Say Mộng Giang Sơn

Tên võ sĩ đó liếc sang bên này một cái, nói với hắn:

- Ngươi chờ ở đây!

Tên võ sĩ rời đi một lát, rồi dẫn thị vệ của bọn họ đi tới, tên thị vệ trưởng đó bước nhanh về phía mấy người, nhìn quanh hỏi:

- Mộc Ti Đặc Cần đâu?

Màn xe vừa vén, phía trong lộ ra một khuôn mặt.

Thị vệ trưởng nhìn lên, người này trên đầu đội một chiếc mũ da lông lá xồm xoàm, cổ áo bào trên người cũng bị dựng lên, có vẻ như rất sợ lạnh. Người đó ngẩng đầu lên, khó khăn lắm mới nhìn rõ bộ dạng của ông. Nhưng khuôn mặt có chút tái nhợt gầy yếu kia chính là Mộc Ti. Mộc Ti sắp thành phò mã gia của bộ tộc bọn họ nên vị thị vệ trưởng lập tức nhận ra, vội vàng thi lễ nói:

- Mộc Ti Đặc Cần, sao ngài lại đến đây?

Mộc Ti khoa chân múa tay với hắn vài cái, tên thị vệ trưởng này nhìn chẳng hiểu ra sao cả. Một người đột nhiên xuất hiện bên cạnh Mộc Ti cười ha ha nói:

- Là thế này, Đặc Cần của chúng ta có một vài ý tưởng đối với việc lựa chọn mục tiêu tấn công, muốn nói chuyện với Mục Ân Đại Diệp Hộ.

Người đang nói chuyện này chính là Cao Xá Kê. Tên Thị Vệ Trưởng kia nghe xong giật mình cười nói:

- À, hóa ra là thế! Vậy mời Đặc Cần vào trong. Đặc Cần vốn là nhân vật chủ yếu của lần nghị sự này.

Cao Xá Kê nói:

- Đặc Cần của chúng ta ăn mặc thế này, tức là không muốn cho người khác trông thấy. Ngươi cũng biết là người của bộ tộc A Sử Đức bây giờ rất bất mãn với Đặc Cần của chúng ta, cho nên…..ngươi hãy dẫn Đặc Cần của chúng ta lặng lẽ hội kiến với Mục Ân Đại Diệp Hộ là tốt rồi, đừng để cho người khác biết.


- Như vậy à!

Thị vệ trưởng nghĩ cũng thấy có lý, liền há miệng nói:

- Nếu đã như vậy, mời Mộc Ti Đặc Cần đi theo tôi!

Mộc Ti xuống xe, vừa mới cất bước theo hắn, Cao Xá Kê liền đi theo. Tên thị vệ trưởng kia lườm y một cái, Cao Xá Kê giải thích:

- Đặc Cần của chúng ta bây giờ không thể nói chuyện. Khi ở trong doanh trại, Đặc Cần phải bỏ ra rất nhiều công sức mới ra dấu cho ta hiểu được ý của người. Lát nữa trao đổi với Mục Ân Diệp Hộ, ta phải nói thay cho Đặc Ân một ít.

Tên Thị Vệ Trưởng kia nói:

- Ừ, chỉ một mình ngươi đi theo ta là được rồi. Hôm nay tất cả thủ lĩnh các bộ lac đều chỉ được phép mang theo một thị vệ, nếu có quá đông người e là sẽ khiến người khác chú ý.

Cao Xá Kê đáp một tiếng, liền vội vàng theo sát Mộc Ti đi vào trong.

Đại hội nghị sự của các bộ lạc còn chưa bắt đầu. Thủ lĩnh của một số bộ lạc có quen biết nhau nhân cơ hội này liền tới thăm hỏi, một là để giao lưu tình cảm một chút, sau cũng là để thăm dò ý đồ của đối phương về việc tấn công thành trì nào của Đại Đường. Nếu ý kiến của bọn họ có thể thống nhất, cho dù bọn họ không phải là thống soái, thì thống soái cũng không thể bỏ qua ý kiến của bọn họ được.

Tên trưởng thị vệ kia dẫn “Mộc Ti" và Cao Xá Kê đi thẳng vào trong mà không bị cản trở. Nhờ có tên thị vệ trưởng dẫn đường, đám thủ vệ cũng không kiểm tra. "Mộc Ti" đút hai tay trong tay áo, hơi cúi đầu, chỉ để ý vững bước đi về phía trước, cũng không thèm để ý xung quanh. Chẳng mấy chốc bọn họ đã đến trước một cái trướng lớn, Cao Xá Kê vội bước lên trước, nói vào bên tai tên Thị Vệ Trưởng kia:

- Xem trước trong trướng có người !

Tên Thị Vệ Trưởng kia hiểu ý, liền bảo hai người đứng bên ngoài chờ, tự mình vào trong trước. Quả nhiên trong trướng có một vị thủ lĩnh bộ lạc đang đến hỏi thăm Mục Ân. Hai người đang nói chuyện cực kì hứng thú.

Tên Thị Vệ trưởng vừa bước vào, Mục Ân liền nhìn về phía y. Y cũng nháy mắt với Mục Ân, Mục Ân biết ắt có chuyện quan trọng, liền lắc cánh tay người nọ nói:


- A Hải à! Quả thực hai huynh đệ chúng ta mấy hôm không gặp, cứ như vậy, , ta chuẩn bị cho buổi thảo luận đại sự hôm nay. Đêm nay ngươi qua đây, lão huynh đệ chúng ta phải uống vài chén!

Người nọ cười ha hả nói :

- Được! Ngươi làm việc đi. Ta đi gặp mấy huynh đệ khác đây, tối nay chúng ta nói chuyện vậy.

Mục Ân tiễn người này ra đến cửa trướng, Sau khi chắp tay tạm biệt nhau, người kia liền nghênh ngang rời đi. Mục Ân hỏi thị vệ trưởng:

- Chuyện gì?

Thị vệ trưởng chỉ tay về phía bên cạnh, hạ giọng nói:

- “Đại Diệp”"Bách độ thiếp ba túy ba văn tự" hộ, Mộc Ti Đặc Cần tới gặp người.

Mục Ân vừa quay người, đúng lúc thấy "Mộc Ti" ngẩng đầu lên, không khỏi giật mình mà nói:

-Sao ngươi lại tới đây?

Vừa nói vừa ngoái đầu lại nhìn đại trướng bên cạnh, không thấy Chu Đồ ở cửa, lúc này mới yên tâm, vội lôi “Mộc Ti” nói:

- Vào trong nói chuyện!

Mục Ân lôi “Mộc Ti” vào trong, Cao Xá Kê nhấc chân định vào theo thì Mục Ân nghiêng đầu, nhíu mày, quát:


- Ngươi vào làm gì, không hiểu quy củ gì cả!

"Mộc Ti" vội vàng chỉ chỉ Cao Xá Kê, lại chỉ chỉ vào cổ mình. Cái cổ quấn lớp băng vải dầy dầy, khiến cho nó cứng đơ không có cách nào quay chuyển ngẩng lên. Ngay cả gật đầu cũng khó, đến ngoái đầu cũng phải xoay cả vai, tựa như bị sái cổ, trông rất buồn cười.

Tên thị vệ trưởng vội giải thích:

- Thưa Đại Diệp Hộ, người này là thân binh của Mộc Ti Đặc Cần, nên khá hiểu ý của Mộc Ti Đặc Cần. Mộc Ti Đặc Cần không thể nói được, đành phải dựa vào hắn để nói chuyện với người.

- Ờ!

