Thái Bình Công chúa nói nhũng nhẽo dường như nàng là một cô bé năm tuổi, Võ Tắc Thiên không khỏi mềm lòng. Thái Bình Công chúa làm cho Võ Tắc Thiên nghĩ đến mối quan hệ giữa mình và Tiết Hoài Nghĩa, cũng dung túng, cũng sủng ái như vậy, tuy có sự đồng lòng nhưng cũng khó chịu:
- Thôi được! Con đi gọi Uyển Nhi truyền khẩu dụ của ta mang người của Dẫn Giá Trượng vào Phi Hương Điện!
Thái Bình Công chúa vội nói:
- Đa tạ mẫu thẫn!
Liền vội vàng đứng lên, vội vã chạy ngoài điện.
Võ Tắc Thiên nghĩ đến người nam nhân của mình đã đến với nhau hơn mười năm. Rồi bà lại nghĩ đến chuyện nữ nhi của mình mê mẩn tên đệ tử của người đàn ông mình mến. Bà không khỏi thốt lên một tiếng:
- Oan nghiệt! Oan nghiệt...
Thượng Quan Uyển Nhi nhận được ý chỉ lập tức cho người đi gọi quan binh Dẫn Giá Trượng đến đây, sau đó nhanh chóng cùng Thái Bình Công chúa trở vào trong điện, Võ Tắc Thiên nói:
- Giúp trẫm thay y phục đi!
Thái Bình Công chúa cướp lời nói:
- Nữ nhi hầu hạ mẫu thân thay y phục.
Võ Tắc Thiên cười nói:
- Thôi đi! Từ nhỏ đến lớn con lúc nào cũng được người khác hầu hạ, làm sao có thể giúp trẫm thay quần áo được. Con hãy ngồi đây nghĩ ngơi một chút đi, hãy dùng thử rượu nếp than, rượu này do Kim Lăng tiến cống đấy.
Vừa dứt lời bà đã được Thượng Quan Uyển Nhi và Vi Đoàn Nhi đưa nàng vào tẩm cung Phi Hương Điện.
Võ Tắc Thiên ngồi vào chỗ của mình trong tẩm cung được hai nàng hầu thay mới y phục, vừa ra lệnh với Thượng Quan Uyển Nhi:
- Uyển Nhi, một lúc ngươi phái người phi ngựa đến phủ Lạc Dương, đến cửa hàng chuẩn bị "Giấy sang tay" mang đến cho trẫm.
Thượng Quan Uyển Nhi dạ một tiếng, trong chốc lát đã giúp Võ Tắc Thiên mặc trang phục chỉnh tề. Thượng Quan Uyển Nhi liền vội vàng rời khỏi điện cho người đi nhanh đến phủ Lạc Dương. Võ Tắc Thiên ra khỏi tẩm cung nhìn Thái Bình Công chúa nói:
- Nữ nhi, con nói sang lại cửa hàng đó cho hắn, có bằng chứng gì không?
Thái Bình Công chúa vội vàng đứng lên nói:
- Nhi nữ không chỉ có "Giấy sang tay" mà còn có khế ước nữa, A nương cần xem một cái không?
Võ Tắc Thiên nói:
- Việc này không phải là chuyện riêng tư, mặc dù mẹ tin tưởng lời nói của con nhưng..., vẫn nên phải thấy tận mắt thì tốt hơn để không bị người ngoài đàm tiếu.
Thái Bình Công chúa nói:
- Dạ được, nữ nhi sẽ lập tức phái người mang tới!
Võ Tắc Thiên thản nhiên nói:
- Gọi Tiểu Hải và người của con cùng đi, đi nhanh mau trở về không được chậm trễ.
Quan binh Dẫn Giá Trượng nhận được thánh chỉ liền cấp tốc đến Phi Hương Điện. Tuy rằng bọn họ phụng chỉ mà đến nhưng có nhiều quan binh tập hợp lại cùng một chỗ, Võ Du Nghi không yên lòng. Dẫn Giá Trượng hiện giờ liên tục gặp những chuyện không may, có thể không được xem là đội quân thân tín của Hoàng thượng nữa rồi. Võ Du Nghi phải nghĩ ra biện pháp phòng bị, không cho bọn họ đeo binh khí, lại phái quan binh Võ Lâm Vệ đề phòng khi bọn họ tiến vào Phi Hương Điện.
Phần lớn quan binh Dẫn Giá Trượng không biết chuyện gì xảy ra, ai cũng đều hoảng loạn. Họ thiết nghĩ nếu Hoàng thượng muốn gây điều gì bất lợi cho bọn họ thì không thể tập trung bọn họ lại như thế, điều này cũng làm cho mọi người khó hiểu. Trong số quan binh đó còn có Vân Kỵ Úy Đỗ Nhuận Sinh và Giáo Úy Thang Thiên Lý cùng nữ quan Phù Thanh Thanh, mọi người mơ hồ không đoán được chuyện gì cả.
Đợi đám người đứng ở Phi Hương Điện, sau khi Võ Du Nghi khống chế được cục diện mới cho nhập điện mời gặp. Võ Tắc Thiên không ra gặp, chỉ ra lệnh cho Thượng Quan Uyển Nhi mặc áo giáp bước ra cùng Võ Du Nghi, đứng lại ở trên thềm điện.
Sáu trăm Đại giác thủ đều chăm chú nhìn nội tướng xinh đẹp của Đại Chu, Thượng Quan Uyển Nhi cất cao giọng nói:
- Các tướng sĩ nghe lệnh, Hoàng thượng có chuyện cần hỏi các ngươi, phải trả lời thành thật. Trong cung có đồn rằng Võ Lâm Tả Tướng Dương Phàm và Dẫn giá Đô úy Chu Bân xưa nay luôn bất hòa, các người luôn bên cạnh Chu Bân, nếu biết thêm điều gì, hoặc có chuyện gì khác liên quan thì ngay lập tức nhập điện bẩm báo.
Quan binh Dẫn Giá Trượng thì thầm xôn xao, nhưng không một ai lên tiếng cả. Thượng Quan Uyển Nhi cao giọng nói:
- Nếu ai biết điều gì, nhanh chóng bước ra khỏi hàng! Nếu biết chuyện mà cố tình không báo, một khi tra ra được thì sẽ bị khép vào tội khi quân.
Vân Kỵ Úy Đỗ Nhuận Sinh thở dài một hơi, bước thẳng lên phía trước. Giáo Úy Thang Thiên Lý thấy thế, cũng vội bước theo sau, cũng có vài tên lính bước đều theo sau.
Những người này bước vào Phi Hương Điện khoảng nửa canh giờ mới trở ra. Các quan binh phía ngoài đang chờ đợi có chút lo lắng nhưng nhìn vẻ mặt thỏa mái của bọn họ, cũng có chút yên lòng.
Nội thị Tiểu Hải dẫn Đỗ Nhuận Sinh, Thang Thiên Lý rời khỏi Phi Hương Điện, sắc mặt Võ Tắc Thiên trầm xuống.
Thái Bình Công chúa bên trong liền nói:
- Mẫu hậu, người thấy lời của nữ nhi có đúng không? Con quả quyết Dương Phàm sẽ không tham gia mưu phản. Tuy rằng Chu Bân đã chết, nhưng đã lấy được lời khai binh lính của hắn đã đủ chứng minh Dương Phàm và Chu Bân không cấu kết với nhau. Hiện giờ chỉ còn lời khai của Bùi Tuyên Lễ, mẫu hậu có thể gọi Dương Phàm và Bùi Tuyên Lễ đến ngự tiền đối chất, hỏi ra sẽ biết liền thôi.
Võ Tắc Thiên trầm ngâm một lát nhìn Thượng Quan Uyển Nhi nói:
- Uyển Nhi, ngươi xem trẫm có nên làm như vậy không?
Thượng Quan Uyển Nhi biết rõ tính cách của Võ Tắc Thiên, nhất là khi tiến dần đến tuổi già thì người trở nên mẫm cảm bướng bỉnh. Khi thì la mắng, khi thì vui giận thất thường, chính vì vậy nên không trực tiếp "Hát đệm" cùng Thái Bình Công chúa mà có một chút suy nghĩ, nàng chậm rãi nói:
- Theo lý mà nói, Thiên tử là người thống trị đất nước và người sử dụng luật pháp để cai trị, ai cũng phải tuân theo luật pháp đã được ban hành cho dù là Thiên tử cũng không thể can thiệp được. Nếu Thiên tử không nghiêm trị những người phạm tội thì trật tự, kỉ cương đất nước không được đảm bảo.
Võ Tắc Thiên vui vẻ nói:
- Vẫn chỉ có Uyển Nhi hiểu được lòng trẫm, đúng như vậy, đối với luật lệ Đại Chu trẫm phải thực hiện được. Nếu giờ trẫm phá hủy nó, thì chẳng phải là phá hủy quy củ của mình sao.
Thượng Quan Uyển Nhi lại nói:
- Tuy nhiên, Uyển Nhi cảm thấy những việc ở ngục hình, đều thuộc “Thiên”. Người sử dụng hình phạt, là theo Thiên lý chi công. Hiện giờ nếu có thể chứng minh quan tòa có khả năng trái pháp luật. Bệ hạ là Thiên tử, Thiên tử tức là luật pháp, luật phát tức thiên tử, nhưng nếu có người không được thực hiện đúng pháp luật được, như vậy sẽ có người bị tù oan.
Thượng Quan Uyển Nhi đứng trên góc độ của Võ Tắc Thiên mà nói, hoàn toàn vì quyền uy và lợi ích của bà mà suy xét. Sau khi giải thích một hồi từ luật pháp cho đến ân tình, Võ Tắc Thiên chưa nói được gì, có thể bà đang suy nghĩ, bà vẫn không muốn phá quy củ của mình. Nhưng bà vẫn còn chần chờ không muốn hủy bỏ đi uy quyền của mình, chậm rãi nói:
- Ngươi nói Trẫm có thể tự mình tra xét vụ án này sao?
Thượng Quan Uyển Nhi khôn khéo nói:
- Uyển Nhi nào dám xúi Bê hạ tự hủy đi pháp luật và kỉ luật của mình. Tuy nhiên, Uyển Nhi nghĩ nếu Bệ hạ cải trang vi hành đến Đại Lý Tự nghe thẩm tra một chút. Như vậy người có thể khảo sát những quan lại, như vậy cũng không tính là can thiệp vào quy củ của mình rồi. Nếu quan tòa không thực hiện theo công tư phân minh, thần tin tưởng bệ hạ có thể can thiệp uốn nắn bọn họ.
Võ Tắc Thiên vừa nghe liền hiểu ý tứ, bà hơi suy tư một lát mỉm cười nói:
- Uyển Nhi thật là túc trí đa mưu, nếu ngươi không phải là nữ nhi, thì Trẫm nhất định phong ngươi làm Tể tướng đương triều rồi.
Thượng Quan Uyển Nhi nghe xong lời nhận xét này, trong lòng thấy chua chát nghĩ:
“Lão thành mưu quốc ư? Lão thành mưu quốc mà còn không bằng tính kế của Tiểu Man, Uyển nhi...chỉ cần là lão thành mưu gia, vậy là hài lòng lắm rồi.”
Võ Tắc Thiên đứng lên nói:
- Lâu rồi Trẫm chưa xuất cung, nên cảm thấy phiền muộn, vậy... Chúng ta đến Ngự Sử Đài một chuyến đi.
Thái Bình Công chúa nói:
- Nữ nhi cũng đi!
Võ Tắc Thiên nghiêm mặt nói:
- Không được! Con phải nghiêm túc ở nơi này cho ta, thân là Công chúa mà theo Vi Nương đến Ngự Sử Đài, còn gì là danh tiếng nữa!
Thái Bình Công chúa không vui nhưng không xin theo nữa.
Khi Thiên tử xuất hành phải tốn thời gian chuẩn bị cải trang một phen, toàn bộ người trong cung chạy qua chạy lại rối cả lên. Đại tướng quân Võ Du Nghi vội vàng điều động quân Bách Kỵ tinh nhuệ hộ giá. Họ mặc trang phục thường ngày, vũ khí được che dấu cẩn thận, chuẩn bị xuất cung.
Võ Tắc Thiên ở tẩm cung mặc trang phục nam nhân, bà vấn khăn mềm trên đầu. Bà nhìn vào trong gương đồng nghiễm nhiên nhìn thấy một vị văn lão niên phong độ nho nhã, chỉ có điều dưới hàm thiếu một bộ râu nên hơi giảm đi vài phần phong độ. Võ Tắc Thiên thở dài nói:
- Trải qua bao nhiêu năm rồi, Trẫm chưa từng cải trang nam nhân bao giờ.
Đoàn Nhi cười nói:
- Gia gia giả dạng phong độ thế này, nếu đi dạo ngoài phường thị, chắc hẳn có không ít thiếu nữ xinh tươi say đắm người đấy.
Võ Tắc Thiên nghe được liền cười, nhìn nàng sẵng giọng nói:
- Miệng ngươi thật là khéo ăn nói mà.
Trong chốc lát, trang phục giả dạng đã xong, Võ Tắc Thiên tay cầm một cây quạt, nhẹ nhàng phe phẩy bước đi ra khỏi tẩm cung. Lúc này Thượng Quan Uyển Nhi và Võ Du Nghi đều thay thường phục, Thượng Quan Uyển Nhi mặc áo bào văn sĩ, đầu đội khăn đóng, da trắng môi đỏ, mắt sáng răng trắng tinh, nghiễm nhiên nàng trở thành một thiếu niên anh tuấn. Võ Du Nghi mặc lan bào, khôi ngô anh dũng, hai người đứng cùng nhau như hai cành hoa tươi đang nở trên cây đại thụ.
Võ Tắc Thiên như chợt nhớ ra điều gì, nghi ngờ hỏi:
- Thái Bình đâu?
Thượng Quan Uyển Nhi đáp:
- Công chúa uống vài chén rượu nên nói oi bức, đến Lệ Cảnh Đài chèo thuyền rồi.
Võ Tắc Thiên không tin nữ nhi mình dễ dàng an phận như thế. Dương Phàm là người của nó mà nó có thể vô tâm vậy sao. Chính mình không mang nó đi, chỉ sợ lúc mình đang chuẩn bị thì nó đã tự mình rời khỏi cung rồi. Võ Tắc Thiên lắc đầu nhìn về phía Thượng Quan Uyển Nhi hỏi:
- Đã chuẩn bị "Giấy sang tay" phủ Lạc Dương và khế ước của Công chúa mang đến cả chưa?
Uyển Nhi nói:
- Tất cả đều mang tới, Gia gia muốn xem sao?
Võ Tắc Thiên lắc đầu nói:
- Ngươi mang lại đây, Trẫm sẽ xem trên xe.
Đoàn người rời khỏi cung, Võ Du Nghi đã sắp xếp xong xuôi mọi thứ, người hầu hạ Võ Tắc Thiên lên xe, liền hướng xe thẳng tiến về phía Ngự Sử Đài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...