Thái Bình công chúa thấy Dương Phàm ngẩn ngơ ở nơi đó, giọng nói nàng chợt lại trở nên dịu dàng. Nàng nhẹ giọng nói:
- Phàm lang, đến nay ta còn nhớ rất rõ, Thượng Nguyên năm đó, nụ hôn với ngươi trên cây hoa trăm thước; cùng ngươi kề vai chiến đấu vui vẻ và uy phong trên sân mã cầu. Tất cả những chuyện này chắc ngươi đã quên cả rồi, nhưng ta vẫn ghi nhớ trong lòng, cứ như là chuyện vừa mới xảy ra ngày hôm qua.
Thái Bình công chúa nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, mái tóc mềm mại đen nhánh, đôi mắt ngấn lệ lấp lánh:
- Những kỉ niệm này, ngươi còn nhớ hay không? Nếu như ta đã làm sai điều gì, ta có thể sửa. Chẳng lẽ muốn nhận lấy được tình cảm của ngươi khó đến như vậy sao? Ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi muốn ta làm gì thì ngươi mới bằng lòng chấp nhận ta?
Lúc nàng phát hiện mình đã yêu Dương Phàm, việc nàng nghĩ tới đầu tiên là khiến hắn trở thành “Trai lơ” của nàng.
Đúng vậy, chuyện này đối với một đấng nam nhi có lòng tự trọng quả là một sự sỉ nhục. Nhưng trước giờ Thái Bình chưa hề nghĩ rằng mình làm nhục hắn, chỉ là nàng có quen thói kiêu ngạo, thói quen ta cần ta cứ lấy. Nàng hoàn toàn không biết yêu cầu này đối với danh dự của hắn là một sự tổn thương nghiêm trọng.
Nàng là công chúa, là con cưng của Hòang đế và Hòang hậu. Phò mã thứ nhất của nàng, nàng chỉ ngoắc một ngón tay là đã trở thành trượng phu của nàng. Phò mã thứ hai của nàng hoàn toàn là vì mục đích chính trị của Mẫu hoàng về sự liên kết Võ Thị và Lý Thị mà ép buộc nàng, căn bản không phải vì nàng thích hay không thích.
Nàng tuy hết sức thông minh, nhưng lại không biết dùng cách nào để có được trái tim của một người đàn ông. Nàng nghĩ, nàng xinh đẹp, có thân phận, có địa vị đủ để xứng với hắn, điều này là đủ quá rồi. Về phần cách xưng hô “trai lơ” như thế này, dựa vào một người con gái cao quý, lại không phải là trượng phu của nàng ta, thế không phải gọi là “ Trai lơ” hay sao?
Dù sao bản thân nàng biết rõ, nàng sẽ che chở hắn, thương hắn, thuận theo hắn là đủ. Nàng vẫn không học được cách bớt kiêu ngạo trước mặt người đàn ông mình yêu.
Vì thế, nàng đã thất bại.
Từ đó về sau, thái độ của nàng đối với Dương Phàm mềm mại hơn rất nhiều. Nàng vẫn yêu người đàn ông này như xưa, cho nên nàng dũng cảm đề xuất không bó buộc thân phận của hắn. Không bắt hắn thuận theo ý mình, chỉ là….Thỉnh thoảng có thể tới hầu hạ mình, hoặc là… Chỉ cần một lần thôi, một đêm lưu luyến, dư vị cả đời cũng được.
Thực ra theo nàng, nói như vậy cũng không có gì không ổn, giai đọan cuối cùng của tình yêu nam nữ không phải là ân ái triền miên hay sao? Tại sao nhất định phải do nam nhân đề xuất yêu cầu, nàng không thể chủ động một chút sao? Chẳng lẽ nàng cứ phải thùy mị nằm trong ngực người yêu, xấu hổ làm vẻ ta đây, trêu chọc để làm hắn nảy sinh ham muốn, rồi lại ỡm ờ thuận theo hắn, đây mới là nữ nhân hay sao?
Nàng rất yêu Dương Phàm, nàng muốn hắn, cho nên nàng trực tiếp yêu cầu hắn. Nàng hoàn toàn không hiểu, lần đầu tiên yêu cầu thô bạo như thế đúng là một sự động chạm cao độ đến lòng tự trọng của một đấng nam nhi như hắn. Còn lần này, lại cho hắn một cảm giác khinh thường nàng, nghĩ nàng quá đam mê chuyện giường chiếu.
Thật ra, với thân phận của nàng, địa vị và nhan sắc của nàng, nếu nàng chỉ vì đam mê nhục dục, dạng nam nhân anh tuấn, cường tráng như hắn, nàng không tìm được sao? Nàng cần gì phải đau khổ mê muội Dương Phàm chứ? Cần gì phải vì một kẻ “mưu phản” là Dương Phàm bị bỏ tù để rồi nàng lại hao tâm tổn huyết nghĩ cách cứu hắn?
Đừng tưởng rằng Công chúa giống như những người có tiền khác. Công chúa cũng không thể sánh bằng với những đại thương nhân giàu có. Thậm chí còn thua rất xa, các nàng cũng chỉ dựa vào bổng lộc mà thôi. Tuy rằng Thái Bình Công chúa từ nhỏ được sự sủng ái của Phụ hoàng, Mẫu hậu, được ban thưởng nhiều hơn so với các Công chúa khác, quyền quý cao sang hơn các Công chúa khác. Nàng cũng không cần phải né tránh âm thầm kinh doanh một số cửa hàng. Nhưng vì để cứu Dương Phàm nàng phải tốn kém không ít. Đối với nàng mà nói đó là cũng là một số của cải rất lớn, nhưng nàng chẳng hề nghĩ ngợi gì mà lấy ra để cứu giúp Dương Phàm.
Nhất là, thân phận nàng mẫn cảm với triều đình Lý Đường, mà Dương Phàm đây lại “Ủng hộ Thái tử trở lại vị trí cũ”, cái tội danh này đáng bị bỏ tù. Nàng nhúng tay vào chuyện này không chỉ là vấn đề rủi ro trừ họa, một khi sơ sẩy là có thể kéo nàng rơi vào đó, khiến cho Mẫu hòang nghi ngờ nàng. Nhưng đối với những việc này, nàng vốn chẳng nghĩ tới.
Thật ra, nàng luôn luôn lặng lẽ suy nghĩ xem rốt cuộc mình đã làm sai điều gì, làm gì không tốt để cho lang quân lại không thích nàng, ghét nàng?
Vì thế, nàng vốn thích nhất mặc y phục đỏ thẫm diễm lệ, những bộ y phục như vậy cũng rất thích hợp với nàng. Cùng một màu sắc, nếu khoác lên người những cô nương khác có thể sẽ vô cùng tầm thường, nhưng mặc trên người nàng, lại hiển rõ vẻ ung dung hoa lệ, kiều diễm quyến rũ. Đó mới chính là bông hoa mẫu đơn của Đại Đường Lạc Dương – Thái Bình Công Chúa!
Nhưng hiện tại, nàng dần dần trở nên bắt đầu thích mặc y phục màu trắng. Ít nhất, ở trước mặt Dương Phàm, nàng nhất định chú ý sẽ thường xuyên mặc những y phục mộc mạc tao nhã. Chỉ vì đây cũng là những y phục mà Thượng Quan Uyển Nhi thích mặt nhất, và cũng vì Dương Phàm thích Uyển Nhi, vì thế nàng muốn hắn thích khi thấy nàng mặc những y phục này.
Nàng là một Công chúa cao quý, tuy nhiên lại không muốn làm ra vẻ ta đây mềm mại như một quý phu nhân thích ngắt hoa bắt bướm, đùa mèo đùa cẩu. Nàng thích nhất là đô vật, đá cầu, đánh cầu, đua ngựa. Cá tính của nàng là không thích bị gò bó, nhưng khi biết Dương Phàm mua hai con báo, nàng cũng tậu cho mình hai con.
Bản thân Thái Bình Công chúa cũng không hay biết rằng những hành vi này được chi phối bởi tiềm thức của nàng. Nàng cố ý mà noi theo, học tập theo người con gái mà Dương Phàm thích, chỉ vì nàng muốn được hắn quay đầu chú ý đến nàng.
Nhìn mắt nàng thấm lệ, Dương Phàm cũng không cầm lòng tự hỏi: “ Nếu như lúc trước cô ta chưa từng coi khinh ta, nếu như cô ta cũng như Uyển Nhi thùy mị, ta có yêu cô ta không?”
Nhưng, tất cả các giả thiết đều không có nghĩa nữa rồi, ‘la phu hữu phu, sứ quân hữu phụ’, chưa nói cô ta còn bức ép Uyển Nhi thề độc, làm như vậy thật quá mức …”
Nghĩ đến đây Dương Phàm nói:
- Cho nên … ngươi có lý do lợi dụng Uyển Nhi trong lúc khó khăn, ép nàng ấy rời khỏi ta?
Ánh mắt Thái Bình Công chúa lóe lên, lập tức hỏi:
- Vì sao chỉ nói tới Uyển Nhi? Còn Tiểu Man … vẫn chưa nói cho ngươi biết gì sao?
Thái Bình Công chúa thông minh thế đấy, mặc dù còn đang bi thương phẫn nộ trong lòng nhưng một câu nói của Dương Phàm nàng liền hiểu ra vấn đề.
- Tiểu Man?
Dương Phàm cười cười nói:
- Tiểu Man thề, ta biết rõ! Muội ấy nói, nếu như vâng theo lời thề, sẽ khiến cho ta trở thành a huynh thất lạc từ nhỏ của muội ấy! Không dối gạt Điện hạ, ngay khi Dương mỗ bị bỏ tù không lâu, đã nhận lại Tiểu Man rồi. Muội ấy chính là a muội thất lạc thưở nhỏ của ta, và ta chính là a huynh của muội ấy.
Hai mắt Thái Bình Công chúa sáng lên, kinh ngạc mà nói:
- Vậy các ngươi…
Dương Phàm nói:
- Làm Công chúa điện hạ thất vọng rồi. Ta và Tiểu Man không có quan hệ máu mủ gì, chỉ có điều thuở nhỏ sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm như huynh muội!
Lúc đầu Thái Bình Công chúa sợ run một lúc lâu, rồi bật cười khanh khách nói:
- Tốt! Tốt thật! Tiểu Man này, thật thông minh, Bổn cung không ngờ cũng bị cô ta gạt! Thật ra, ta vốn đã chuẩn bị sẵn lời thề cho cô ta, không nghĩ tới việc chính cô ta trong lúc nóng ruột khó nhịn nổi mà nói ra trước. Lúc ấy ta còn có chút kinh ngạc, không nghĩ tới nguyên nhân là như vậy…
Thái Bình Công chúa gật gật đầu, lại nhìn về phía Dương Phàm, mỉm cười nói:
- Nhưng Uyển Nhi…lại đọc theo lời thề của ta, không thiếu một chữ, ngươi phải làm sao đây?
Lúc này, trong mắt nàng vẫn còn ngấn lệ, nhưng thần thái cũng đã bay bổng lên.
Dương Phàm trầm giọng nói:
- Ta muốn hỏi ngươi, ngươi bắt nàng thề cái gì? Nếu Uyển Nhi vì thế mà rời xa ta, ta sẽ không tha thứ cho ngươi.
- Vậy thì sao?
Hàng mi đẹp của Thái Bình Công chúa cau lại, càng toát lên vẻ yêu mị:
- Không thế thì ngươi tốt với ta sao? Không thể được ngươi yêu cả đời, vậy… để ngươi hận ta cả đời cũng không tệ chứ! Ít ra, trong lòng ngươi cũng ghi nhớ ta!
Thái Bình Công chúa yêu kiều xoay người, Dương Phàm giơ tay giữ chặt cánh tay nàng. Sắc mặt Thái Bình Công chúa đanh lại, nói:
- Buông tay!
Tuy rằng nàng muốn lấy lòng Dương Phàm, nhưng giang sơn dễ đổi, cái nết dù có đánh chết cũng không chừa. Vì người khác mà thay đổi tâm tính, chung quy không phải là cá tính của nàng. Sau khi trút hết, Thái Bình Công chúa lại khôi phục bản chất mạnh mẽ của mình.
Dương Phàm thật đau đầu với nàng, có cừu oán hắn có thể báo thù, có ân có thể hắn báo ân, nhưng ân oán tập trung vào một người, việc này thật khó có thể mà giải quyết. Dương Phàm không thể tha thứ việc nàng ức hiếp Uyển Nhi, nhưng nàng đối với hắn thật sự là có ân có tình. Hắn dù gì cũng chỉ là thiếu niên tuổi đôi mươi, chưa từng có kinh nghiệm đối với chuyện tình cảm nên không biết phải đối xử với nàng như thế nào mới đúng lẽ nữa.
Hắn nắm chặt cánh tay Thái Bình Công chúa, mềm cũng không được, cứng rắn cũng không được, không biết phải làm sao.
Thái Bình Công chúa hét lên một tiếng, thấy hắn không buông tay, không khỏi nheo mắt liếc hắn một cái, xa xôi nói:
- Nhà ngươi, nếu nhà ngươi đối xử tốt với ta bằng một nửa của cô ấy thì…
Trầm mặc một chút, nàng bỗng nhiên dùng sức giãy dụa, thoát khỏi tay Dương Phàm, thướt tha đi tới, nói:
- Qua vài ngày nữa là đến đêm thất tịch rồi. Bổn cung muốn đi Lạc Thủy chơi thuyền, ngươi cũng tới đi.
Dương Phàm hừ một tiếng lạnh lùng, vừa định từ chối nhưng Thái Bình Công chúa quay đầu lại cười với hắn. Nét mặt nghiêm khắc bỗng nhiên như gió xuân thổi vào hoa tươi, khiến cho nàng diễm lệ hơn. Nàng nhướng đôi mày liễu, hướng ánh mắt quyến rũ ề phía Dương Phàm, nói:
- Lời thề của Uyển Nhi cũng không phải là không thể phá vỡ, chỉ cần Bổn cung cao hứng…
Dương Phàm vừa mừng vừa sợ, vội vàng hỏi:
- Phá vỡ như thế nào?
Thái Bình Cô chúa đắc ý cười rộ lên, nàng cười tựa như một đóa hoa mẫu đơn vừa nở rộ:
- Hmm, vậy ngươi tới hay là không tới?
Dương Phàm thất bại hoàn toàn!
Đối mặt với một người đánh cũng không được, trừng phạt cũng không được, mắng cũng không được, mềm giọng cũng không được. Nói đạo lý thì chỉ là gió thỏang bên tai, tiểu phụ nhân tuyệt sắc sẽ làm nũng, sẽ rơi lệ, sẽ lẳng lơ, sẽ tỏ ra thâm tình chân thành, có gì mà không đùa giỡn được Dương Phàm chứ?
Đi thì đi. Hắn sẽ thay bằng một bộ áo bào của Phò mã Võ Du Kỵ. Bằng không phải làm sao bây giờ đây? Bộ y phục này của hắn là công phục chỉ khi ra ngoài làm việc mới được mặc, không giống như chiếc áo tơ mềm mỏng đang khoác trên người Thái Bình Công chúa kia, mà y phục của người ta đã khô rồi, mình mặc bộ y phục ẩm ướt đi ra ngòai, sợ lời đồn đại này sẽ không chỉ lan truyền ở trong phủ Công chúa thôi đâu.
Khi Dương Phàm từ phủ Công chúa đi ra, bọn hạ nhân trong phủ nhìn hắn nghênh ngang rời đi với ánh mắt kính trọng như trời:
- Mọi người xem, ngủ với phụ nữ của Phò mã, còn mặc quần áo của Phò mã, còn ngông nghênh rời đi như vậy, đúng là trò giỏi hơn thầy. So với Tiết Hòai Nghĩa còn uy phong, hống hách hơn nhiều!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...