Võ Tắc Thiên kinh ngạc nói:
- Hả? Có nữ nhân thích hợp để chọn sao, mau nói ta nghe một chút.
Thái Bình công chúa vừa liếc mắt nhìn Dương Phàm , ánh mắt lại xẹt qua trên mặt Thượng Quan Uyển Nhi, nhìn thấy trong mắt hai người hồi hộp căng thẳng, trong lòng vô cùng khoái chá. Nàng giống như mèo vờn chuột, trêu đùa sự kiên trì chịu đựng của bọn họ, chậm rãi mà nói:
- A mẫu, nếu con gái nhớ không lầm, Tiểu Man cô nương cũng là một người có cảnh ngộ thê lương, là trẻ mồ côi cha mẹ đấy.
- Tiểu Man?
Võ Tắc Thiên quay đầu nhìn lại hướng phía sau, Nữu Nữu chính là thay Dương Phàm và Thượng Quan tỷ tỷ giữ lấy tim. Cho dù thế nào cũng không nghĩ tới Thái Bình công chúa bỗng nhiên đem mũi dùi chĩa về phía nàng, không nén nổi ngạc nhiên trợn to hai mắt.
Thái Bình công chúa nói:
- Tiểu Man là nữ quan thị vệ bên người của a mẫu, chức quan Đô úy, so với chức quan của Dương Phàm không thấp hơn. Cho dù là gia thế, địa vị, thân phận có thể nói là môn đăng hộ đối. Hơn nữa hai người bọn họ một thuộc “Bách Kỵ”, một thuộc nội vệ, đều là cận vệ thiên tử mà a mẫu tín nhiệm nhất. A mẫu người nói cái này có đúng là trai gái xứng đôi vừa lứa không?
Vi Đoàn Nhi lập tức vỗ tay tán dương:
- Hay! Hay a! Lời nói của Công chúa rất có đạo lý. Chi bằng Đại gia liền chỉ hôn cho Tiểu Man và Dương Phàm, xem bộ dạng của bọn họ trai tài gái sắc, thật đúng là ông trời tác hợp cho đấy!
- Ta… ta…
Nữu Nữu mấp ma mấp máy môi, cứ như cá rời khỏi nước, mấp máy một lúc lâu hết lần này đến lần khác nói không ra một câu.
Võ Tắc Thiên vỗ tay cười to:
- Ha ha! Quả thế, quả thật như thế, ừ…Tiểu Man ngươi cũng không nên xấu hổ, việc lớn của nữ nhân nha, Dương Phàm từ nhân phẩm tướng mạo, chức quan địa vị, đều có thể là hôn phu tốt của ngươi rồi.
- Ta… Đại gia…thần…
Nữu Nữu lúng ta lúng túng không nói nên lời. Võ Tắc Thiên lại tưởng nàng có chút thẹn thùng, cười giễu cợt nàng hai câu, lại chuyển qua hướng Thượng Quan Uyển Nhi hỏi:
- Uyển Nhi, ngươi cảm thấy như thế nào?
Uyển Nhi gần như muốn té xỉu rồi, cố gắng chống đỡ đứng ở đằng kia, nghe thấy âm thanh của Võ Tắc Thiên dường như ở nơi xa vọng đến, nàng gắng duy trì điềm tĩnh nói:
- Đại gia anh minh! Uyển Nhi… cũng cảm thấy hai người bọn họ, đúng là…. xứng đôi!
Dương Phàm ngạc nhiên nhìn về phía Uyển Nhi, không hiểu tại sao nàng lại nói như vậy.
Cao Oánh nhìn Dương Phàm, lại nhìn Tiểu Man chợt thấy vui vẻ
Tiểu Man thân thế rất đáng thương, vì một a huynh không tìm được mà nàng chưa từng nghĩ đến tương lai của mình. Nàng kiên cường và yếu ớt, là vì a huynh mà kiên cường, vì a huynh mà yếu ớt, cũng lại chưa từng vì chính bản thân mình sống một ngày vui vẻ.
Nhị lang là nam tử thân thiết duy nhất nàng có thể gần gũi. Nếu như có thể gả cho Nhị lang, cả đời nàng có chỗ dựa, chắc chắn bóng ma tuổi thơ ấu cũng có thể dần dần biến mất.
Nếu không phải là Hoàng đế chỉ hôn như vậy, Tiểu Man còn không biết vì a huynh nàng còn tự tra tấn mình bao lâu nữa.
Cao Oánh nghĩ đến đây , một đôi mi thanh tú hơi hơi cong lên.
Võ Tắc Thiên vỗ bàn lớn tiếng nói:
- Tốt! Chuyện kia quyết định như vậy đi. Trẫm tự mình chỉ hôn, ban thưởng Tiểu Man làm vợ Dương Phàm. Tiểu Man là nữ quan bên người trẫm, hôn sự này trẫm là người mai mối. Dương Phàm ở kinh nếu không có người thân thiết, trẫm phải làm gia nương. Uyển Nhi, Đoàn Nhi, tất cả các đồ dùng thành thân đều xuất tiền từ trong kho trả. Hai người các ngươi thay bọn họ lo liệu tổ chức một chút đi, ha ha…
Thái Bình công chúa nghe xong, khóe miệng đột nhiên xẹt qua một tia cười đắc ý: Cho dù là tỷ muội, nam nhân của chính mình bị nàng đoạt đi, còn có thể trở thành tỷ muội sao? Hừ! Chẳng những ta phải chia rẽ ngươi và Uyển Nhi, còn muốn chia rẽ mối quan hệ chị em tốt của Uyển Nhi và Tiểu Man! Dương Phàm, ngươi để cho ta không sung sướng, ta khiến cho ngươi đau khổ!
Sử quán, chỗ ở của Uyển Nhi.
Uyển Nhi lấy lý do muốn cùng Dương Phàm bàn bạc chuyện hôn sự của hắn, đem hắn dẫn tới chỗ nghỉ chân của mình, tiến vào một gian phòng, Dương Phàm sớm đã không kìm nổi, nổi giận đùng đùng nói:
- Uyển Nhi, vì sao nàng không cho ta nói!
- Ngươi muốn nói cái gì?
Uyển Nhi sắc mặt trắng bệch, buồn bã nhìn Dương Phàm, nói:
- Ta cũng không nghĩ tới Thái Bình công chúa sẽ làm loạn đi chọn hôn nhân cho ngươi, tình cảnh lúc ấy ngoài thuận theo chúng ta còn có thể nói cái gì?
- Nàng…
Dương Phàm muốn nói lại thôi, đổi đề tài nói:
- Nói cái gì? Ta sẽ trực tiếp nói với Hoàng đế, nói người ta thích chính là nàng, không phải sao? Tại sao nàng lại ngăn cản ta?
Uyển Nhi buồn bã lắc đầu nói:
- Nhị lang! Xin đừng hồ đồ! Nếu như ngươi nói ra, hai người chúng ta tất cả đều kết thúc.
Dương Phàm nói:
- Vì sao? Cũng bởi vì thân phận hiện giờ của ta không xứng với ngươi sao?
Uyển Nhi nói:
- Đại gia coi trọng dòng dõi, môn không đăng hộ không đối, Đại gia nhiều lắm là không cho phép. Nhưng Đại gia tính tình kiên cường, không chấp nhận dù chỉ một chút sự phản bội, trái ý, nếu bà ta biết chúng ta ở ngay dưới mắt của bà ta sớm đã có tư tình, sẽ lập tức hạ chỉ, giết sống ngươi!
Dương Phàm nói:
- Chuyện đó, chúng ta bây giờ phải làm gì?
Uyển Nhi cúi thấp đầu yếu ớt nói:
- Tiểu Man là một cô nương tốt, nhân phẩm tướng mạo cũng không tệ, có thể lấy được nàng làm vợ, cũng là phúc khí của ngươi. Ta nghe nói nàng ở trong kinh thành cũng có không ít tài sản, nếu gả cho ngươi, tất cả đều làm đồ cưới, ngươi cũng đi…
Dương Phàm không kiên nhẫn nghe được nữa, một tay nắm lấy tay Uyển Nhi chất vấn:
- Ta nói, ta và ngươi làm sao bây giờ?
Uyển Nhi ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt rất mờ mịt, rõ ràng nàng đang nhìn Dương Phàm mà ánh mắt kia lại cơ bản không có chăm chú nhìn vào trên mặt của hắn:
- Chúng ta… Chúng ta còn có thể làm sao? Nhị lang, đây là thiên tử ban hôn, liệu có thể phản bác sao?
- Vậy ngươi thì làm sao!
- Ta… ta cả đời này coi như không lấy chồng đi.
Uyển Nhi nói xong hai hàng nước mắt dàn dụa.
Dương Phàm nói:
- Uyển Nhi, ngươi là nữ nhân của ta! Chúng ta đã từng thề, nhất định phải được chung sống với nhau đấy.
Uyển Nhi chứa chan nước mắt nói:
- Nhị lang, thiên tử ban hôn, cũng không thể thay đổi được đấy! Thiên tử ban tặng nữ nhân, tất nhiên phải là vợ cả không thể nghi ngờ! Uyển Nhi có thể không cần danh phận, chỉ cầu được cùng lang quân chung sống, nhưng gia mẫu sẽ đồng ý sao? Gia tổ là Tể tướng triều trước. Gia tộc Thượng Quan là nhà quyền quý ở Quan Lũng, gia tổ đắc tội với đương kim thiên tử, vì chịu tội mà Uyển Nhi mới bị sung vào cung. Nhưng xuất thân gia thế vẫn không có thay đổi. Những năm gần đây thế gia Thượng Quan một lần nữa mới đứng lên. Cho dù ngươi có làm đến Võ Lâm vệ Đại tướng quân, gia mẫu cùng cả Thượng Quan thế gia cũng sẽ không cho phép ta làm thiếp.
Dương Phàm cắn răng gằn từng tiếng mà nói:
- Thiên tử ban hôn! Thiên tử ban hôn! Thiên tử ban hôn! Có gì đặc biệt hơn người!
Hắn kéo tay của Thượng Quan Uyển Nhi, nàng liền nhào tới trong ngực của hắn. Dương Phàm vội ôm eo nhỏ của nàng, nhìn chằm chằm vào mắt của nàng, trầm giọng nói:
- Uyển Nhi, nàng nhớ cho kỹ, nàng là nữ nhân của ta, vĩnh viễn là như thế! Những lời hẹn ước của chúng ta vẫn nguyên như trước. Ta sẽ cố gắng, một ngày nào đó phải đạt được thân phận xứng với nàng, khiến gia tộc của nàng, mẹ của nàng phải đồng ý cho ta làm con rể!
Thượng Quan Uyển Nhi hai mắt đẫm lệ mơ mơ màng màng, lúng ta lúng túng mà nói:
- Có thể… có thể….. Thiên tử ban cho…
Dương Phàm nói như đinh đóng cột:
- Uyển Nhi là của ta, không phải của bất kỳ nam nhân nào khác! Cũng sẽ không phải làm đèn cổ Phật, một đời cô đơn! Nếu là phải do thiên tử ban hôn, Uyển Nhi mới có thể là của ta, ta sẽ khiến thiên tử phải ban Uyển Nhi cho ta! Nếu thiên tử không chịu đem Uyển nhi ban cho ta, ta liền tìm một người làm thiên tử để có thể đồng ý đem Uyển Nhi ban thưởng cho ta!
Thượng Quan Uyển Nhi hoảng sợ, nắm chặt tay của hắn, vội vàng nói:
- Lang quân, ngươi muốn làm gì!
Dương Phàm trừng mắt mà nói:
- Nàng đã gọi ta một tiếng Lang quân, vậy hãy ngoan ngoãn nghe ta! Đạo của phụ nhữ là không chống lại chồng con!
Thượng Quan Uyển Nhi lúng ta lúng túng mà nói:
- Ngươi… ngươi bá đạo.
Chữ “đạo” còn chưa nói ra, Dương Phàm một tay đỡ sau gáy của nàng, đem bờ môi của mình hôn thật sâu trên cái miệng nhỏ nhắn của nàng…
- Tiểu Man tỷ, chúc mừng, chúc mừng a…
Tiểu Man, vừa rời khỏi điện Võ Thành, Miêu Tựu đã cười khanh khách nói.
Tạ Tiểu Man vẻ mặt bối rối, ứng phó qua loa:
- Ồ! Ồ! Ồ! Ta… có chút không thoải mái, ta đi về trước, hôm nào lại tán gẫu.
Cứ như thế mà đi xuống, Cao Oánh đi theo bên cạnh nàng, nhìn thái độ hoang mang lo sợ của nàng, trong lòng không khỏi buồn cười.
- Chúc mừng Tiểu Man tỷ, chúc mừng Tiểu Man tỷ, chúc mừng Tiểu Man tỷ đã được gả cho một Đại tướng quân…!
Chu Nguyên Bảo và hai cung nữ đang cười cười nói nói, liếc mắt một cái thấy Tạ Tiểu Man, cũng vội vàng lanh chanh chạy tới.
Tạ Tiểu Man hoảng sợ, trong lòng càng luống cuống: “Làm sao mà tin tức này lan đi nhanh như vậy?”
- A! Ta… ta còn có việc, nói chuyện sau nhé.
Tạ Tiểu Man chạy trối chết, vừa đi ra vài bước, mới vòng qua một chỗ góc điện, lại đụng phải Cao công công.
Cao công công đầu tiên là phát ra một tràng cười như vịt kêu, sau đó lại như gà mái đẻ, rồi mới chúc mừng nói:
- Tiểu Man cô nương, lão công đây phải chúc mừng ngươi á! Ha ha ha… Nhị lang là một hậu sinh tuấn tú, nhân phẩm tốt, bản lĩnh lớn, bây giờ lại làm tướng quân, thật là xứng đôi với ngươi nha, ha ha ha….
Cao công công lớn tuổi, trong cung cũng có một chức vị nhất định, Tiểu Man không thể trả lời lấy lệ hai câu mà đi, đành phải kiên trì đứng lại đến cùng.
Cao công công mặt mày hớn hở mà nói:
- Lão công ở trong cung này, khó có thể gặp chuyện như thế, ha ha ha, thiên tử chỉ hôn, náo nhiệt, náo nhiệt! Ha ha ha… hai người các ngươi đều là những người lão công quen biết, một phần lễ này, lão công nhất định tặng đấy, ha ha ha ha…
Tạ Tiểu Man nghe nụ cười của lão mà toàn thân nổi da gà, dọc đường vẫn kiên trì, vui vẻ, đối phó với cung nữ thái giám trong cung bắt gặp trên đường, thật vất vả trốn về nơi ở của nữ thị vệ. Nhóm thị vệ chưa phải trực xúm vào một chỗ, cứ như vài chục con chim sẻ hội họp líu ríu nói không ngừng.
Vừa thấy Tiểu Man trở về, vài chục con chim sẻ “phần phật” thoáng cái bay tới, vây quanh nàng, mồm năm miệng mười mà nói:
- Tiểu Man muội muội, chúc mừng muội có được một lang quân tốt!
- Tiểu Man tỷ tỷ, tỷ thật là lợi hại a!
- Đô úy, Đô úy, ta hâm mộ quá!
Người mạnh mồm hơn thì nói:
- Dương Nhị lang tuấn tú, cao cường, nhìn một cái đã nhận là không thể không nuốt nước miếng vào bụng rồi, người ta đều thèm rỏ dãi từ lâu rồi, chỉ là vẫn không có cơ hội xuống tay thôi. Không thể tưởng tượng được ngươi nhanh chân đến trước. Về sau ta phải gọi hắn một tiếng tỷ phu, còn làm sao không biết xấu hổ mà xuống tay được!
- Hì hì ngươi phải dễ dàng xuống tay hơn mới đúng chứ? Dựa vào cái thế em vợ của tỷ phu mà … khụ khụ khụ khụ…
Nàng còn chưa nói xong đã bị người khác nhéo cổ, khiến phải liên tục ho khan.
Tiểu Man một cái đầu hai nỗi khổ lớn, buồn rầu xin được tha mà nói:
- Các vị tỷ tỷ, muội muội. Tiểu Man đau đầu quá, ta phải nghỉ một chút, nghỉ ngơi một chút xong nói chuyện sau!
Nói xong nhanh như gió trốn về phòng ngủ của mình
Cả đám nữ thị vệ ngơ ngác nhìn nhau:
- Tiểu Man sao vậy?
Cao Oánh mỉm cười nói:
- Đại khái là vui mừng quá thôi, ta đi xem nàng một chút!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...