Dương Phàm lạnh lùng nói:
- Công chúa không nghĩ tới phò mã của mình còn đang ở trong lầu Hồng phía trước hay sao?
Thái Bình nở nụ cười quyến rũ, nói:
- Đương nhiên là ta biết. Tất cả những gì hắn làm ta đều biết được hết. Ta còn biết trong Hồng lâu, ngoại trừ thị thiếp của hắn ra thì còn có một danh kỹ mới tới từ Thúy yên lầu. Ta không cần. Hắn tìm niềm vui của hắn, ta tìm niềm vui của ta, nước sông không chạm tới nước giếng. Viên phò mã này là do mẫu thân của ta muốn, ta đã theo ý nguyện của bà ấy. Còn muốn ta làm gì nữa?
Thái Bình công chúa dựa vào vai Dương Phàm giống như người không có xương mà nói:
- Chẳng lẽ ban ngày làm việc đó không hợp hay sao? Ngươi có cái ta muốn, ta có cái ngươi muốn. Chúng ta giao dịch công bằng, không ai nợ ai. Ngươi thấy thế nào?
Cuối cùng thì Dương Phàm không thể nhịn được nữa rung mạnh đùi. Thái Bình công chúa kêu lên một tiếng, thân thể mềm mại của nàng giống như bị điên lên. Hai tay Dương Phàm như hai cái gọng kìm ôm chặt lấy thắt lưng của nàng mà nhấc nàng đặt lên đùi rồi thuận thế giơ tay vô cái cái đánh chát.
Dương Phàm nổi giận nói:
- Ngươi không thể nghĩ tới cái gì khác hay sao? Ngươi không thể nghĩ tới cái gì khác hay sao? Ngươi không thể nghĩ tới cái gì khác hay sao? Ngươi...
Thật sự Dương Phàm không biết phải mắng nàng thế nào mới được. Nên mỗi một câu "Tại sao ngươi chỉ nghĩ tới cái chuyện quan hệ?" Lên tới miệng thì vội vàng nuốt xuống mà thay thành câu :" Ngươi không thể nghĩ tới cái gì khác hay sao?" Nhưng tay hắn giáng xuống thì không hề nhẹ. Mặc dù miệng hắn mới thốt ra được có bốn câu nhưng tay đã đánh gần mười cái.
Thái Bình công chúa bị phát tới mức ngây người. Từ nhỏ tới lớn, nàng chưa hề bị ai đánh chứ đừng nói là phát vào mông. Thái Bình công chúa bị Dương Phàm chộp lấy còn chưa kịp phản ứng. Cho tới khi nàng tỉnh táo lại thì hai mông đã không còn cảm giác đau đớn, chỉ có cảm giác tê dại nóng rực. Mỗi lần Dương Phàm phát thêm một cái, cải cảm giác đó mới dễ chịu hơn một chút.
Dương Phàm phát liên tục hơn mười cái mới bớt tức giận. Tới lúc này, hắn mới phát hiện ra mỗi khi bàn tay của hắn giáng xuống, hai cái đồi căng tròn lại rung rinh chẳng chẳng khác nào sóng nước dưới ánh trăng rung động thì làm sao còn dám đánh tiếp.
Từ nhỏ tới lớn, Thái Bình công chúa chưa bao giờ có cái cảm giác khác lạ như thế này. Cái cảm giác bị người đàn ông mình thích đang trừng phạt mình khiến cho nàng hoàn toàn tê dại. Khi cánh tay của Dương Phàm dừng lại, Thái Bình công chúa có chút thất vọng.
Nàng vẫn chưa thỏa mãn xoay người lại rồi chậm rãi nghiêng đầu sang nheo mắt nhìn Dương Phàm.
Dương Phàm đang định đánh tiếp thì chợt liếc mắt nhìn thấy bên cạnh có một chậu băng, hắn nảy ra một ý liền cầm lấy một viên đặt lên mông của Thái Bình công chúa. Thái Bình chỉ thấy mông mình lạnh toát liền kêu lên một tiếng, toàn thân vặn vẹo. Dương Phàm giữ chặt lấy eo và đùi của nàng mà nói với giọng tức giận:
- Rõ ràng ngươi có cách tại sao không ra tay?
Cái mông đang tê dại của Thái Bình bị ướp lạnh khiến cho cảm giác thoải mái. Nàng nhướng máy lên nói:
- Không! Trừ khi ngươi đồng ý với điều kiện của ta.
Dương Phàm cười lạnh một tiếng ngẩng đầu lên không để ý tới nàng. Hắn từng ở Tây Vực đầy tuyết cho nên biết nếu để cục băng đó trên người một lúc thì có hiệu quả như thế này. Cái cảm giác đó chỉ sợ một thân lá ngọc cành vàng như Thái Bình công chúa chưa từng trải qua.
Được một lúc, quả nhiên Thái Bình công chúa cảm thấy chỗ da thị bị tảng băng đặt lên có cảm giác đau đớn. Nếu không có cảm giác còn đỡ, một khi có cảm giác thì càng lúc càng khó chịu. Lúc đầu, nàng còn có thể chịu được nhưng càng về sau, nàng chỉ muốn xoay người hất nó xuống dưới đất.
Nhưng nàng đang bị Dương Phàm giữ chặt thì làm sao có thể thực hiện được việc đó. Dương Phàm vội vàng hỏi:
- Ngươi có ra tay hay không?
- Không... Tha cho ta. Nhị lang...
Dương Phàm cũng không dám làm cho nàng thực sự bị tổn thương do giá rét, nếu không phải hai người đang giống như đôi phu thê đang cãi vã thì thậm chí hắn không dám dùng cách thế này. Nhìn thấy Thái Bình công chúa nhíu mày đầy đáng thương, thật sự đau đớn khó chịu, hắn liền đổi vị trí của cục băng mà hỏi tiếp:
- Ngươi có ra tay không?
Thái Bình vốn là người quật cường, Dương Phàm lại chủ động nhường thì làm sao mà nàng có thể chịu thua? Thái Bình cắn răng cố gắng chịu đựng.
Thật ra trước khi Dương Phàm tới cầu nàng, Thái Bình cũng đã quyết định phải thúc đẩy Võ Tam Tư ra tay. Chỉ có điều khi gặp Dương Phàm khiến cho nàng từ một Thái Bình công chúa bình tĩnh mưu trí lại trở thành một người con gái đang giận dỗi trong luyến ái.
Thái Bình cảm thấy không chịu được lên kêu lên một tiếng. Dương Phàm vội vàng đổi sang một chỗ khác. Bụng dưới của Thái Bình bị đè chặt vào đầu gối của Dương Phàm, lúc đầu nàng còn cố tránh chỗ yếu của mình nhưng sau đó vô tình lại để cho đầu gối của hắn trượt đúng vào đó khiến cho nàng cảm thấy từng cơn khoái cảm.
Thắt lưng và đùi của Thái Bình bị hai bàn tay Dương Phàm giữ chặt. Cái cảm giác eo và đùi nóng rực, mông thì mát lại thêm cọ xát ở bụng dưới tạo thành một sự khoái cảm khiến cho Thái Bình công chúa vặn vẹo trong tiếng rên rỉ.
- ngươi không ra tay?
- Ta không...ta...ta...
Thái Bình công chúa bị hắn tra tấn rất khó chịu nhưng lại xen lẫn một thứ khoái cảm khó tả. Đột nhiên, cảm giác sung sướng đó như thủy triều ập tới toàn bộ tay chân của nàng rồi giống như dòng nước lũ khiến cho tất cả lỗ chân lông trên người như muốn nở ra.
Thái Bình công chúa giống như một con cá uốn cong người, bụng dưới ấn chặt vào đầu gối của Dương Phàm. Lần này sức nàng quá mạnh khiến cho Dương Phàm không thề đè chặt được nàng.
Cục băng đã tan chảy hơn nửa lập tức trượt xuống khe hậu môn khiến cho Thái Bình hét lên một tiếng chói tai. Thân thể của nàng hơi co giật mấy cái rồi như một quả bóng cao su xì hơi, mềm nhũn người mà ngồi trên đùi Dương Phàm.
Dương Phàm không biết nàng xảy ra chuyện gì nhưng sợ tra tấn quá tay liền vội vàng hỏi;
- Ngươi làm sao vậy?
Thái Bình chỉ cảm thấy bụng dưới tê dại, từng cái cảm giác khoan khoái bốc lên tới tận đỉnh đầu. Đồng thời như có một thứ nước dinh dính thấm ướt quần dưới. Sợ bị Dương Phàm phát hiện, nàng vội vàng giẫy ra khỏi tay của hắn, mà thở hổn hển nói:
- Không cẩn ngươi phải lo. Ngươi đừng có đánh ta...ta...ta đồng ý với ngươi là được chứ gì?
Dương Phàm mừng rõ. Nhưng thấy sắc mặt của nàng khác lạ, trán đổ mồ hôi, người mềm nhũn không thể cử động thì cảm thấy hối hận, nên hắn nói:
- Nếu ngươi đồng ý với ta sớm có phải tốt không? Chuyện này có lợi đối với ta và ngươi. Ngươi ...có nặng lắm không? Ta...đỡ ngươi đứng lên nhé?
Thái Bình công chúa nào dám để cho hắn đỡ dậy. Để cho hắn phát hiện sự khác lạ ở bụng dưới của mình thì nàng xấu hổ tới chết. Lòng dạ đàn bà thật lạ. Nàng thật sự muốn khiêu khích Dương Phàm, nhưng lại không dám để cho hắn thấy chuyện nàng như thế.
Dương Phàm tỉnh táo, nghĩ tới cảnh hai người vừa rồi không hề giống kẻ địch mà giống như đôi tình nhân trêu đùa nhau thì có chút ngượng ngùng. Tuy nhiên thấy nàng không đứng dậy nổi mà dường như bị bắt nạt, hắn đành nói:
- Nếu ngươi không sao, vậy...ta về đây.
Nếu Dương Phàm không đi thì vào lúc này có đánh chết Thái Bình cũng không chịu đứng dậy. Nên khi nghe hắn nói vậy, nàng tức giận nói:
- Ngươi cút! Mau cút đi thật xa cho ta. Bây giờ người ta không muốn nhìn nhất chính là ngươi.
Dương Phàm nghe thấy vậy thì nghĩ là thật nên đành nói:
- Nếu vậy...ta xin cáo từ. Vừa rồi có chút mạo phạm, mong công chúa điện hạ thứ tội.
Hai má của Thái Bình công chúa đỏ hồng như lửa, gắt giọng:
- Cút! Cút mau. Cút càng xa càng tốt.
Dương Phàm đã đạt được mục đích nên có chút hối hận khi thấy nàng như vậy. Hắn chắp tay thi lễ rồi bước ra ngoài.
Thái Bình công chúa không dám ngẩng đầu. Mãi cho tới khi bước chân của hắn xa dần, cho tới lúc không còn nghe thấy nữa, nàng mới dám ngẩng đầu lên:
- Cái tên oan gia này...
Thái Bình công chúa thầm gọi một tiếng, âm thanh của nàng có chút nghẹn ngào. Rồi không hiểu vì sao, hai hàng lệ chợt chảy dài theo hai gò má...
....
Dương Phàm rời khỏi phủ của Thái Bình công chúa được nửa canh giờ thì một tên gia đinh từ trong phủ công chúa cũng lặng lẽ đi ra.
Y từ từ đi tới chợ Bắc, nói chuyện với tên bán thịt một lúc rồi theo xe hàng của cái cửa hàng đó mà đi. Lần này, y đi thẳng tới chùa Quang Lộc.
Chùa Quang Lộc là nơi để nha môn quản lý rượu làm việc thiện. Phàm là đồ tế lễ, rượu đều do chùa Quang Lộc phụ trách. Những cống phẩm từ các nơi cung ứng cho triều đình theo định kỳ đều do Quang Lộc tự chịu trách nhiệm. Hàng ngày từ trong hoàng cung có cả vạn người ăn cái gì cũng đều do họ. Chùa Quang Lộc tự mình thiết kế, thậm chí còn lập một cái nơi chuyên lấy sữa bò để cung hứng cho hoàng thất.
Trong các thứ nguyên liệu mà chùa Quang Lộc chọn mua có dầu từ động vật và thực vật. Do bọn họ đại diện cho hoàng cung nên khi đi mua bán thường ép giá các cửa hàng. Nghĩ đi nghĩ lại thì một trong năm con chó của nhà Tống chính là quan thừa của chùa Quang Lộc.
Chùa Quang Lộc có một Quang Lộc khanh, hai vị thiếu khanh, quan thừa có một người. Tống Chi Tốn là quan thừa của chùa Quang Lộc, ăn nhiều nhất. Nhưng lòng người tham vô đối. Không quan muốn quyền, có tiền muốn quan. Tống Chi Tốn muốn tiến thêm một bước cho nên chịu nằm dưới sự điều khiển của Võ Tam Tư.
Tống Chi Tốn viết chữ rất đẹp. Huynh trưởng của y là Tống Chi Vấn nổi danh thi nhân thời đầu Đường. Tuy nhiên mặc dù cả hai huynh đệ có tài học nhưng khí tiết lại không có, toàn a dua quyền quý, không từ thủ đoạn nào để thăng quan.
Sau khi Thái Bình công chúa bắt tay phát triển thế lực của mình thì phát hiện ra người này có thể mua chuộc cho nên mới bảo Lý Dịch để ý.
Mặc dù theo Võ Tam Tư nhưng Tống Chi Tốn cũng lo lắng tới việc một khi y không đoạt được vị trí Thái tử thì công của mình sẽ biến thành công dã tràng. Vì vậy mà y tạo cho mình một đường lui, bí mật làm tay chân cho Thái Bình công chúa, một mặt vừa nghe lệnh Võ Tam Tư còn một mặt thì nghe lệnh của Thái Bình công chúa.
Tên gia đinh từ trong phủ của Thái Bình công chúa tới chùa Quang Lộc nhìn thấy Tống Chi Tốn liền nói vài câu gì đó rồi lặng lẽ rời đi. Tống Chi Tốn ngồi trong thư phòng suy nghĩ một lúc sau đó gọi vài tên tâm phúc lại hỏi mấy chuyện. Sau khi có quyết định, y liền đứng dậy tới thẳng phủ Lương vương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...