Mục Ân đáp một tiếng. kéo cánh tay “Mộc Ti” vào trong đại trướng. Tên thị vệ canh cửa liền ra hiệu, thị vệ trưởng lập tức buông màn trướng xuống, đứng vững vàng trước cửa trướng.

Ở trong trướng, Mục Ân nói với “Mộc Ti”:

- Sao ngươi lại đến đây? Chẳng lẽ ngươi thay đổi chủ ý muốn tham gia nghị sự cùng các bộ lạc khác sao?

"Mộc Ti" khoát tay, khua chân khua tay ra hiệu với Mục Ân một hồi. Mục Ân ù ù cạc cạc nhìn về phía Cao Xá Kê. Cao Xá Kê ho khan một tiếng nói:

- Đặc Cần nói, hôm qua ngài đã cẩn thận suy nghĩ đối với mục tiêu chúng ta muốn tấn công nên có một chút ý tưởng, muốn nói cho Đại Diệp Hộ biết.

Người của Dương Phàm đã mua chuộc được đám thân binh tàn phế bên cạnh Mộc Ti. Vì để sau này có chỗ dựa, dưới sức mê hoặc của mối lợi nên đám thân binh đó đã chấp nhận làm tai mắt cho hắn, ngày nào cũng loanh quanh bên cạnh soái trướng, quan sát động tĩnh ở đó. Nhưng bọn hị chỉ biết hôm qua Mục Ân Diệp Hộ tới đó còn hai người nói gì thì không biết.

Bởi vậy, tên Mộc Ti do Dương Phàm giả dạng sẽ phải hết sức cẩn thận, trong lời nói phải hết sức khôn khéo, không thể để lộ rõ sơ hở. Nếu chẳng may hôm qua hai người đã thảo luận qua về mục tiêu chuẩn bị tấn công, cũng không nên khiến lão sinh nghi.

Quả nhiên Mục Ân không có chút khác lạ nào, chỉ nói:

- Hả? Vậy ý của ngươi như thế nào?

Dương Phàm đã định sẵn, đưa tay chỉ chỉ tấm bản đồ đơn giản treo trong trướng, Mục Ân hiểu ý, liền đứng dậy đi qua. Dương Phàm cũng bước tới, chỉ chỉ trỏ trỏ một hồi vào mấy chỗ hiểm yếu bọn họ có thể tấn công, khi thì xua tay, khi thì nhíu mày, thỉnh thoảng còn đem tay chỉ hướng về vùng đất Đột Quyết và Thổ Phiên. Cuối cùng lấy ngón tay chỉ vào vị trí “Bạch Đình”, ấn mạnh một cái.


Mục Ân nhìn mơ hồ, đành phải nhìn về phía “phiên dịch” của Dương Phàm. Cao Xá Kê nói:

- Thưa Đại Diệp Hộ, Đặc Cần của chúng tôi nói, địa điểm công kích tốt nhất là Bạch Đình!

Mục Ân quay đầu nhìn nhìn bản đồ, vuốt râu hỏi:

- Lý do gì?

Cao Xá Kê nói:

- Trước khi đến đây, Đặc Cần đã giải thích cho tiểu nhân rất lâu. Nên tiểu nhân cũng đoán ra một chút ý của Đặc Cần. Bây giờ tiểu nhân sẽ nói ý của Đặc Cần cho Diệp Hộ đại nhân biết, nếu tiểu nhân nói đúng, xin Đặc Cần vỗ tay. Nếu tiểu nhân nói sai chỗ nào, Đặc Cần sẽ xua tay.

Dương Phàm đứng thẳng lên, như con hạc ngẩng cái đầu cao quí lên giữa bầy gà, nhẹ nhàng vỗ tay.

Cao Xá Kê ho khan một tiếng, tiến về phía trước tấm bản đồ, nước bọt văng tứa tung mà giải thích.

