Say Mộng Giang Sơn

Tố du tòng chi, uyển tại thủy trung ương

Hôm trước Võ Tăc Thiên
tiếp kiến Võ Hậu Hành, chỉ thấy thân thể y cực kỳ suy yếu, lại không
nghĩ rằng đã yếu tới mức này, trượt ngã một cái đã có thể đi đời nhà ma, trong lòng rất buồn nản, chỉ phân phó:

- Người đâu, đưa thi thể ra ngoài cung chuẩn bị hành trang, sớm đưa về Thái Nguyên quê nhà an táng đi!

Tiểu Thái giám vội vàng đưa thi thể của Võ Hậu Hành rời đi, lúc này, thấy
cửa cung sẽ đóng lại, để thi thể trong cung là điều xấu, vội vàng chở ra ngoài. Tiểu Thái giám đem thi thể lên Huyền Vũ môn, cho cấm quân canh
cổng mang ra ngoài.

Khi Võ Tắc Thiên biết chuyện xảy ra, tiến
hành xử lý tốt hậu quả, Tạ Tiểu Man cố gắng bình tĩnh, nhưng lòng vẫn
như con nai chạy loạn, nhìn trộm Dương Phàm, đã thấy sắc mặt hắn thản
nhiên, nàng không khỏi âm thầm khâm phục:

“ Người kia chắc mới sinh ra đã có tám lá gan, trước mặt Thái hậu cũng có thể thong dong như thế.”

Từ năm chín tuổi Dương Phàm đã thấy cảnh giết người, mười ba tuổi đã theo
sư huynh đi giết người, khi đó, hắn theo sư huynh mang binh vào núi bình định, binh lính phản bội chết trong tay hắn lên tới vài chục người. Ở
Lạc Dương cũng đã từng tự tay giết vài kẻ thù, tố chất tâm lý của hắn
đương nhiên không cần nói.

Tuy nói khí thế của Võ Tắc Thiên rất
cường đại, nhưng từ nhỏ Dương Phàm ở chung với Cầu Nhiêm Khách, khí thế
của hào kiệt một đời không phải người thường nào cũng có thể thừa nhận,
Dương Phàm ở chung nhiều năm, sớm đã quen. Về mặt này, Tiểu Man thực sự
không bằng hắn, từ nhỏ Tiểu Man được Tạ đại nương thu nhận và giúp đỡ,
được bồi dưỡng để làm hộ vệ, chứ không phải thích khách.

Mặc dù
nàng cũng đã từng giết người, nhưng là xuất phát từ ý chỉ của Võ Tắc
Thiên, hoặc từ trên xuống, bà thống trị cả đế quốc, nàng luôn có một tâm lý làm theo lời bà ta là đương nhiên. Mà lúc này thì hoàn toàn ngược
lại, người nàng vừa giết chính là cháu trai của người có quyền quyết hết sinh tử khắp thiên hạ, đương nhiên sợ hãi.

Đợi Võ Tắc Thiên hạ lệnh đưa thi thể ra ngoài cung, Tạ Tiểu Man mới thả lỏng được tâm tình căng thẳng.

Dương Phàm và Tạ Tiểu Man ra khỏi đại điện, liếc nhau một cái, không nói lời nào.

Giáp thành phía tây Cung thành diện tích không nhỏ, bên trong là thị vệ võ
sĩ ở, chỗ ở của Tạ Tiểu Man là trong Giáp thành, hai người đi cùng nhau
một đoạn, một lúc lâu sau không nói gì. Đi một lúc, nàng mới dừng chân,
khẽ cúi đầu, nhẹ nhàng nói với hắn:

- Cám ơn ngươi!

Hắn mỉm cười nói:

- Không cần cám ơn!

Tạ Tiểu Man mím môi, hơi hơi ngước mắt lên, tò mò hỏi:


- Việc này không phải là nhỏ. Vì sao ngươi đồng ý liên quan vào ?

- Giúp người, nhất địnhh phải có lý do sao?

Tạ Tiểu Man nói:

- Cũng giống như lđêm Thượng Nguyên đó cứu tiểu cô nương kia mà nói,
đương nhiên ngươi không cần lý do, nhưng lúc này, ta lại không nhìn ra
ngươi là một giang hồ du hiệp trọng nghĩa khí đấy?

Dương Phàm nói:

- Được rồi! Thật ra là vì… ta cảm thấy, nếu ngươi đền mạng cho một kẻ như thế thật rất không đáng!

Tạ Tiểu Man lặng lẽ chăm chú nhìn hắn hồi lâu, bờ môi dần kéo lên thành một nụ cười mỉm:

- Con người ngươi, thực ra còn chưa hỏng hẳn!

Dương Phàm nháy nháy mắt nói:

- Không nói ta là kẻ phóng đáng trêu hoa ghẹo nguyệt nữa hả?

Hai má Tiểu Man đỏ lên:

- Thực ra ta cũng biết ngươi không phải kẻ quá đáng như vậy.

Nàng cắn cắn môi, nói tiếp:

- Ngươi có ân với ta là một chuyện, còn chuyện này nữa ta cũng muốn nói,
cung nga đều là những người khổ sở, cung thành này tựa như một cái lồng
lớn, bị giam trong này, không biết vâng dạ thì sẽ không thấy được mặt
trời nữa, nếu các nàng không hoàn toàn nghe lời sẽ càng khổ hơn. Hơn
nữa, một khi thật sự gây ra bê bối gì, ngươi và các nàng đều sẽ bị giết
đầu tiên.

Dương Phàm thấy nàng khá thật thà, không biết nên khóc hay nên cười, nàng nói xong, không kìm nổi hỏi:

- Chẳng lẽ ngươi cho là…ta đang quyến rũ cung nga tú nữ?

Tạ Tiểu Man tròn to đôi mắt nhìn hắn, hỏi một cách rất kỳ quái:

- Chẳng lẽ ngươi cho là, ngươi hành động như thế, là còn có ý tứ gì khác sao?

Dương Phàm cực bất đắc dĩ, hỏi lại:

- Đại tỷ! Nàng….

- Ta lớn hơn ngươi sao?

- Muội tử, nàng….


- Cứ gọi ta là Tạ Đô Úy đi!

- Tạ Đô Úy, ta nói thật với nàng. Những cô nương kia thực ra cực kỳ nhạt nhẽo, khiến cho ta phát chán.

Tạ Tiểu Man khe khẽ thở dài:

- Lời thật khó nghe. Ngươi không nghe ta khuyên thì thôi. Dù sao ta cũng
đã điều ngươi tới Võ Thành điện, sau này có ta giám sát, tin rằng ngươi
có chơi cũng không ra hoa dạng gì. Ta có thể nói trước cho ngươi biết,
điện Võ Thành là nơi Thiên Hậu làm việc, quy củ rất nhiều đấy.

Thấy nàng không tin lời mình, trong lòng Dương Phàm rất buồn bực.

Cung nga này thông minh hơn tất cả những người kia, trước mặt Tạ Tiểu Man,
các nàng ai nấy đều như bé thỏ trắng yếu đuối hiền hòa, Tạ Tiểu Man sẽ
không tin lời Dương Phàm. Hắn đành bất đắc dĩ thở dài:

- Tiểu Man cô nương, ta là ân nhân cứu mạng của cô…!

Tiểu Man nghiêm túc đáp:

- Ân tình của ngươi, Tiểu Man ghi nhớ trong lòng, có cơ hội, nhất định ta sẽ báo đáp! Nhưng, ta không thể vì ngươi có ân với ta, mà ngồi yên nhìn ngươi làm xằng làm bậy! Hơn nữa, ta làm như thế, đối với ngươi cũng
chưa hẳn đã là không tốt!

Dương Phàm giang hai tay:

- Cô có biết cô khăng khăng như thế, căn bản là vì không chịu tin lời giải thích của ta, ta rất buồn bực!

Tạ Tiểu Man khẽ cười:

- Được rồi, ngươi cũng đừng giả bộ nữa! Dù sao, cũng không cho ngươi làm chuyện quá giới hạn!

Lúc này, một chiếc đèn lắc lư đi vòng qua góc điện, cầm đèn lồng chính là
tiểu cung nga Võ Thành điện Thụ Tiểu Miêu. Nàng cầm đèn lồng, một thân
cung trang, bước chân nhẹ nhàng như một con bướm hạnh phúc.

- Ai nha, ai đứng đây vậy? Dọa người ta giật mình!

Thụ Tiểu Miêu vội vàng đứng lại, vỗ vỗ ngực, nhìn rõ Dương Phàm và Tạ Tiểu Man đứng đó, không khỏi kinh ngạc hỏi:

- Tạ Đô Úy! Dương Nhị ca! A, hai người…

Thụ Tiểu Miêu nhìn hai người, ánh mắt trở nên đầy ám muội.

Tạ Tiểu Man giải thích:

- Ta đang muốn quay về chỗ ở nghỉ. Hắn vừa mới đi cùng đường với ta.


- Ồ! Dạ dạ dạ, Tiểu Miêu hiểu, ha ha, cùng đường thôi, cùng đường thôi mà…

Thụ Tiểu Miêu cười híp mắt không ngừng gật đầu, Tạ Tiểu Man một bộ sợ nàng
không tin mình, nàng cũng một bộ sợ Tiểu Man không tin thái độ của mình, Dương Phàm đứng một bên, hơi buồn cười.

- A, Tạ Đô úy, Dương nhị ca, ta còn phải quay về Võ Thành điện trực, cáo từ trước!

Thụ Tiểu Miêu nhấc váy thi lễ một cách xinh đẹp nhất với hai bọn họ, liền
lách qua họ mà đi, Tạ Tiểu Man tinh tường nhận ra, khoảnh khắc khi nàng
đi qua hai người, nhẹ nhẹ lè lưỡi.

Tạ Tiểu Man rất buồn bực,
nhưng cũng không biết nên giải thích thế nào, khi nàng còn đang tức giận muốn rời đi, chợt nghe thấy một giọng nói nhỏ như muỗi kêu vang lên từ
xa xa:

- Khó trách Tạ Đô úy dữ dằn với ta như thế, còn điều Nhị ca đến Võ Thành điện trông coi. Hóa ra là như vậy..

Thụ Tiểu Miêu nói một mình cũng không lớn, nhưng nhĩ lực của Tạ Tiểu Man và Dương Phàm đều vô cùng tốt, nên nghe rất rõ ràng.

Hóa ra là như vậy!

Hóa ra là sao?

Tạ Tiểu Man bỗng quay người, như muốn đuổi theo Tiểu Miêu giải thích, lại
nghĩ đến, chuyện kiểu này chỉ có càng tô càng đen, chỉ có thể oán hận
dậm chân một cái, bực mình đi lên, hai chân nàng dài, sản bước rất
nhanh. Dương Phàm vội vàng đuổi theo, đi cạnh nàng.

Hai người cứ như vậy đi nửa ngày không nói một lời, Tiểu Man đột nhiên lườm hắn một cái, mắng:

- Ngươi cười cái gì!

Dương Phàm nói:

- Ta đâu có cười?

Nàng tức giận:

- Lông mi ánh mắt cái mũi cái miệng của ngươi đều đang cười, chẳng lẽ còn phải cười ra tiếng mới là cười?

Dương Phàm thản nhiên nói:

- Ai đó cuối cùng cũng cảm nhận được cảm giác buồn bực vừa nãy của ta, ta muốn không cười cũng không được. Ha ha ha!

Dương Phàm cười to, hiên ngang đi tới trước mặt Tiểu Man.

- Ngươi!

Tiểu Man tức giận vô cùng, nhưng vừa nhấc mắt, chỉ thấy phía trước đã là
Giáp thành, còn có mấy sĩ tốt lắc vai đi tới, chỉ sợ đuổi theo lại rước
thêm mấy lời ong tiếng ve gì nữa, đành trơ mắt nhìn hắn thong thả vào
cửa.

***

Võ Thành điện mà Dương Phàm trực là nơi sau khi Võ Tắc Thiên bãi triều, xử lý chính vụ, tiếp kiến đại thần thân tín.

Tòa cung điện này ở sân phía Tây, từ đại điện vào có ba cửa chính, bước vào là Quang Phạm môn, thứ hai là Càn Hóa môn, đi tiếp là Vũ Thành môn. Ở
điện Đông còn có một cửa, gọi Đông Minh môn, điện tây có một cửa, tên

Quảng Vận môn, ra ngoài Quảng Vận môn, qua Trường Nhạc môn, tiến vào
Minh Phúc môn, chính là Trung thư tỉnh (nha môn Tể tướng)

Phía
tây Trung thư tỉnh là Sử quán, phía nam Sử quán là Nội Y Cục, phía bắc
có Thượng Thực trù. Phía bắc Trung thư tỉnh là Mệnh Phụ viện, bắc viện
có Tu Thư viện. Vùng này có thể nói là trung tâm chính vụ hàng ngày của
triều đình.

Dương Phàm từ điện Võ Thành thứ ba tiến vào trong sân Võ Thành môn để trực. Sáng sớm, hắn đến, đổi phiên, đã đến Võ Thành môn từ lâu, lúc này Võ hậu đang ở Minh Đường triệu kiến văn võ bá quan khai đại triều hội.

Mặt trời vừa lên vẩy sắc đỏ khắp mặt đất, cá thái giám cung nga bận rộn vẩy nước quét dọn vệ sinh, lúc này, một công tử
vấn khăn mềm, mặc áo bào cổ tròn, mang đai lưng da thuộc chậm rãi đi
tới.

- Bái kiến Thượng Quan Đãi Chiếu!

- Bái kiến Thượng Quan Đãi Chiếu!

Dọc đường cung nga nội thị nhìn thấy nàng đều thi lễ vấn an.

Thượng Quan Uyển Nhi là Đãi Chiếu, chức Đãi Chiếu bắt đầu từ đời Hán, tới đời
Đường, chức năng của Đãi Chiếu đã khác đời Hán rất nhiều. Tại Hán triều, Đãi Chiếu cũng phải theo vào triều, bất cứ lúc nào cũng phải túc trực
đợi lệnh Hoàng đế. Đến đời Đường, chức Đãi Chiếu là đợi ở Hàn Lâm Viện.

Thượng Quan Uyển Nhi thân là Đãi Chiếu, không cho phép cũng không phải vào
triều, bình thường nàng sẽ đi theo Võ hậu tới Võ Thành điện, sửa sang
sắp xếp phân loại lại đống công văn hồ sơ chưa xử lý xong, để lại cho Võ hậu những công văn cần bà ta tự mình phê duyệt, còn lại một phần chuyển cho các nha môn xem thử.

Thượng Quan Uyển Nhi thong thả đi đến
trước Võ Thành điện, đang muốn cất bước lên điện, ánh mắt lướt qua một
thị vệ, bước chân vốn đã đặt lên trước cánh cửa lại rụt lại, quay người, cẩn thận đánh giá Dương Phàm một lượt từ trên xuống dưới, hơi kinh ngạc nói:

- Ngươi là…

Dương Phàm cũng đang nhìn nàng. Nàng vừa đến, hắn đã chú ý. Tung tích của Miêu Thần Khách nằm trong tay nữ tử
này, mục tiêu duy nhất của hắn ở trong cung là nữ nhân này, sao có thể
không chú ý? Nhưng nghĩ trăm phương ngàn kế muốn tiếp cận nàng, hiện
nàng đang ở ngay trước mắt mình rồi, nhưng phải hỏi thế nào đây?

Ôi! Kiêm gia thương thương, bạch lộ vi sương. Sở vị y nhân, tại thủy nhất
phương. Tố hồi tòng chi, đạo trở thả trường. Tố du tòng chi, uyển tại
thủy nhất phương. (Lau Lách – Khổng Tử: Lau lách xanh tươi và rậm rạp,

Móc làm sương phủ khắp mọi nơi.

Người mà đang nói hiện thời,

Ở vùng nước biếc cách vời một phương.

Ví ngược dòng tìm đường theo mãi,

Đường càng thêm trở ngại xa xôi.

Thuận dòng theo đến tận nơi,

Giữa vùng nước biếc, thấy người ở trong)

Tình cảnh lúc này, so với quân tử truy cầu yểu điệu thục nữ, cũng không dễ như thế!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui