, tóc đỏ, mắt xanh, mũi nhọn. một tay chỉ phía trước. Cầm cái người sứ này quay một
vòng đợi nó dừng lại, tay chỉ hướng ai, người đó bị phạt một chén rượu,
những người còn lại vỗ tay mừng rỡ, uống rượu vô cùng say sưa, thích
thú.
Chỗ ngồi phía đông có hai thương nhân ngồi đối
diện nhau, dùng bình phong quây quanh ba mặt chỉ trống mặt hướng về sân
khấu, trên bàn bày một chút đồ nhắm, bên cạnh có hai nữ nhân người Hồ
dáng người mảnh mai, dung mạo xinh đẹp đang ân cần, niềm nở gắp thức ăn, mời rượu. Hai người ngồi đối diện là hai thương nhân người Hồ đang thấp giọng rì rầm nói chuyện, dường như đang bàn chuyện kinh doanh.
Dương Phàm không có thời gian nhìn nhiều, cùng Thiên Ái Nô đến ngồi ở
chỗ gần sân khấu nhất, đầu tiên gọi tiểu nhị đưa đến tấm bình phong vây
quanh ba mặt, lúc này Thiên Ái Nô mới tháo mũ xuống, dáng tha thướt mà
ngồi xuống ghế.
Dương Phàm ngồi ghế bên cạnh đối diện với Thiên Ái Nô thấp giọng nói:
- Chúng ta tới hơi sớm, họ Liễu còn chưa tới.
Thiên Ái Nô cúi đầu nói:
- Chỉ cần hôm nay hắn đồng ý đến là được, sẽ có cách khiến hắn quan
tâm, loại đàn ông như hắn chỉ cần đưa tới thứ hắn quan tâm, thực hiện
một kế sách nhỏ là có thể khiến hắn ngoan ngoãn làm theo?
Dương Phàm cười khổ nói:
- Thi triển kế sách nhỏ? Đã nhiều ngày nay tiêu tốn không biết bao
nhiêu. Chỉ riêng con báo kia hai ngày nay ăn thịt còn nhiều số thịt ta
ăn một năm..
Thiên Ái Nô ha ha mà nói:
-
Những ngọc ngà châu báu đó vốn ta tặng cho ngươi để cảm ơn, ngươi hào
phóng như vậy, chi bằng đem ra giúp bằng hữu khó khăn, ta không ngại lấy hết của ngươi đem nó tiêu hết, không phải nghĩa khí thanh danh ngất
trời?
Dương Phàm làm ra một bộ dạng rất đau lòng thở ngắn than dài mà nói:
- Từ giờ về sau nếu ngươi có thể giúp ta tiết kiệm một chút, chắc chắn cũng sẽ không mất chút thể diện nào.
Thiên Ái Nô hất cằm “hừ” lên một tiếng:
- Ta ngày thường có cơ hội thể hiện cũng không nhiều, hôm nay có dịp của người phúc ta, ta nhất định sẽ không keo kiệt đấy.
Vừa nói đến đây một người đàn ông người Hồ, một lỗ mũi đầy lông, hai mắt xanh biếc đi tới khom người mỉm cười nói:
- Quý khách tới thật vinh hạnh cho kẻ hèn này, không biết tiểu nương tử muốn chút rượu, đồ ăn gì?
Thời đại này không có thực đơn, thực đơn phải đến thời kỳ dân quốc đời
nhà Thanh mới xuất hiện, thời đại này muốn gọi chút đồ ăn phải tạm thời
xem bảng treo ở phía trên quầy rượu, nếu không thì kêu người sành nhất
trong quán rượu chịu trách nhiệm giới thiệu cho ngươi tên vài món.
Thiên Ái Nô nói:
- Trong quán của ngươi có món gì đặc sắc nhất thì mang đến đây, tiếp nữa mang đến bàn ta một vò rượu thượng hạng, thật ngon.
Dương Phàm trong lòng thở dài nghĩ:
“Đúng là loại đàn bà phá gia, lụn bại…”
Bên trong tiệm rượu, khi xem múa hát tất cả mọi người đều im lặng, chỉ
có cái đám tụ tập bảy tám tên kia thi thoảng lại truyền ra một trận cười vang mỗi khi “cái mời rượu” chỉ vào người nào. Khi hai nữ nhân người Hồ lui ra thay vào đó là hai diễn viên biểu diễn tích “Tòng quân diễn” thì lúc này toàn bộ tiệm rượu không khí trở nên náo nhiệt.
Tích “Tòng quân diễn” là thời ngũ Hồ mười sáu nước sáng tạo ra lời bài
hát, khi đó có một vị quan trong quân đội tham ô tiền công quỹ, nhận
tiền hối lộ, khi sự việc bại lộ, vị quan xử án khi đó đã ra lệnh đào kép mặc vào một bộ quan phục giống như trong quân đội lên sân khấu diễn trò giễu cợt.
Kết quả loại hình biểu diễn này vừa ra mắt
lập tức rất được hoan nghêng, có đào kép được gợi ý thay đổi lại cốt
chuyện xưa, thêm thắt một chút chi tiết nhỏ để biểu diễn, loại hình biểu diễn này từ đó về sau được khẳng định. Sau này người ta thường diễn vở
này sau màn biểu diễn đầu tiên, tích chuyện trong quân ngũ này được gọi
là “Tòng quân diễn”.
Con cháu đời sau diễn lại vở diễn này của tiền nhân, mặc dù thuở ban đầu biểu diễn hình thức đơn giản từ
đầu đến cuối chỉ có hai người nhưng phong thái biểu diễn hết sức khôi
hài lấy việc chọc cười làm chính. Đến sau này lại thêm nhiều nhân vật
tham dự, mở màn có nhân vật dẫn xuất “Sinh sáng sạch sẽ mực” – Ý nói
“lau sạch hết tham ô, xấu xa”. Và nội dung vở kịch cũng ngày càng phức
tạp.
Lúc này lời hát chưa mạnh mẽ hăng hái, các tiết
mục ca múa vẫn là hoạt động chính, do đó “Tòng quân diễn” chỉ lướt qua
bởi vì sắp đến giờ cơm, nhiều khách muốn ngồi ghế phía trên rồi.
Trên đài đang diễn vở hài kịch “Ngưu Lang, Chức Nữ” câu truyện truyền
thuyết soạn lại, lên sân khấu chỉ có hai người, một là Chức Nữ, người
kia không phải là Ngưu Lang, mà là tình nhân của Chức Nữ.
Nội dung vở kịch rất đơn giản, câu chuyện là Chức Nữ thường xuyên xuống hạ giới cùng tình nhân của nàng hẹn hò. Tình nhân hỏi nàng nếu chuyện
hai người bị Ngưu Lang phát hiện, thì hắn ở bên kia sông có để yên
không. Chức Nữ không lo lắng mà đáp rằng:
- Chuyện của ta cùng Ngưu lang thì có quan hệ gì với việc này.
Sau đó an ủi tình lang không cần phải lo lắng nói là Ngân Hà xa xôi lắm, Ngưu Lang sẽ không phát hiện ra.
Vở hài kịch này đối đáp khôi hài, pha vào rất nhiều nội dung nhục dục
thi vị, phải nói là ý tứ tao nhã. Dù sao cũng phải nói, đang ngồi ở đây
không phú thì cũng quý, nếu quá thô tục thì họ sẽ không thích. Những lời thoại thô tục trong trường hợp này không phải là không thi vị. Khách
uống rượu trong quán mỗi khi nghe hai đào kép đối đáp nhau hiểu được
nghĩa ẩn dụ lại phát ra một trận cười to.
Dương Phàm cũng chưa từng tiếp xúc với những thứ này nên thấy vô cùng
hấp dẫn. Chỉ một chốc rượu và thức ăn đã được đưa tới. Thiên Ái Nô đã
nói rồi chỉ cần là thức ăn đặc biệt nhất của quán thì cứ việc mang tới,
nhưng mà tửu quán cũng không tùy tiện mang nhiều đồ ăn lên mà căn cứ vào số người mà mang lên những đồ ăn ngon thích hợp.
Lòng bò mềm, đùi gà vàng rộm, củ cải thái sợi, một bàn tám món, thịt thái
miếng, món chiên giòn, rau tươi mơn mởn, lại còn đem đến hai mươi bốn
cái bánh há cảo hình hoa khác nhau, hai mươi bốn cái hai mươi bốn vị,
rất ngon mắt.
Đồ ăn này dựa theo hương vị địa phương
truyền thống của người Hán mà làm ra. Bởi vậy Dương Phàm và Thiên Ái Nô
trước mặt được đưa đến bày trên bàn một dãy đồ ăn, phân chia thành hai
phần đồ ăn giống hệt nhau.
Rượu là loại rượu ngon Lan
Lăng, trong rượu có thêm đàn hương, rễ cây mộc hương, có tử đinh hương,
lại gia thêm mật ong, rượu này màu vàng óng ánh, mùi thơm ngát. Mùi thơm thoang thoảng uống đến say cũng không đau đầu, khô miệng cũng không bị
tháo dạ. Đây là loại rượu ngon Sơn Đông Lan Lăng, có sử sách từ xa xưa
ghi chép lại, nghe nói nước ở vùng này mà dùng để nấu rượu là nguyên
nhân chính tạo nên hương vị đặc trưng thuần khiết cho loại rượu ở đây.
Hai người vừa ăn thức ăn, vừa thưởng thức rượu ngon, lẳng lặng mà chờ
Khách uống rượu dần dần nhiều hơn. Vị trí hai người ngồi có thể nhìn
chếch ra phía bên cửa, khách nhân ra vào đều có thể quan sát, chỉ một
chốc sau thấy Liễu Quân Phan cẩn thận cung phụng đưa một vị phu nhân mặc trang phục hoa lá tiến vào. Dương Phàm và Thiên Ái Nô đều nhìn thấy.
Thiên Ái Nô hơi cụp mi mắt xuống.
Khách đã ngồi đủ, đa phần kín chỗ, có một đám nói to làm ồn ào. Chủ quán “Trâm Túy Lầu” Đông Linh bỗng nhiên cười híp mắt đi lên đài, hướng quay xung quanh một vòng cao giọng nói:
- Các vị quý khách yên lặng một chút, xin yên lặng một chút.
Trong tửu quán liền yên tĩnh, tất cả đều hướng mắt về phía Đông Linh,
không hiểu cái người Hồ râu quai nón Ba Tư này đang định nói cái gì.
Đông Linh tươi cười chân thành nói:
- Các quý khách, hôm nay sáng sớm có người đến tiệm của ta nhờ bán một
hũ rượu quý. Theo ý của mỗ, tại “Trâm túy lầu” này đúng là nơi tứ phương hội họp các loại rượu ngon trong thiên hạ, nên đương nhiên chuyện có
người yêu cầu gửi bán rượu này. Chỉ là vì đây là một hũ rượu nho ai mỗ
gia đã thưởng thức trước một ngụm, khà khà , thật đúng là rượu ngon!
“Trâm túy lầu” là tửu quán số một trong thành Lạc Dương. Mà Lạc Dương
là nơi phồ hoa nhất Đại Đường, quan lại người quyền quý tụ họp nơi đây.
Nói không quá chứ tửu quán “Trâm túy lầu” này là tửu quán đứng thứ nhất, thứ hai Đại Đường, nên Đông Linh hắn nói trong tửu quán rượu ngon thiên hạ tụ hội cũng không ngoa.
Trong trường hợp này, chủ
quán Đông Linh đương nhiên có thể cho ký gửi bán rượu ở các nơi, “Thay
thế người gửi” đứng ra giao dịch mà lại có thể thu lợi cho bản thân,
nhằm vào khách nhân long trọng giới thiệu cho rõ ràng rượu này hơn hẳn
không giống loại bình thường, khách ở đây có ai mà không thích rượu ngon cho được, cả đám lên tinh thần phấn chấn nghe hắn ung dung giới thiệu
tỉ mỉ.
Đông Linh nói:
- Hũ rượu ngon này đến
từ Tây Vực, ủ từ một loại nho, hương vị cực kỳ, hơn nữa bổn điếm bất
luận bán rượu gì cũng phải là mỹ tửu…
Còn chưa dứt
lời, ngay lập tức đám khách nhân trong quán tất cả xôn xao. Hiện giờ ở
Trung Nguyên cũng có ủ rượu nho, nhưng rượu nho ngon nhất là loại đến từ Tây Vực. Giá của rượu nho Trung Nguyên rất cao nhưng rượu nho Tây Vực
lại càng cao hơn.
Rượu nho, Bát vàng uống rượu, nữ nhân mười lăm ngựa chở đồ…
Đây là đang nói đến một vị thiếu nữ mang theo đồ cưới xuất giá về nhà
chồng, nàng mang theo đồ cưới là rượu nho và bát vàng uống rượu. Bát
vàng uống rượu là dùng vàng ròng mà chế ra, ngụ ý rằng rượu nho thượng
hạng đắt tiền chỉ có đồ bằng vàng mới có thể sánh cùng.
Ở “Trâm túy lầu” lúc này nổi tiếng nhất là rượu Kiếm Nam Xuân, Phú Bình Xuân để lạnh và các rượu danh tiếng khác đều có bán, rượu nho các loại
cũng đầy đủ như nhau. Hôm nay chủ quán lại còn nói hũ rượu này hơn cả
những loại rượu danh tiếng ở trong quán, làm kinh động khắp bốn phía.
Chỗ bảy, tám danh sĩ đang ngồi đã có người nhanh chóng hỏi han:
- Rượu này rốt cuộc hay ở chỗ nào, giá cả bao nhiêu?
Một giọng nữ nhân vang lên:
- Lấy cho ta một cốc!
Giọng nói vừa vang lên, cả bốn phía đều im lặng. Tuyệt nhiên không hỏi
giá cả, trực tiếp gọi người đưa qua cho hắn một cốc, ở “Trâm túy lầu”
này không phải ai cũng dám làm như vậy.
Người đang nói đúng là Diêu phu nhân. Diêu phu nhân thường đến “Trâm túy lầu” này,
thích rượu ngon, càng thích rượu nho. Dương Phàm đã dò hỏi được chuyện
này. Hôm nay Diêu phu nhân đến “Trâm túy lầu” ăn tiệc uống rượu, hắn vì
sợ ném chuột vỡ đồ nên đã sai khiến Sở Cuồng Ca trước đó cho thủ hạ tìm
hiểu rõ ràng.
Đông Linh cúi người cười nói:
- Diêu phu nhân là khách quen của quán ta, nhưng có điều tiểu lão nhân ta không đáp ứng được yêu cầu này. Vị gửi bán rượu này có một yêu cầu.
Khách nhân trả tiền mới được dùng. Bởi vậy dặn tiểu lão nhân hũ rượu
ngon này phải đấu giá, ai trả cao nhất thì thuộc về người đó, tiểu lão
nhân được người ta nhờ vả không dám làm khác.
Thời đó
bất kể kinh doanh mua bán vẫn dựa trên thái độ làm người, tất cả đều đặc biệt chú trọng một chữ “Tín”, người thất tín có thể chỉ coi trọng tiền
cũng có khối người.
Đông Linh nói lời này, cả đám khách nghe được đều liên tiếp gật đầu. Diêu phu nhân cũng không phản bác, liền ngạo nghễ nói:
- Nếu như thế, ngươi cũng không phải thừa nước đục thả câu. Nào bắt đầu đi, ta cũng muốn xem, nơi này ai có thể trả giá cao hơn ta!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...