- Diệp Hộ đại nhân, người xem vị trí mấy cửa ải hiểm yếu ở biên giới người Đường. Nếu nói công thủ khó khăn, thật ra cũng không sai biệt lắm. Chỉ có Bạch Đình này xem như gần chúng ta nhất. Chúng ta đã ở đây nhiều này rồi, nếu chọn mục tiêu tương đối xa thì có hai cái khó khăn. Thứ nhất là, khi thời tiết ấm áp, tuyết tan sẽ khiến cho mặt đất vô cùng lầy lội, hành quân khó khăn. Thứ hai là, đường dài lặn lội, dễ dàng khiến người Đường có sự chuẩn bị trước.

Mục Ân đưa tay chỉ dải sa mạc được đánh dấu trên bản đồ, lại chỉ chỉ vào Lương Châu mấy chỗ núi lớn, Cao Xá Kê mù tịt hỏi:

- Ý của Đại Diệp Hộ là?

Mục Ân không nhịn nổi cười, ông bị những động tác chỉ chỉ trỏ trỏ của “Mộc Ti” khiến cho suýt chút nữa đã quên mình có thể nói chuyện, không ngờ cũng học hắn khoa chân múa tay trên bản đồ. Mục Ân nói:

- Nếu lựa chọn Bạch Đình, có hai cái khó, thứ nhất, chúng ta phải đi qua một vùng sa mạc. Đương nhiên, vấn đề này không lớn. Trước đây chúng ta đã từng tập kích người Đường như vậy. Vấn đề chủ yếu là chỗ này rất gần Sóc Phương , hậu phương lại là Lương Châu nên người Đường tương đối bổ sung binh lực và lương thảo một chút. Nếu chúng ta chọn ở Liêu Tuyền thì sao? Khu vực này chật hẹp nhất, mà Thổ Phiên cũng rất gần bọn họ, nếu xuất binh hợp thời, người Đường bị bao vây tứ phía khó mà đối phó được.

“Mộc Ti” lại khua chân múa tay một hồi trên tấm bản đồ, sau đó làm một động tác tay, bảo Cao Xá Kê nói. Cao Xá Kê liền lên tiếng:

- Vấn đề Đại Diệp Hộ suy nghĩ, Đặc Cần của chúng tôi cũng đã nghĩ qua rồi. Liêu Tuyền là vùng quá mức nghèo khó, chúng ta cướp phá nơi đó, thu hoạch còn kém xa Bạch Đình. Hơn nữa, tuy rằng sau Bạch Đình có Lương Châu, tả hữu có Hà Tây và Sóc Phương, nhưng quân Đường ở Hà Tây còn phải đề phòng người Thổ Phiên, quân phòng thủ Sóc Phương còn phải đề phòng chúng ta đột kích từ địa phương khác, không có khả năng tăng quân cho Bạch Đình. Chỉ với mười lăm ngàn quân đường, cho dù cóđể tất cả tập trung ở Bạch Đình thì thực lực cũng còn kém xa chúng ta. Việc chúng ta chiếm lĩnh Bạch Đình có mấy cái lợi là, thứ nhất, có thể tiến công Lương Châu, dựa vào mười lăm ngàn quân Đường ở Lương Châu chưa chắc đã phòng thủ được. Một khi chiếm lĩnh được Lương Châu, thì có thể bẻ gãy đường đi chủ yếu của người Đường với Lũng Hữu, Hà Tây. Người Đường bị cô lập ở Hà Tây Lũng Hữu dưới sự liên thủ tiến công của ta và người Thổ Phiên, không có sự cứu viện, bên trong không có lương thảo thì vùng đất này, chắc chắn về tay chúng ta. Nếu người Đường đã có phòng bị, có đại quân tiếp viện đến đúng lúc, chúng ta không kịp tấn công Lương Châu thì sẽ theo Bạch Đình đi xuống vây mà không đánh. Cướp sạch mấy thành trì giàu có xung quanh bọn chúng, sau đó an toàn lui về đại mạc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui