Võ Tắc Thiên dựa vào đệm, bỗng nhiên thân người rung rung rồi từ từ tỉnh lại.
Thượng Quan Uyển Nhi hầu hạ kế bên liền vội vàng tiến tới đỡ lấy bà. Võ Tắc Thiên cười, nói:
- Không được rồi, không được rồi …, trẫm lại ngủ rồi sao? Ôi, hai năm trước còn thấy tinh thần lãnh đạo tràn trề, nhưng sao lúc này trẫm thường xuyên ngủ gục thế!
Thượng Quan Uyển Nhi vội hỏi:
- Nguyên nhân là do Người vất vả việc đại sự, cho nên mới cảm thấy mệt mỏi, kỳ thực long thể của người rất khỏe mạnh, rất tốt ạ.
Võ Tắc Thiên cười lắc đầu, vừa mới muốn ngồi dậy, bỗng nhiên lại nằm xuống, nhíu mi nói:
- Trẫm có chút chóang váng, trong lỗ tai có âm thanh gì rì rào, cái chân này như đang nhũn ra…
Thượng Quan Uyển Nhi nhìn thấy khí sắc của Võ Tắc Thiên thật sự không tốt lắm, sắc mặt có chút tái nhợt, nàng liền khẩn trương nói:
- Uyển Nhi đi gọi thái y xem sức khỏe Người như thế nào.
Võ Tắc Thiên định lắc đầu, rồi nghĩ lại, lại gật đầu một cái, nói:
- Đừng phô trương thế…, hãy gọi Thẩm thái y tới cho ta là đựơc rồi.
Thượng Quan Uyển Nhi biết Võ Tắc Thiên không chịu nhận mình đã có bệnh, không muốn người ta có cảm giác mình đã già rồi.
Thẩm thái y dù sao cũng là người thân cận, đối với sức khỏe của bà biết rõ vô cùng, như vậy cũng không cần phải kiên dè. Nàng vội vàng đỡ Võ Tắc Thiên ngồi dậy, kêu cung nữ hầu hạ cẩn thận thay nàng, lúc này nàng mới chịu đi ra ngoài.
Sau khi Võ Tắc Thiên tỉnh lại, chuyện này liên tục xảy ra. Đây chỉ là bệnh “ Thiếu máu não” nhưng kỳ thực tình trạng này chắng thỏai mái tí nào. Cho đến hiện tại, rất nhiều cụ già vẫn không chú ý, vào mùa hạ các cụ già vốn thiếu ngủ, có rất nhiều người sau khi ăn cơm trưa xong liền chợp mắt trên ghế nệm. Do vì sau khi ăn no xong máu tràn qua dạ dày, đại não lại thiếu máu nghiêm trọng, nên khi tỉnh lại sẽ có cảm giác cực kì khó chiụ.
Nhưng Thựơng Quan Uyển Nhi không biết chuyện này, bệ hạ không thỏai mái trong người, dĩ nhiên nàng phải khẩn trương tìm thái y cho Người. Thượng Quan Uyển Nhi đi ra chính điện, gọi một tên thái giám căn dặn hắn đi gọi Thẩm thái y ngay lập tức, nàng lại sợ tên thái giám không hiểu chuyện lại làm ồn ào lên nên nàng dặn dò hắn rất kỹ rằng không được làm cho nhiều y quan chú ý đến.
Đúng lúc này Vi Đòan Nhi nhanh chân tiến vào cung điện.
Võ Tắc Thiên đang ngồi dựa vào tấm đệm để cho cung nữ xoa bóp bả vai. Vừa thấy Đòan Nhi xuất hiện, liền uể ỏai nói:
- Đòan Nhi tới rồi, mau đến xoa bóp bả vai cho trẫm, ngươi dùng lực không nhẹ, không nặng, chỉ có ngươi xoa bóp mới hợp lòng ta nhất!
- Nô tì được Người sai khiến đã quen, tất nhiên là hợp ý của Người, chứ chẳng phải do thủ pháp của nô tì cao minh đâu ạ.
Vi Đoàn Nhi cười dài rồi đi tới bảo cung nữ lui ra một bên rồi nhẹ nhàng xoa bóp cho Võ Tắc Thiên. Võ Tắc Thiên đầu ngẩng cao lên, hai mắt nhắm nghiền ra vẻ rất thích ý.
Đòan Nhi vừa xoa bóp cho Võ Tắc Thiên, vừa nói:
- Nô tì vừa mới phân ra chi phí của tháng này, nói tới cũng thấy kì quái, trong cung Thái tử hai tháng này không gia tăng nhân sự, nhưng chi phí tiêu xài so với trước kia vượt quá ba lần rồi.
- Nô tì có chút bồn chồn, hôm nay phân phát chi phí cho các cung các điện trong cung, liền cố ý dặn Tĩnh công công hỏi xem trong cung Thái tử dùng cái gì mà chi phí gia tăng đến như thế. Nếu biết được chỗ của Thái tử cần, về sau nô tì sẽ kịp thời điều chỉnh tiền nong một chút, dù gì cũng không thể thất lễ với Thái tử.
- Nhưng cũng kí quái, Tĩnh công công tới cung Thái tử hỏi, người trong cung cũng thề thốt phủ nhận, không chịu thừa nhận đã dùng quá chi phí. Tĩnh công công ngẫu nhiên đi ngang qua phi Tẩm cung của Thái tử, thấy cửa sổ mở, liền hướng mắt nhìn vào bên trong, công công thấy trên một cái bàn có bày một chồng giấy vàng bên cạnh còn có một hộp chu sa, bên trên giấy vàng họa rất nhiều phù chú.
Vi Đoàn Nhi cười hì hì, nói:
- Đại gia, người nói Thái tử phi muốn làm gì vậy. Thái tử phi sớm muộn gì cũng sẽ làm mẫu nghi thiên hạ, như thế còn muốn học đạo, tu thành Thần tiên thành hay sao chứ?
- Hử?
Võ Tắc Thiên ngay từ đầu không để ý, hai mắt mông lung, nửa mở nửa khép nghỉ ngơi, tùy ý mà nghe nàng nói chuyện. Nghe tới giấy vàng, chu sa, tu đạo, một lọat từ nối tiếp nhau,, dường như nghĩ tới điều gì, hai mắt đột nhiên hé ra, có chút vẫn đục trong đôi mắt lão, rồi đột nhiên ánh lên một tia sáng.
Võ Tắc Thiên chậm rãi ngồi dậy, nhìn chằm chằm Đòan Nhi rồi liếc mắt một cái, trầm giọng nói:
- Các ngươi không nhìn lầm chứ?
Vi Đoàn Nhi nói:
- Nô tì chưa từng đi qua, đương nhiên chưa từng thấy qua, tuy nhiên Tĩnh công công trở về nói như vậy, Tĩnh công công bình thường chính là người giúp nô tì nắm rõ mọi sự trong cung đấy, những đồ vật đấy được thấy thường xuyên mà. Ôi, nhắc tới cũng không rõ, chữ trên giấy vàng kia thật đúng như gà bới, hắn căn bản chẳng nhìn ra chữ gì, mà nô tì cũng không biết nữa.
Võ Tắc Thiên chậm rãi đứng lên, thong thả đi lại trong phòng. Vi Đòan Nhi vội đứng lên dìu lấy cánh tay của Người. Võ Tắc Thiên trong lòng lặp lại suy nghĩ: “ Giấy vàng, chu sa, Thái tử phi thật muốn tu đạo?”
Võ Tắc Thiên trầm ngâm một lúc lâu, nhẹ nhàng hỏi:
- Các ngươi phát hiện ra những thứ này, Thái tử phi đã biết chưa?
Vi Đòan Nhi cười, nói:
- Hay da! Nhìn thấy cũng đã thấy rồi, Tĩnh công công chỉ biết quay về nói với nô tì, sao dám nói trước mặt Thái tử phi cơ ạ? Làm nô tài cũng phải có quy củ của nô tài ạ”.
Võ Tắc Thiêm nhẹ nhàng nói “Ừ” rồi sắc mặt âm tình bất định.
Lúc này Thượng Quan Uyển Nhi đi tới, vừa thấy Đòan Nhi giúp Võ Tắc Thiên tản bộ trong cung, liền chào hỏi, nói:
- Đòan Nhi muội muội đến đây.
Vi Đòan Nhi quay đầu lại nhìn nàng, chào hỏi:
- Uyển Nhi tỷ tỷ.
Thượng Quan Uyển Nhi mỉm cười gật đầu, liền đi về phía Võ Tắc Thiên:
- Đại gia khá lên chút nào chưa? Sao lại đứng lên đi lại rồi?
Vi Đòan Nhi nói:
- Sao vậy? Đại gia cảm thấy không thỏai mái sao?
Võ Tắc Thiên sắc mặt âm trầm:
- Đúng vậy, trẫm… hai tháng nay cảm thấy không thỏai mái.
Thượng Quan Uyển Nhi khuyên nhủ:
- Đại gia vẫn nên ngồi nghỉ một chút đi, đợi Thầm thái y tới khám bệnh cho đại gia đã.
Võ Tắc Thiên lắc đầu, ánh mắt thong thả nhìn khung trang trí hình ô vuông, lại nhìn những đồ trang hoàng mọi nơi, trầm giọng nói:
- Uyển Nhi, Đòan Nhi, các ngươi nói thử xem, hai tháng nay trẫm không thỏai mái, có phải là do đồ trang trí trong phòng này không tốt phải không?
Thượng Quan Uyển Nhi ngẩn ngơ, khinh ngạc nói:
- Cớ sao Đại gia lại nói những lời ấy?
Võ Tắc Thiên lắc đầu:
- Trẫm có linh cảm có vật gì u ám lắm, nó làm cho trẫm cảm thấy không dễ chịu.
Thượng Quan Uyển Nhi thầm nghĩ: “ Tuổi tác của bệ hạ đã cao, cho nên thường có cảm giác khó chịu”, nhân tiện nàng nói:
- Nếu đã như vậy, không bằng Uyển Nhi cùng Đại gia đi ra ngòai, chúng ta đến Phi Hương điện phơi nắng một chút đi.
Võ Tắc Thiên sắc mặt âm trầm mà nói:
- Có chút âm uế khí, chỉ sợ phơi nắng cũng không có tác dụng gì.
Thượng Quan Uyển Nhi nghe lời nói của bệ hạ có hàm ý khác, bất giác cảm thấy có chút kì quái. Ánh mắt Võ Tắc Thiên động đậy, cúi đầu suy nghĩ một chút rồi nói với Thượng Quan Uyển Nhi:
- Uyển Nhi, ngươi đi truyền lệnh của trẫm, bảo Cao Oánh mang một vài nội vệ đến gặp ta.
Thượng Quan Uyển Nhi có phần kinh ngạc, nhưng khi nhìn thần sắc Võ Tắc Thiên không tốt, lại cũng không dám hỏi, vội vàng đồng ý, mau rời khỏi điện.
Võ Tắc Thiên bảo Vi Đòan Nhi đỡ lên giường ngồi, yên vị rồi lại nói:
- Đòan Nhi, ngươi mang một vài cung nữ, thái giám đắc lực chút nữa cùng nội vệ đi đến cung Thái tử đi.
Vi Đòan Nhi vội đáp:
- Vâng! Đại gia… muốn nô tì làm gì ạ?
Võ Tắc Thiên lạnh lùng cười, nói:
- Ngươi đi tra xét từ trên xuống dưới, từ trong ra ngòai toàn bộ cho ta. Không được bỏ qua một khối đất thừa nào, đều phải đào lên xem cho trẫm...trong lòng ta lo…
Đôi mắt của bà có chút vẫn đục, nhưng vẻ uy nghiêm không vì thế mà gia giảm lạnh lùng nhìn ra phía cửa sổ, chậm rãi nói:
- Trẫm lo rằng, trong cung Thái tử … có đồ vật gì đó không sạch sẽ!
- Không sạch sẽ…
Thượng Quan Uyển Nhi đầu tiên cảm thấy có chút kì quái, nghĩ đến Võ Tắc Thiên vừa rồi chỉ bảo Vi Đòan Nhi, Thượng Quan Uyển Nhi thông minh, trong đầu hiện ra hai chữ kinh khủng: “ Yếm bùa!”.
Yếm chú, từ xưa đến nay trong dân gian truyền rộng khắp điều này, đây được cho rằng là một lọai thủ đọan yếm chú hữu hiệu nhất. Cái lọai yếm chú ấy được dân gian lưu truyền rộng rãi, thậm chí trong cung đình, chuyện như vậy mà cũng đã phát sinh. Ngày xưa, ở trong cung, chuyện yếm chú này là xuất phát từ Hán Vũ Đế.
Hán Vũ Đế, sau thờiTần Thủy Hòang, nếu như sắp xếp thứ các vị Hoàng đế anh minh thần võ trong Lệ Đại Đế Vương thì Hán Vũ Đế có thể được xếp vào vị trí hàng đầu, mọi người không ai dị nghị! Nhưng một vị Hòang đế như vậy vào lúc tuổi già, thiếu chút nữa đã tự mình giết chết tam tộc nhà mình.
Khi Hán Vũ Đế còn tại vị, một ngày, chợt Hán Vũ Đế mộng có người dùng yếm chú hại mình, liền phái tên ác quan Giang Sung kiểm chứng việc này. Giang Sung này toàn bộ dựa vào chế tạo đại án mà giành được sự tín nhiệm của Hoàng đế, đã lập tức bắt tay vào thực hiện.
Đầu tiên là phụ tử Tể tướng Công Tôn Hạ bị hắn giết chết, sau đó là cháu trai vợ của Vũ Đế là Vệ Nguyên cũng bị khép vào tội đồng đảng dùng vu thuật yếm chú Hoàng đế mà bị giết chết. Tiếp sau đó con gái của Vũ Đế là Dương Thạch Công chúa và các Công chúa khác cũng bởi vậy mà bị giết. Giang Sung càng giết thì lại càng hết sức phấn chấn, đến cuối cùng đã tra được trên người Hoàng hậu và Thái tử.
Thái tử Lưu Cư kinh hãi, thấy phụ hòang lúc tuổi già bảo thủ, nhưng bản thân không thể cãi lại cha, Thái tử phẫn hận dẫn theo các binh sĩ giết chết Giang Sung. Vũ Đế nghe vậy, giận tím mặt, lập tức phái binh truy bắt Thái tử, Thái tử cùng đường rồi bị giết chết. Hòang hậu thắt cổ tự tử, ba đứa cháu cũng bởi vậy mà chết. Số quân nhân liên lụy đến chuyện này có hơn một trăm ngàn người, tất cả đều bị giết chết.
Chỉ vì một câu của ác quan Giang Sung, Hán Vũ Đế bức tử vợ mình, giết chết con trai, con gái, cháu trai, cháu gái, thẳng tay giết cả người thừa kế của hoàng thất. Hậu cung vô chủ, triều cương không khống chế được, làm cho chính quyền Đại Hán có nguy cơ chính trị sụp đổ trọng đại.
Nghĩ đến đây, Thượng Quan Uyển Nhi không khỏi sợ hãi, nữ hoàng vững tâm như sắt, sát tâm không thua gì Hán Vũ Đế. Hơn nữa, bệ hạ và Hán Vũ Đế giống nhau, rất tin có một lọai thần linh vu thuật. Nếu nữ hòang đã nghi có người yếm chú ám sát mình, mà cố tìm ra chứng cớ, biết đâu được cung đình sẽ lại nổi lên một trận mưa gió máu tanh?
Chỉ trong chốc lát, Cao Óanh, Lan Ích Thanh cùng lớp nữ thị vệ võ nghệ cao cường, đuổi tới điện Võ Thành. Vi Đòan Nhi cũng dẫn theo Tĩnh Quan và một số lớn thuộc vệ của ả gồm Tâm Phúc thái giám và một số cung nữ, đều đã đến trước điện nghe lệnh.
Cao Óanh ấn kiếm đứng ở dưới điện, chỉ nghe Võ Tắc Thiên điềm nhiên nói:
- Cao Đô Úy, ngươi mang đội ngũ nội vệ, theo Đòan Nhi vào cung Thái tử, nghe theo lời chỉ bảo của Đoàn Nhi là được!
- Vâng!
Cao Oánh kinh ngạc nhìn Vi Đoàn Nhi, liếc mắt, cung kính nói:
- Thần tuân chỉ!
Vi Đoàn Nhi ra vẻ sợ hãi mà nói:
- Đại gia, vậy… nô tì đi đây!
Võ Tắc Thiên khẽ gật đầu, Vi Đoàn Nhi khom người lui ra, khi xoay người ra điện Võ Thành, đáy mắt ánh lên vẻ đắc ý!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...