Say Mộng Giang Sơn

Dương Phàm lau nước mắt cho nàng, dịu dàng an ủi:

- Đừng khóc nữa, chuyện đã qua rồi. Giờ huynh đã báo được thù, lại tìm được muội rồi, ông trời thật là có mắt...

Nói tới đây, Dương Phàm hơi ngừng lại, thoáng chút do dự, khẽ nói:

- Nữu Nữu...

- Vâng?

- Muội muốn ta gọi muội là Nữu Nữu hay là Tiểu Man?

Tiểu Man nhìn hắn, bỗng sực hiểu ra rồi hoang mang cúi đầu, cẩn thận ngẫm nghĩ. Nàng cần phải đá lại cái quả bóng cao su này cho hắn mới được. Bất chợt nảy ra một ý, khiến cho hai mắt nàng sáng lên hỏi:

- Vậy... huynh muốn muội gọi là a huynh hay là lang quân?

Dương Phàm suy tư một lúc rồi nói:

- Muội còn nhớ đêm hôm đó muội cùng ta tế bái song thân dưới ánh trăng không?

Tiểu Man khẽ gật đầu.

Dương Phàm kín đáo nói:

- Lúc ấy ta có một tâm nguyện, muốn cùng nương tử của mình sống đến đầu bạc răng long, muốn tìm em gái của mình về, mãi mãi không rời xa nhau. Hiện tại nương tử biến thành em gái, em gái lại biến thành nương tử, ta cũng không biết nên làm thế nào nữa... Muội... nguyện ý làm em gái hay là làm nương tử của ta?

Tiểu Man chờ một lúc lâu vẫn không nghe được lời mình muốn nghe, không khỏi có chút thất vọng, tức giận nói:

- A huynh thì muội đã tìm được rồi, lang quân cũng cứu về được rồi, bây giờ huynh lại nói với muội là có a huynh thì không có lang quân, có lang quân thì không có a huynh. Nhưng muội không bỏ được ai cả, huynh nói muội phải làm sao bây giờ?

Dương Phàm vừa mừng vừa sợ, vội nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng:

- Tiểu Man, muội nói là...


Tiểu Man cắn nhẹ môi, cúi thấp đầu, vẻ mặt xấu hổ nhưng trong giọng nói ngây thơ lại lộ ra sự quả quyết:

- Nếu huynh muốn muội gọi là a huynh thì huynh chính là a huynh, nếu muốn muội gọi là lang quân thì huynh chính là lang quân! Huynh là a huynh của muội, cũng là lang quân của muội, không ai có thể bắt muội phải rời xa a huynh hay lang quân của mình.

Dương Phàm nhất thời mừng rỡ, cười tươi như hoa.

- Nữu Nữu!

Nữu Nữu cười ngọt ngào:

- A huynh!

- Tiểu Man!

Tiểu Man ngượng ngùng:

- Lang quân!

- Nữu Nữu!

- Này!

Tiểu Man đánh vào vai hắn một cái, gắt:

- Huynh tính gọi muội cả đêm đấy à?

Dương Phàm cười ha hả, nói:

- Tiểu Man! Thế này mới đúng là muội chứ. Từ khi muội gả cho ta, tác phong bá đạo của Tạ Đô Úy đã biến đi đâu mất, bây giờ mới chịu từ tĩnh chuyển thành động, cuối cùng cũng tái xuất giang hồ rồi!

Tiểu Man cười ngọt ngào:

- Không phải đâu! Trước đây muội không có chỗ dựa, sợ bị lang quân ức hiếp nên mới như vậy. Bây giờ thì không phải sợ nữa rồi. Về sau nếu lang quân dám ức hiếp muội, muội sẽ gọi a huynh đến tính sổ. Nếu a huynh ức hiếp muội thì muội đã có lang quân làm chỗ dựa!


Dương Phàm trợn mắt, há hốc mồm hỏi:

- Món nợ này đúng là lung tung hết rồi, ta phải làm sao cho phải đây?

Tiểu Man che cái miệng nhỏ nhắn, bật cười khanh khách.

Qua lần nói chuyện này, tình cảm của hai người tựa như hai dòng suối hòa quyện với nhau làm một, đã trở nên vô cùng tự nhiên.

Đương nhiên, tự nhiên thì tự nhiên chứ việc lau rửa chỗ kín vẫn phải do tự thân Dương Phàm làm rồi. Tuy Tiểu Man đã là vợ hắn nhưng đến giờ nàng vẫn là một đại cô nương ngọc khiết băng thanh, sự tình xấu hổ thế này sao có thể nhờ nàng được chứ.

Dương Phàm xé một góc khăn mặt quấn lên hông che đi chỗ kín của mình. Có điều khi Tiểu Man lau người cho hắn, bàn tay nhỏ bé mơn trớn trên thân thể nam nhân cường tráng của Dương Phàm, mũi ngửi mùi đàn ông trên người hắn, ánh mắt nhất thời trở nên mê li.

- Chuyện giữa ta vào a Nô chính là như vậy...

Dương Phàm nằm vươn người trên mép thùng nước để cho Tiểu Man dùng ruột mướp chà lưng cho mình, và kể lại chuyện giữa hắn và Thiên Ái Nô cho nàng nghe.

Dương Phàm cười cười nói tiếp:

- Khi đó chả biết đánh bậy đánh bạ thế nào mà ta lại cứu được nàng ấy. Kỳ thật, lúc ấy ta cũng không muốn xen vào việc của người khác, sở dĩ muốn cứu nàng ấy là vì... lúc đó thấy nàng ấy nằm bên dòng suối, thật giống với chuyện trước đây ta được muội cứu, còn được muội đút cháo cho ăn nữa.

Tiểu Man nghe xong ánh mắt trở nên dịu dàng. Vì phải hầu hạ Dương Phàm tắm rửa, lại bị hơi nóng phả vào người nên trên trán nàng đã lấm tấm mồ hôi khiến cho mấy sợi tóc đen nhánh nhẹ nhàng dính lên đó.

Tiểu Man lật cổ tay trắng ngần của mình lên lau mồ hôi trên trán rồi thấp giọng nói:

- A huynh! Nàng ấy xuất gia là vì huynh, sau khi huynh vào tù, nàng ấy liều chết cứu giúp, đủ thấy tình cảm đối với huynh sâu đậm đến mức nào. Nếu huynh mặc kệ, không hỏi không quản đến nàng ấy thì bất kể là huynh hay muội đều sẽ bị lương tâm dằn vặt mất thôi.

Dương Phàm nặng nề ừ một tiếng rồi quay đầu lại hỏi:

- Muội có biết nàng ấy xuất gia ở đâu không?

Tiểu Man lắc lắc đầu, đáp:


- Nàng ấy chưa từng nói với muội.

Dương Phàm chợt nhớ tới một chuyện, vội hỏi:

- Nàng ấy hiện giờ làm ni cô hay vẫn là đạo sĩ?

Tiểu Man chợt khựng lại, lắp bắp nói:

- Muội... muội cũng không biết, khi muội gặp nàng ấy, muội còn chưa biết nàng ấy là người đã xuất gia.

Dương Phàm ừ một tiếng, thì thào lẩm bẩm:

- Vậy thì đúng là rắc rối lớn rồi, nàng ấy không chịu tới gặp ta, chẳng lẽ ta phải lật tung hết đạo miếu và am ni cô khắp thành Lạc Dương lên hay sao?

Dương Phàm suy nghĩ hồi lâu rồi nói tiếp:

- Việc này thôi thì cứ để thư thả, đợi ta rảnh rỗi lại tiếp tục đi tìm nàng ấy.

Tiểu Man gật đầu, lại nói:

- Lang quân, sau khi huynh bị bắt vào đại lao, Sở đại ca và Mã đại ca có ghé qua. Lúc ấy muội vẫn chưa được Ngự sử đài báo tin. Chính nhờ bọn họ bày mưu tính kế giúp muội, thương lượng việc cứu huynh ra. Chén cơm mà ngày đầu huynh ăn là muội nhờ họ mang vào đó.

- Ban đầu bọn họ đều nói sẽ bớt thời gian để đến gặp muội, nhưng về sau thì lại không thấy đâu. Trước lúc trời tối có một lão binh sĩ Kim Ngô Vệ đến báo tin, nói cấp trên của Sở đại ca biết huynh ấy đến nhà chúng ta, sợ Sở đại ca bị dính vào vụ này sẽ liên lụy đến huynh ấy nên đã cấm huynh ấy rời khỏi quân doanh nửa bước, còn cho người giám sát cẩn thận nữa. Xem chừng tình hình bên Mã đại ca cũng không khác lắm.

Dương Phàm gật đầu nói:

- Ừ, huynh mang tội chết, với năng lực của hai người bọn họ, muốn cứu huynh sợ là khó hơn lên trời. Nếu họ còn tiếp xúc với huynh có khi còn phải chịu vạ lây, cấp trên của họ làm vậy là đúng. Bọn họ đang ở quân doanh, không thể thường xuyên ra ngoài, nếu có cơ hội gặp mặt huynh sẽ nói chuyện với họ. Chúng ta là huynh đệ thân thiết, sẽ không đến mức xảy ra hiềm khích đâu.

Tiểu Man ôn nhu nói:

- Muội nghĩ lang quân trước hết hãy đến tạ ơn Tiết đại sư ở chùa Bạch Mã. Tuy rằng Tiết đại sư này có tiếng xấu trong dân gian, nói thật, trước kia Tiểu Man cũng có chút coi thường ông ta, nhưng bất kể người khác có nói như thế nào thì ông ấy vẫn có đại ân với lang quân, không thể không đến cảm tạ!

Dương Phàm gật đầu, đúng là hắn có ý muốn kết thân với vị Tiết đại hòa thượng này. Cho dù cả thiên hạ này đều coi thường Tiết Hoài Nghĩa, cho dù Tiết Hoài Nghĩa đã từng làm bao nhiêu chuyện xấu xa nhưng ông ta cũng chưa từng làm gì có lỗi với mình, ngược lại còn có đại ân. Dương Phàm là kẻ ân oán rạch ròi chứ không phải là muốn làm người vệ đạo.

Tiểu Man nói:

- Còn có Lương Vương nữa. Lúc muội đi nhờ ông ta, ông ta không thèm nhìn mặt muội đến một lần, nhưng muội vừa rời đi ông ta liền tiền hô hậu ủng đến viện Thẩm phán, đây là việc sau này muội mới nghe nói đến. Ông ta không chịu gặp muội đại khái là vì không muốn bị túm được thóp mà thôi, ít ra người ta cũng đã vì huynh mà tốn sức một phen, cũng là một phần ân tình. Bọn họ đều là những nhân vật lớn ngồi trên cao cái ân tình này có thể chúng ta sẽ vĩnh viễn không trả được nhưng vẫn phải ghi nhớ trong lòng. Trải qua chuyện này mới biết ai là người có lòng với mình.

Tiểu Man nhẹ nhàng nói qua một lượt, giải thích những khúc mắc trong lòng Dương Phàm, hoàn toàn là một người vợ ôn nhu đối với chồng của mình rồi.


Dương Phàm lại ừ một tiếng. Sau khi hắn vào tù, bên ngoài đã xảy ra bao nhiêu chuyện, hắn hoàn toàn không biết tí gì. Nhân tình ấm lạnh, nhất là ở trong chốn quan trường, đối với vụ án nhạy cảm như vậy mọi người chỉ sợ là vội vàng tránh né. Những cái tình này, hắn đương nhiên là hiểu.

Sở Cuồng Ca và Mã Kiều là hai quan binh cấp thấp, cũng vì chức vị của họ quá thấp cho nên mới không lọt vào mắt của Lai Tuấn Thần, bằng không chỉ riêng chuyện họ đến đưa cơm cho hắn mà nói, chỉ cần Lai Tuấn Thần muốn thì họ cũng khó thoát khỏi vòng lao ngục. Tuy trong quá trình cứu thoát mình, bọn họ không làm được gì nhưng cái ân tình này, hắn nhớ kỹ.

Tiết Hoài Nghĩa thì không cần nói làm gì, vị đại hòa thượng này trước nay làm gì cũng theo sự yêu thích của bản thân, hắn đương nhiên là nhớ ơn ông ta. Về phần Lương Vương, có thể làm như ông ta cũng đã đủ lắm rồi, không cần phải... oán trách nữa. Với thân phận của ông ta cũng không có khả năng sẽ dấn sâu hơn vào vụ này. Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, dù nhiều hay ít cũng khiến người ta phải ghi nhớ trong lòng.

- Còn có một người...

Tiểu Man cầm lấy gáo nước, múc nước lên nhẹ nhàng dội lên lưng Dương Phàm, dịu dàng nói:

- Còn có Thái Bình công chúa, để lang quân có thể thoát ra, người tốn sức nhiều nhất là Thái Bình công chúa. Có thể nói nếu không nhờ vào nàng ấy thì chúng ta cũng chỉ còn cách đợi đến ngày hành hình, cướp pháp trường cầu may mà thôi.

Dương Phàm thoáng kinh ngạc quay đầu lại, hỏi:

- Thái Bình công chúa à? Cô ấy đã làm gì?
-
Tiểu Man nói:

- Tất cả mọi việc! ‘Quá thư’, ‘Khế ước’ và ‘Thị tịch’ đều là do nàng ấy lấy được, mật báo cho huynh, xâu chuỗi khẩu cung cũng là do một tay nàng ấy sắp xếp. Cũng là nàng ấy dâng cáo trạng lên, lại dụ hoàng đế cải trang vi hành, giá lâm viện Thẩm phán, rồi lại dùng người chăn ngựa của mình thay vào người thẩm vấn huynh, vàng thau lẫn lộn, đại náo công đường...

Tiểu Man nói lại sự tình từ đầu tới cuối một lượt rồi thấp giọng:

- Vị công chúa điện hạ này đối với a huynh thật là tình thâm nghĩa trọng.

Thái độ Tiểu Man thay đổi cực nhanh. Khi phương tâm xao xuyến, tình cảm giữa nàng và Dương Phàm nồng nàn thì nàng gọi hắn là lang quân, đến khi hắn có vướng mắc chuyện tình cảm với người con gái khác, nàng lại gọi hắn là a huynh, tự biến mình thành một tiểu muội tử bé nhỏ. Với thân phận của nàng mà cử chỉ, điệu bộ vẫn có thể thay đổi một cách hết sức tự nhiên.

Dương Phàm có chút lúng túng, nói:

- Vị công chúa này... ài, thật ra không giống như muội nghĩ đâu, ta và cô ấy... không có chút tư tình nào cả.

Tiểu Man thấp giọng nói:

- Muội biết. Nếu không như thế, nàng ấy cũng đã không bức bách chúng ta phải lập lời thề rồi.

Trong lòng Dương Phàm căng thẳng, nhất thời xuất hiện một nỗi lo lắng, hắn cảm giác được là có điềm xấu, liền hỏi:

- Lời thề gì vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui