Say Mộng Giang Sơn

Yến tiệc này, bát rượu lớn, miếng thịt to, ăn uống thỏa thuê lâm ly.

Rượu quá ba lần, đồ ăn quá năm món, Dương Phàm vừa mới cạn một chén với Sở Cuồng Ca, liền cầm một cái đùi ngỗng gặm đến dễ sợ, Thái Bình công chúa đột nhiên kêu lên:

- Dương Phàm!

Dương Phàm vội quay đầu, bên mép còn dính một sợi thịt, Thái Bình công chúa nhìn không nhịn nổi cười “ khúc khích” cười lên một tiếng, Dương Phàm nhận ra vấn đề, vội vàng cầm khăn lên lau miệng.

Thái Bình công chúa dùng khăn tay nhẹ nhàng chấm chấm khóe miệng, cười như kiểu không cười, nói:

- Trước kia, bổn cung tuyển dụng ngươi đến phủ ta đá cầu, ngươi nói tính thích tự do, không muốn bị người khác bó buộc, bây giờ gia nhập vào cấm quân, quy định càng ngặt hơn, nhất là vào cung canh gác, còn nghiêm ngặt hơn trong quân doanh rất nhiều, ngươi vẫn thích ứng được chứ?

Dương Phàm nói:

- Thưa điện hạ, nhập ngũ làm tham gia quân ngũ với chuyên trách đá cầu hoàn toàn không giống nhau, Dương Phàm cũng là một kẻ niên thiếu, đương nhiên cũng hi vọng có một ngày công thành danh toại, vợ con được nhờ. Mà vào quân ngũ làm lính, đối với Dương Phàm mà nói, thật là một cơ duyên tuyệt vời nhất, chịu chút quy định đó quản thúc thì cũng nên.

- Ha! Thật là có chí hướng. Thăng chức trong quân đội, nhanh hơn quan văn, nếu nói dễ, cũng không dễ, nếu nói khó cũng chẳng khó. Bởi vì đó đều phải đẫm máu sa trường, dùng tính mạng đi đổi! muốn làm đến mức vợ con được nhờ, càng phải chiến thắng trăm trận mới được, Dương Phàm, chí hướng của ngươi quả không nhỏ!

Dương Phàm nói:

- Cái này…..câu này chỉ là tại hạ thuận miệng nói ra thôi, thực ra,….. thành công như vậy, Dương Phàm không dám nghĩ tới, sau này Dương Phàm nếu có thể có được một nửa thành công như các vị tướng quân đang ngồi ở đây, tích công lũy lịch, một ngày kia sẽ được làm lữ soái, vậy là mãn nguyện rồi!

Khâu Thần Tích hừ một tiếng, nói:

- Không sai! Nếu ngươi cứ làm theo từng bước, tận tụy, theo lão phu thấy, cho dù thuận buốm xuôi gió, đời này có thể làm đến lữ soái thì cũng già rồi.

Khâu Thần Tích nhướng đôi mày rậm như có dại, đằng đằng sát khí nói:


- Nam nhi hành, đương bạo lệ!

Sự dữ nhân, lưỡng bất cập!

Đề tam xích thanh phong

Lập bất thế công nghiệp

Đắc đáo chiến trường thượng khứ tái hành

Đắc khứ sát nhân tài hành! (Bài thơ Sát nhân ca)

Dương Phàm, lão phu rất thưởng thức ngươi, nếu như ngươi có tâm này, ngày sau có cơ hội, lão phu sẽ điều ngươi đi sa trường lập công!

Thái Bình công chúa vừa nghe không khỏi sợ hãi, lập công sa trường? Nói thì nhiệt huyết nhưng “nhất tướng công thành vạn cốt khô” đó! Một khi đã xông pha chiến trận, nghìn binh vạn mã chém giết hỗn loạn, cứ cho là chủ soái có muốn bảo vệ bạn cũng chưa chắc làm được, ai dám đảm bảo mình sẽ là người may mắn sống sót?

Thái Bình công chúa trợn mắt nhìn Khâu Thiên Tích một cái, nhanh chóng chuyển chủ đề nói với Dương Phàm:

- Thời tiết dần dần chuyển ấm rồi, thấy băng tiêu tuyết tan, lần đá cầu trước bị ngươi làm lơ, bổn cung trong lòng rất không phục, đến khi đó phải đấu với ngươi vài ván là không thể thiếu, để bổn cung lãnh giáo một chút công phu của ngươi!

Dương Phàm vừa định trả lời, thì từ bên cạnh vang lên một tiếng quát chói tai:

- Họ Địch kia, ngươi dám bắt nạt ta như vậy!

Vách ngăn của tửu lầu này là bùn vàng nện thành gạch mộc, hai bên vách tường kẹp thêm mấy tấm ván gỗ nữa, không giống như những chỗ lấy bình phong làm vách, nếu không phải âm thanh cao cực độ, thì ở bên này sẽ không nghe thấy, mà người này thì gầm lên giận dữ, ở bên này nghe rõ mồn một, có thể thấy người này phẫn nộ to tiếng đến mức nào.

Nếu chỉ là một tiếng hét như thế, mọi người vốn cũng sẽ không để ý, chưa từng nghĩ cùng theo tiếng hét giận dữ đó, vách tường “thình thình” vang lên âm thanh buồn bã, có vẻ như có đồ gì đó đã bị đập vào tường, đập mạnh đến mức một đám bụi đất trên trần nhà rơi xuống, Thái Bình công chúa ngồi trên ghế đầu nhìn đám bụi rơi xuống chén rượu, đôi mày thanh tú hơi nhăn lại.


- Để mỗ đi xem!

Cao Sơ, La Nhã hai người ngồi gần cửa bước ra ngoài, mấy người còn lại cũng định đứng dậy, Thái Bình công chúa thản nhiên nói:

- Thôi bỏ đi, đâu cũng có những người thô lỗ, không cần để ý đến bọn họ!

Nói chưa dứt lời đã lại nghe thấy một hồi âm thanh “ bình bình bình bình” vang lên, hai người ở trong phòng bên cạnh có vẻ như đánh lộn từ trong nhã phòng đánh ra đến ngoài cửa, tiếng đánh nhau truyền từ cửa vào, cùng với đó là tiếng kêu la khuyên can của Nhã Thanh, Cao Sơ và ông chủ rượu.

- Đủ rồi! con bà nó, vẫn còn muốn đánh! Có tin ông đây xách cổ chúng mày ném xuống dưới lầu không!

Liên tục khuyên can, nhưng hai người đó không nghe, Cao Sơ không nén nổi cơn giận. Trong phòng bên còn có Thái Bình công chúa và hai vị đại tướng quân đang ngồi, nếu như ngay cả việc khuyên hai tên này ông cũng không làm nổi, há chẳng phải thể hiện mình là kẻ vô dụng! trong cơn giận giữ, nhịn không được ông quát to một tiếng.

Câu này của Cao Sơ vừa nói ra khỏi miệng, liền có một âm thanh cực kì bại hoại vang lên:

- Cút sang một bên! Ngươi là cái thá gì chứ, còn dám lắm mồm, bổn công tử một tờ thiệp, xách cổ ngươi lên nha môn hỏi chuyện!

Cao Sở tức giận mà cười, nói:

- Khẩu khí lớn thật, không biết các hạ là người thế nào mà lại uy phong như vậy!

Người này kiêu căng nói:

- Không dám! Quan thị lang đương triều kiêm đại sứ Tuần phủ Giang Nam Địch công chính là gia phụ ta, có tóm cổ được tên nông nô như ngươi không?

Câu này vừa ra khỏi miệng, trong nhã phòng lập tức yên lặng, tất cả mọi ánh mắt đều nhìn vào Địch Quang Viễn, mang theo vẻ nghi hoặc.


Mới vừa rồi bên ngoài còn ồn ào, người này cao giọng nói âm điệu, giọng nói so với bình thường không hoàn toàn giống nhau, Địch Quang Viễn lại uống thêm vài chén nữa, hơn nữa y căn bản không suy nghĩ người ẩu đả bên ngoài kia là tam đệ của mình, mấy người bên trong túm lại một chỗ, nhưng chưa nghe ra âm thanh của người bên ngoài.

Lúc này vừa nghe người này tự giới thiệu về gia đình mình, khẩu âm quả nhiên giống với tam đệ nhà mình, không khỏi cả kinh, vội vàng đứng dậy chắp tay hướng về phía Thái Bình công chúa và hai vị tướng quân Khâu Thần Tích, La Khắc Địch nói:

- Để bỉ chức ra ngoài xem xem!

Thái Bình công chúa gật gật đầu, Địch Quang Viễn liền vội vàng đi ra ngoài.

Y vẫn chưa đi khỏi, một âm thanh khác đột nhiên vang lên từ bên ngoài:

- Không sai! Người này đích xác là tam công tử của Địch gia, hai! Chính là vì là con trai của Địch công, mới càng đáng ghét đáng hận! Địch Quang Chiêu, sự việc hôm nay ngươi không cho ta một câu trả lời thỏa đáng, ta sẽ đến Giang Nam tìm lệnh tôn đòi công đạo!

Địch Quang Chiêu cả giận nói:

- Lẽ nào lại có cái lí đó, chuyện giữa hai ta, tìm gia phụ là cái lẽ gì!

Người này cười lạnh nói:

- Ta phải hỏi Địch công, gia giáo không nghiêm, dạy đõ nên một đứa con giả danh lừa bịp, xem ông ta có xấu hổ không!

Địch Quang Chiêu cả giận nói:

- Ngươi nói láo! Sai người phục vụ, xưa nay vẫn vậy, đều có thành hay không thành, đâu có loại người không biết chừng mực như ngươi!

- Ta không biết chừng mực? Địch Quang Chiêu, ngươi dựa vào lương tâm mà nói, ngươi lấy tiền bạc của nhà chúng ta, từng thật tâm làm chuyện xảo quyệt với chúng ta.

Hai người ngươi một câu ta một câu, trong khi lời qua tiếng lại, những người trong phòng đang lắng tai nghe liền đem nguyên nhân sự tình làm rõ một cách tương đối.

Lại nói, Địch Nhân Kiệt một đời anh hùng, cũng khó tránh khỏi sinh ra một thằng con xấu xa. Địch Nhân Kiệt có ba người con trai, con cả là con cả Địch Quang Tự, con thứ Địch Quang Viễn, ba đứa con Địch Quang Chiêu.


Địch Quang Tự tính tình điềm tĩnh, làm việc giỏi giang, có phong cách của cha nhất. Con thứ Địch Quang Viễn tuy không xuất sắc bằng huynh trưởng, giờ cũng là một võ tướng giỏi giang trong cấm quân. Chỉ có tam đệ Địch Quang Chiêu, phẩm hạnh thấp kém, tham lam thành thói, thật không hiểu nổi cùng một gia giáo như vậy, hổ phụ sao lại có thể sinh ra một khuyển tử như vậy.

Địch Nhân Kiệt từng đảm nhiệm Thứ sử Tịnh Châu, trong nhiệm kì của mình, ông cần chính ái dân, được nhân dân trong vùng yêu kính, bách tính bản địa từng lập một tấm bia để ghi nhớ ơn đức của ông.

Sau này, con trai của ông Địch Quang Chiêu vì “ môn ấm” mà vào làm quan, được phái đến Tịnh Châu làm quan. Kì thực bên trong chuyện này có lão Địch tác động, hắn cũng biết rõ, trong ba đứa con trai, bất kể năng lực hay phẩm hạnh, lão tam đều kém hơn hai vị huynh trưởng một chút, để hắn đến nơi mình có cơ bản chút tiếng tăm làm quan, chẳng sợ năng lực của hắn có kém một chút, cũng dễ dàng xuất hiện chiến tích.

Thân làm phụ thân, đối với con trai của mình, cũng đều muốn hết lòng chăm sóc một chút, Địch công cũng là người, con người thường tình, không thể tránh khỏi, nhưng hắn thực sự đánh giá thấp khả năng lừa gạt của Địch Quang Chiêu. Trước kia khi còn ở dưới trướng ông, hắn còn có chút kiềm chế, chờ khi tới Tịnh Châu rồi, lập tức nạt nam dọa nữ, tham ô tác hối, biến Tịnh Châu thành nơi chướng khí mù mịt.

Dân chúng Tịnh Châu giận dữ, đến cả tấm bia dựng cho Địch Nhân Kiệt cũng đập luôn. Sau khi Địch Nhân Kiệt nghe nói những hành vi ác ôn của con trai ở Tịnh Châu, giận không kiềm được, đích thân tố cáo vạch tội, Địch Quang Chiêu vì thế mà bị cách chức, hiện giờ đang nhàn rỗi ngồi nhà,. Khi Địch Nhân Kiệt ở kinh, hắn còn an phận một chút, giờ Địch Nhân Kiệt đi Giang Nam làm việc, hắn lại tiếp tục gây chuyện.

Vụ hỗn loạn này, lại có liên quan đến vụ án của Từ Kính Chân. Từ Kính Chân bị triều đình bắt trên đường trốn chạy về phía bắc lên Đột Quyết, dưới cực hình bức cung của Chu Hưng, Từ Kính Chân và Trương Tự Minh vì mạng sống của mình, bắt đầu vu cáo lung tung các quan viên khác theo mưu kế của Chu Hưng, có một vị bán quan tên là Đường Cầu ở Hoài Nam cũng bị liên lụy bị bắt vào nhà lao.

Cháu họ Đường Cầu là Đường Thanh mang theo số tiền lớn vào kinh, muốn tìm cách cứu ông ra, nhưng án do Chu Hưng xử, ai dám động vào? Tên Chu Hưng này xử án, thì giống như con chó điên mắt đỏ lên, bắt được người nào cắn người nấy, mọi người đều e sợ tránh không kịp, làm sao dám gây chuyện.

Đường Thanh ôm đống tiền lớn, lại không có cửa khẩn cầu, chính vào lúc này, Đường Thanh gặp Địch Quang Chiêu. Khi Địch Quang Chiêu còn làm quan ở Tịnh Châu, hoa thiên tửu địa, nữ sắc vô độ, quen thói dâm xa qua ngày. Từ khi quay về kinh, đầu tiên là dưới nghiêm lệnh của lão phụ đóng cửa nghiền ngẫm lỗi lầm, đến rượu cũng không được phép uống, mồm miệng cứ nhạt như dái.

Rất mong ngóng lão già đi Giang Nam làm việc, đại ca nhị ca lại làm quan bên ngoài, vị tam thiếu gia này mới coi là khôi phục được tự do, ai biết được lão đầu làm quan thanh liêm,tiền tiêu từng tháng của mỗi người trong nhà đều rất hạn chế, không cung đủ cho cuộc sống dâm xa của hắn, vừa mới nghe nói Đường Thanh không cửa khẩn cầu, Địch Quang Chiêu liền ôm đồm, nhận gánh vác giúp chuyện này.

Địch Quang Chiêu tính toán cũng không tệ, ban đầu cha của hắn là Đại Lý Tự Khanh, rất thân quen với quan viên tam pháp tư, hiện giờ cũng là một trọng thần của triều đình, từ lòng hiếu kính của Đường Thanh đi giúp hắn tìm hiểu một chút, chuyện thành là tốt nhất, chuyện không thành thì cũng yên tâm thoải mái cất dấu phần lớn tài sản, đến lúc đó thì nói sắp tiêu hết rồi, Đường gia cũng phải ngậm bồ hòn làm ngọt.

Ai ngờ Đường Thanh là người tâm huyết, tính tình vô cùng nóng nảy, vừa nghe nói món tiền lớn như vậy, Đich Quang Chiêu một câu ngược xuôi lo lót không kế khả thi thì muốn buông bỏ, nhưng Địch Quang Chiêu đâu chịu buông xuôi, hai người tranh chấp không xong, liền động thủ trong bữa tiệc. Càng gay hơn là, cảnh tượng này lại bị rất nhiều người nhìn thấy, làm Địch Quang Chiêu mặt mũi tối sầm.

Khi Địch Quang Viễn ra ngoài, Đường Thanh đang túm cổ áo Địch Quang Chiêu lớn tiếng tố cáo, Địch Quang Viễn vừa nhìn vẻ mặt nghiêm ngặt của huynh đệ nhà mình đã biết người ta nói đúng đến tám chín phần. Địch Quang Viễn giận điên lên, xông lên tát ngay vào mặt một cái, đánh cho Địch Quang Chiêu nổ đom đóm mắt.

Địch Quang Chiêu giận tím mặt, bụm mặt quát:

- Kẻ nào hỗn láo…

Định thần lại nhìn thì là nhị ca của mình, không khỏi ngượng ngùng nói:

- Nhị ca….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui